Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 368: Ta Còn Có Thể Cứu Không

- Ngươi cảm thấy Dạ Côn như thế nào?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi.
Tuyệt Thiên sửng sốt một chút, lão tôn thượng tổ lái sáng chuyện khác hơi nhanh, khiến y không biết làm sao.
Nhưng nếu lão tôn thượng đã hỏi, Tuyệt Thiên vẫn phải trả lời.


- Đứa nhỏ Dạ Côn này, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng xử sự xem như ổn trọng, chẳng qua là quá trẻ, đối với một vài chuyện còn bó tay bó chân, thiện lương là nhược điểm duy nhất của hắn đi.
- Bản tôn bảo ngươi khen hắn sao?!
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra.
Tuyệt Thiên sững sờ, không phải bảo ta nói sao...


- Thuộc hạ không dám.
- A Ly cùng Lưu Nhi thật cùng hắn rồi?
Diệp Hoa vẫn không dám tin chuyện này.
- Theo ta quan sát, quả thật là như thế, chẳng qua là Lưu Nhi hiện tại còn chưa qua cửa.
- Ngủ chưa?
- Ách... thuộc hạ chỉ mới trộn lẫn đến Dạ gia mấy ngày.
- Ngươi không biết nhìn sao?!
- Ách... hẳn là rồi.


Tuyệt Thiên cũng không chắc chắn lắm, chỉ có thể mơ hồ nói ra.
Diệp Hoa nghe xong bị tức không nhẹ, hai đứa con gái yêu dấu của mình đều bị một tên đầu trọc ủi, ngực đau quá.
Nữ nhi bảo bối trước kia rất nghe lời, nhìn hiện tại xem... vì một tên đầu trọc lại dám ngỗ nghịch mình...
- Còn cần bao lâu nữa?


Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra:
- Thuộc hạ sẽ nhanh chóng hoàn thành.
- Được, chờ tin tức của ngươi!
Cắt đứt truyền âm, Tuyệt Thiên quyết định vẫn nên nói chuyện này cho Dạ Côn nghe, sau khi Dạ Côn biết, hẳn sẽ biết khó mà lui.


Trong lúc Tuyệt Thiên xoay người, liền nhìn thấy cách đó không xa có ba thân ảnh đang đứng.
Đương nhiên chính là Diệp Ly, Diệp Lưu, còn có Liệt Cốt.


Tuyệt Thiên nhìn ánh mắt của bọn họ, tựa như là đang nhìn mật thám, thế mà còn lén lút chạy đến nhà xí bên này, tưởng rằng chúng ta không biết sao.
- Đây là chức trách của ta.
Tuyệt Thiên cảm giác mình không làm sai, đều là nghe theo mệnh lệnh của lão tôn thượng.
Diệp Ly lạnh nhạt nói ra:


- Tuyệt Thiên thúc thúc, nếu như người muốn nói cứ nói đi, con tin tưởng phu quân có thể đứng vững.
- Hừ, đâm thọc, Tuyệt Thiên ngươi chỉ có chút bản lãnh này mà thôi.
Liệt Cốt hừ một tiếng, mặc dù đều là người trong Thất Tông Tội, nhưng y rất xem thường đâm thọc.


Ánh mắt Diệp Lưu cũng rất kiên định, tựa hồ đối với chuyện này, cũng dám lấy dũng khí làm một lần.
Tuyệt Thiên nghe xong nhíu mày, đi ra bụi cỏ, trầm giọng nói ra:
- Ta không sai, sai chính là các ngươi.
Nói xong liền rời đi.


Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng, trong lòng cũng không trách Tuyệt Thiên thúc thúc, mệnh lệnh của phụ thân, bọn họ không dám chống lại.
Liệt Cốt thúc thúc có thể đứng ở phía bên mình, đã vô cùng giảng nghĩa khí rồi.
- Tỷ, làm sao bây giờ?
Diệp Lưu lộ ra lo lắng.
Diệp Ly cũng không có biện pháp gì:


- Nếu Tuyệt Thiên thúc thúc đã muốn nói, chúng ta liền chuẩn bị sẵn sàng đi, mấy ngày nay phu quân chịu áp lực rất lớn, cũng không biết có thể chịu nổi không.
- Tên tiểu tử Dạ Côn này nhất định có thể đứng vững.
Liệt Cốt rất có lòng tin đối với Dạ Côn.


Diệp Ly cũng chỉ có thể an ủi mình như thế, nếu như phu quân nổi giận, nũng nịu hẳn sẽ có tác dụng đi.
Mẫu thân thường xuyên dùng chiêu này, cho dù phụ thân tức giận, cũng sẽ hết tức.


Lúc này chỉ sợ Dạ Côn còn không biết mình phải đối mặt với chuyện gì, đang trêu chọc đệ đệ, quan hệ huynh đệ cũng không bởi vì sự tình khác mà cứng rắn.
Hai người tuần tra đến tận đêm khuya mới về nhà ăn tối.
- Chúng ta trở về.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đi vào nhà, tựa hồ rất vui vẻ.


- Phu quân đã trở về, chúng ta đang chờ các ngươi ăn cơm đây.
Diệp Ly đứng dậy nghênh đón Dạ Côn, ngoài miệng mang theo mỉm cười.
Nhìn thê tử cười như thế, Dạ Côn rất thỏa mãn, về đến nhà, có thê tử chuẩn bị cơm nóng, một ngày mỏi mệt đều biến mất.


Dạ Tần cũng đi đến chỗ thê tử ngồi xuống, Trưởng Tôn Nhị giúp Dạ Tần cởi mũ giáp, lo lắng hỏi có mệt hay không.
- Thức ăn hôm nay không tệ, có phải hai người các ngươi yêu cầu không.
Dạ Côn chọc ghẹo Nguyên Chẩn cùng Phong Điền.


Nguyên Chẩn biểu thị mình nào dám yêu cầu tẩu tẩu nấu cơm, còn không bị Côn ca ngươi đánh té đái sao.
- Dạ Côn, chờ lúc nữa ăn cơm xong, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Còn chưa có ăn cơm, Tuyệt Thiên đã từ tốn nói.
Dạ Côn nghe xong nhẫn nhịn nghẹn miệng:


- Còn chờ sau khi ăn cơm à, vừa ăn vừa nói đi.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Tuyệt Thiên hỏi ngược lại, chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Diệp Ly bên cạnh dịu dàng cười nói:
- Phu quân, có lẽ là chuyện trọng yếu, sau khi ăn xong các ngươi trò chuyện đi.
- Được rồi, nghe nương tử.


Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, tên Tuyệt Thiên này làm sao lại chán ghét như vậy, không thể mang chút niềm vui cho mọi người à.
Cơm nước xong xuôi, Dạ Côn rất dễ chịu, nhưng đám người Diệp Ly lo lắng đề phòng, không biết đợi chút nữa phu quân biết được... sẽ có phản ứng gì.
- Đi thôi.


Cơm nước xong xuôi Tuyệt Thiên đứng ở bên cạnh từ tốn nói.
Dạ Côn bất đắc dĩ đứng dậy:
- Ta cũng muốn nghe một chút xem ngươi muốn nói nhảm chuyện gì.
Nói xong liền theo Tuyệt Thiên rời khỏi đại sảnh.
Tất cả mọi người rất nghi hoặc, thần thần bí bí như vậy.
Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài.


Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên đi đến bên cạnh ao nước, Dạ Côn nhìn Tuyệt Thiên:
- Ngươi đến cùng muốn nói chuyện gì?
- Chuyện ta sắp nói, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tuyệt Thiên trầm giọng nói ra.
- Chuyện này có quan hệ với ta?
- Quan hệ rất lớn.


- Nói đi, nếu như ngươi lại trêu ghẹo ta, nhìn ta có quấn chết ngươi không.
Dạ Côn giang tay ra, dựa vào giả sơn bên cạnh.
Tuyệt Thiên rất nghiêm túc, từ tốn nói:
- Ngươi biết Diệp Ly cùng Diệp Lưu là ai không?
- Chờ một chút!
Dạ Côn đột nhiên ngăn Tuyệt Thiên lại.


Chuyện này khiến Tuyệt Thiên sửng sốt một chút.
- Để ta tới đoán xem ngươi muốn nói gì.
Tuyệt Thiên:......
Dạ Côn sờ lên cái cằm, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nói ra:


- Kỳ thật Diệp Ly cùng Diệp Lưu các nàng... là nữ nhi của một vị rất ngưu bức, các nàng lén chạy ra ngoài, quen biết ta, thành hôn với ta, hiện tại phụ thân của các nàng biết chuyện này, nổi trận lôi đình, muốn cạo chết ta, có phải như vậy không?
Tuyệt Thiên nghe xong choáng váng, tiểu tử này biết?


Nhưng mà Dạ Côn chẳng qua là thường nghe thuyết thư tiên sinh kể như thế, đều là sáo lộ như vậy.
Nhưng Dạ Côn chẳng qua là chém gió nói đùa mà thôi, bất quá nhìn thấy sắc mặt của Tuyệt Thiên, trong lòng Dạ Côn thầm nghĩ... không phải chứ.
- Ngươi biết?
- Thật đúng như vậy?


Dạ Côn ngốc ngốc hỏi.
Tuyệt Thiên nhẹ gật đầu, trầm giọng nói ra:
- A Ly và Lưu Nhi là nữ nhi của một vị tôn thượng, có thể nói là nữ hài tôn quý nhất, giống như ngươi vừa mới nói, hiện tại phụ thân của các nàng rất tức giận, muốn lột da của ngươi.


- Yếu ớt hỏi một câu, ta còn có thể cứu được không?
- Dạ Côn! Ngươi nghiêm túc một chút! Ta không phải đang nói đùa!
Tuyệt Thiên trầm giọng quát, ngay cả người trong hành lang đều nghe thấy được.
Dạ Côn chẳng qua là không tin có chuyện như vậy, nếu thật như thế...


Dần dần, Dạ Côn nhíu lông mày lại.
- Nếu như ta không có đoán sai, ta hẳn đã gặp qua phụ thân của các nàng.
Dạ Côn nhớ tới nam nhân ngày đó gặp ở tửu quán, nguyên bản còn đang suy nghĩ, mình không có đắc tội với người như thế. Sau khi nghe liền hiểu ra.