Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 350: Phải Ra Chiến Trường

Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cảm thấy hiện tại mình là đại nhân vật, đi theo Côn ca, hiện tại trực tiếp nhảy qua khâu học viện.
Nguyên bản còn muốn ở trong học viện phong vân một phen, xem ra đã không có cơ hội kia.


Sau khi Dạ Côn ăn cơm xong, liền cảm giác có chút mệt mỏi, đêm qua không phải chỉ uống một chút rượu sao?
Tại sao cảm giác cả người đều hư thoát.
Về đến phòng, thê tử còn đang ngủ, các sao các nàng có thể ngủ như thế nhỉ?


Sáng sớm ngày thứ hai, Dạ Côn cuối cùng cảm giác mình đầy máu số hồi sinh, tinh thần sảng khoái.
Nhìn thê tử đều sống lại.


Nhưng làm sao cảm giác các nàng có chút biến hóa, thế nhưng biến hóa chỗ nào lại không nói lên được, chỉ là một loại cảm giác, tựa như càng trở nên xinh đẹp hơn, nhất là lúc cười rộ lên.
Hơn nữa còn càng dính người, đều ôm đến bây giờ.


- Cũng may không sai biệt lắm, bằng không thì đệ đệ lại tới gọi chúng ta rời giường.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi xấu hổ đáp đáp ứng, cảm giác bầu trời trong xanh, đặc biệt vui vẻ.
Vào trong đại sảnh, Nguyên Chẩn đột nhiên đi tới, thần thần bí bí nói ra:


- Côn ca, có vấn đề.
- Chuyện gì?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Liệt Cốt thúc, Phi Tuyết, còn có tên Tuyệt Thiên kia không thích hợp.
- Hửm?
Nguyên Chẩn nhỏ giọng nói ra:
- Ta thấy Phi Tuyết hôm nay rất suy yếu, hơn nữa tư thế bước đi vô cùng quái dị.
- Chuyện này có gì không thích hợp.


- Nếu như chỉ có một mình Phi Tuyết thì thôi, thế nhưng Liệt Cốt thúc và Tuyệt Thiên cũng như vậy.
Dạ Côn sửng sốt một chút, hơi khẽ cau mày.
- Ta hoài nghi ba người bọn họ có một chân.
Phốc!


Trong đầu Dạ Côn lập tức hiện ra hình ảnh, ngày thường Phi Tuyết đều có bộ dáng ỏng a ỏng ẹo, nhất định là nằm dưới.
CMN!
Thật cay con mắt.
Nhưng vào lúc này, ba người cùng đi tới, Dạ Côn nhìn một chút, xác thực như thế...


Ba người bọn họ tinh thần uể oải, bộ pháp lỗ mãng, hai chân đều đang phát run, phảng phất sắp đứng không nổi nữa.
Trời ạ!
- Đệ đệ ta có biết chưa?
- Ta còn chưa có đi thông tri.
- Nhanh đi nói cho đệ đệ ta biết, ta đi nói với thê tử một tiếng.
- Đi ngay đây Côn ca.


Liệt Cốt và Tuyệt Thiên phát hiện ánh mắt Dạ Côn cùng Nguyên Chẩn nhìn mình có gì đó là lạ.
Phi Tuyết bất đắc dĩ đi sang một bên, cầm cây chổi lên, hai tay nắm ở đỉnh cây chổi, có lẽ do quá hư nhược, nên hai tay chậm rãi trượt xuống.
Dạ Côn thấy được!


Tên Phi Tuyết này! Không chỉ là một tên lường gạt, thế mà còn ưa thích nam nhân!
Chạy đến nhà mình quét rác, không phải là nhìn trúng người nào đấy chứ!
Đệ đệ? Nguyên Chẩn hay là Phong Điền?
Thậm chí là mình?
Đậu xanh!


Sau một hồi lâu, mọi người ngồi ở trong hành lang ăn đồ ăn sáng, bầu không rất an tĩnh.
Thậm chí có thể nhìn thấy, tất cả mọi người đều kéo khoảng cách với Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên, cho dù ngồi chật một chút đều được.
- Các ngươi làm gì vậy?


Liệt Cốt nhịn không được tò mò hỏi, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có vấn đề.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu xem như đoán được chút gì đó, nhất định là Liệt Khai Hoàn kia, thế nhưng cũng không nói phá.
Dạ Côn cười nói:


- Không có chuyện gì, ta cảm thấy sau này chúng ta ăn cơm, chén này đũa gì gì đó phải cố định mới được, đúng không.
- Đúng vậy đại ca.
Dạ Tần lập tức đồng ý.
Đề nghị này mọi người nhất trí thông qua.


Dạ Côn đang muốn tiến một bước phân công, Đát Từ liền từ bên ngoài đi vào:
- Thiếu gia, Tào công công tới.
Dạ Côn cảm giác, Tào công công vừa đến, khẳng định không có chuyện gì tốt, nhưng lại không thể không gặp.
- Ừm, cho y vào đi.


Tào công công rất nhanh đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, phía sau còn có một tên thị vệ, bưng lấy hai bộ khôi giáp, cười nói:
- Hai vị Tiểu Vương Gia, mời tiếp chỉ.
Dạ Côn cùng Dạ Tần đứng dậy, đi đến trước mặt Tào công công chắp tay.


- Thánh Nhân hạ chỉ, phong Dạ Côn cùng Dạ Tần làm Thái Kinh phó úy, lãnh binh ngàn người, khâm thử!
Dạ Côn cùng Dạ Tần sững sờ, làm quan...
Không đợi Dạ Côn kịp phản ứng, Tào công công đã nhanh chóng đặt thánh chỉ lên tay Dạ Côn.
Dạ Côn cười cười:


- Tào công công, Thái Kinh phó úy này là làm cái gì?
- Chủ yếu là duy trì trật tự Thái Kinh, Thánh Nhân muốn rèn luyện rèn luyện hai vị Tiểu Vương Gia.
Tào công công khẽ cười nói.
Rèn luyện? Dạ Côn không tin.
- Phiền toái Tào công công đi một chuyến.


- Không phiền toái, lão nô còn phải hồi cung báo cáo Thánh Nhân, ta đi trước.
- Mời Tào công công.
Chờ sau khi Tào công công đi, Dạ Tần nghi hoặc hỏi:
- Đại ca, chúng ta là phó úy...
Trưởng Tôn Nhị bỗng nhiên trầm giọng nói ra:
- Phu quân, đại ca, có thể các ngươi phải ra chiến trường.


- Nhị Nhị, vì sao nói như vậy?
Dạ Tần hỏi.
- Nếu như khai chiến, tướng lĩnh có chức vị đều sẽ ra chiến trường, phụ hoàng đây là cho các ngươi một cái chức vị trước, như thế liền có thể đưa các ngươi ra chiến trường.


Hiện tại Trưởng Tôn Nhị căn bản không đoán được tâm tư của Thánh Nhân.
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, mình đi ra chiến trường cũng không thành vấn đề, thế nhưng đệ đệ đi chiến trường sẽ gặp nguy hiểm.
Bản thân cũng đã gặp qua thi lỗi Ngũ Nhạc, thật rất mạnh.


Còn có đám thổ dân kia, một thân man lực khủng bố như vậy, thiên sinh thần lực...
Nếu đệ đệ đụng phải những người kia, nhất định sẽ bị xé thành hai mảnh.
- Ta đến hoàng cung một chuyến.
Trưởng Tôn Nhị quyết định đi hỏi phụ hoàng một chút, đến cùng muốn thế nào.
- Nhị Nhị, không cần đi.


Dạ Tần ngăn trở thê tử.
Dạ Tần từ tốn nói:
- Ta thân là nam nhân, nếu Thánh Nhân muốn ta xuất chiến, ta liền xuất chiến.


Dạ Tần không muốn nhìn thấy nữ nhân của mình biện hộ cho mình, chuyện này rất mất mặt. Cũng không muốn mãi mãi đứng ở sau lưng đại ca, được đại ca bảo vệ mãi, như thế thì đời này sẽ không thể nào trưởng thành được.


Dạ Côn nghe xong liền hiểu ý của đệ đệ, nhưng chuyện này... thật không thể hành động theo cảm tính được, sẽ chết người đấy.
Nếu như bây giờ nói ra, sợ rằng sẽ đả thương lòng tự trọng của đệ đệ, chỉ cần mình ở bên cạnh, nhất định sẽ không thành vấn đề.


- Nhị Nhị, yên tâm đi, có ta ở đây, đệ đệ sẽ không có chuyện gì.
Dạ Côn hướng phía Trưởng Tôn Nhị cười cười, cũng không làm khó Trưởng Tôn Nhị, hắn biết người đứng giữa sẽ rất khó chịu.
Trưởng Tôn Nhị khẽ thở dài một tiếng, lộ ra nụ cười áy náy.


Dạ Tần vỗ vỗ bả vai thê tử, biểu thị không sao cả, ta có thể hiểu được.
Nhan Mộ Nhi lo lắng hỏi:
- Phu quân, vậy khi nào các ngươi xuất phát?
- Không biết, hẳn sẽ rất nhanh đi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, cũng không biết lần này chiến tranh sẽ phát sinh chuyện gì.


Hiện tại Tuyệt Thiên có chút chần chờ, chuyện lão tôn thượng căn dặn nhất định phải làm.
Thế nhưng nhìn thấy A Ly cùng Lưu Nhi, lại không nhẫn tâm được, đến cùng nên làm gì... mông đau quá...
Nếu như mình không làm được, Diệp Tử Tử bên kia sẽ động thủ giết Dạ Côn.


Có nên nói cho bọn họ một tiếng hay không?
Không thể, nếu như nói, vậy sẽ đứng ở phe đối lập với lão tôn thương, đến lúc đó lão tôn thượng nhất định sẽ bị tức điên..
- Đệ đệ, chúng ta đến thử xem khôi giáp này có vừa người không, không vừa liền trả hàng lại.


Dạ Côn trêu đùa một tiếng, tất cả mọi người lại rất yên lặng.
Nguyên Chẩn đột nhiên đứng dậy nói ra:
- Côn ca, ta cũng muốn đi!