Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 343: Tuyệt Thiên Tới

Liệt Cốt rất thích khai chiến, mang theo tâm tình hưng phấn nói ra:
- Khai chiến tốt.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Liệt Cốt.
- Ý của ta là, nuôi binh nghìn ngày dùng trong một giờ, chính là cái đạo lý này.
Liệt Cốt đều không biết mình đang nói cái gì.
Diệp Lưu bất đắc dĩ nói ra:


- Nếu như đã phát sinh, tỷ phu cũng không cần quá trách bản thân.
Thấy em vợ quan tâm, trong lòng Dạ Côn rất thoải mái, mặc dù còn chưa xuất giá, thế nhưng hiện tại đã biết lo lắng cho phu quân.
Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn muội muội, đều là lỗi của mình, hại muội muội...


- Đại ca, lần này đi Ngũ Nhạc, hẳn đã gặp cha và mẫu thân?
- Ừm, đã gặp, cha và mẫu thân đều rất tốt.
- Vậy cha và mẫu thân nói như thế nào?
Dạ Tần tò mò hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Cha và mẫu thân cũng không nói gì, bảo chúng ta nhìn tình hình xử lý.


- Nếu quả thật khai chiến, bên phía phụ mẫu sẽ rất nguy hiểm.
Tử Yên mang theo lo lắng nói ra.
Đúng là như thế, Dạ Côn cùng Dạ Tần cũng rất lo lắng.
Trưởng Tôn Nhị thấp giọng nói ra:
- Cho dù muốn khai chiến, thế nhưng tạm thời còn không đánh được.
- Vì sao?
Phong Điền tò mò hỏi.


- Khai chiến không phải dễ dàng như vậy, binh lực vận chuyển, hậu cần phía sau, không có nửa năm chuẩn bị sẽ rất khó.
Nghe Trưởng Tôn Nhị nói thế, Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Vậy nếu như Ngũ Nhạc bên kia đã chuẩn bị sẵn sàng rồi thì sao?


- Rời khỏi cứ điểm Thái Kinh không xa, chúng ta đã phát hiện một nhánh đội ngũ thi khôi của Ngũ Nhạc, sức chiến đấu bất phàm.
- Thi khôi?!
Trưởng Tôn Nhị kinh hô một tiếng.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
- Các ngươi?
Diệp Ly nghi ngờ hỏi ngược lại.
Dạ Côn nghĩ đến Tuyệt Thiên, cười nói:


- Ừm, Thánh Nhân phái một tên ngốc đi cùng với ta, nói nhỏ cho các ngươi biết, y muốn đi ám sát quân chủ, thế nhưng bị người khác đoạt.
- Không phải chứ.
Trưởng Tôn Nhị cảm thấy phụ hoàng sẽ không làm như vậy.
- Đệ muội, là thật, Tuyệt Thiên đã nói như vậy.
Nghe thấy hai chữ Tuyệt Thiên này.


Trong lòng Diệp Ly, Diệp Lưu, Liệt Cốt giật mình!
Không ngờ Tuyệt Thiên đến rồi! Hơn nữa còn xuất hiện ở bên cạnh Dạ Côn, lão tôn thượng hành động nhanh như vậy?
Cũng may Dạ Côn bình yên vô sự trở về.
- Ta nói với các ngươi, tên Tuyệt Thiên này rất ngốc.


Vừa nghĩ tới Tuyệt Thiên như vậy, Dạ Côn liền cảm thấy khôi hài.
Nhưng mà ở trong lòng Diệp Ly cùng Diệp Lưu nghĩ, Tuyệt Thiên có thể đảm đương vị trí đầu não, làm sao phu quân lại cho ra đánh giá như vậy, không phải nhầm người đấy chứ.


Nhưng vào lúc này, Đông Tứ xuất hiện ở cổng, cung kính nói ra:
- Thiếu gia, bên ngoài có một vị tên Tuyệt Thiên đến tìm.
- Vừa nhắc đến y, y liền xuất hiện, mau bảo y vào đây.
Dạ Côn rất vui vẻ, dù sao cũng là người "cùng chung hoạn nạn."


Thế nhưng đám người Diệp Ly không vui, Tuyệt Thiên giết tới đây, nhất định không có chuyện tốt...
Nhìn bộ dáng vui vẻ của phu quân, tại sao ngươi còn không có phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc đây.


Tuyệt Thiên rất nhanh đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, Dạ Côn lập tức sử dụng ra một chiêu...
Quấn cổ!
Trực tiếp kẹp cổ Tuyệt Thiên ở dưới nách:
- Còn tưởng rằng sẽ không gặp lại ngươi nữa.


Thấy động tác của phu quân, Diệp Ly cùng Diệp Lưu bị dọa phát sợ, đây chính là Tuyệt Thiên đó... phu quân ngươi thế mà trực tiếp làm như vậy...
Liền Liệt Cốt đều choáng váng, tính tình Tuyệt Thiên lúc nào tốt như vậy?
Tuyệt Thiên rốt cục thấy tổ ba người phản loạn, ánh mắt mang ngưng trọng.


Dạ Côn buông lỏng Tuyệt Thiên ra, vỗ vỗ bả vai Tuyệt Thiên:
- Các vị, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Tuyệt Thiên, chúng ta là người ngồi chung một chiếc thuyền.
Trong lòng Liệt Cốt đột nhiên chìm xuống.
Cái gì?
Dạ Côn thế mà có thể đánh động Tuyệt Thiên! Chuyện này sao có thể?!


Diệp Lưu cũng choáng váng, tỷ phu là làm sao làm được, Tuyệt Thiên đều như vậy...
Bằng không thì Tuyệt Thiên sao có thể chủ động tới nơi này?
Đầu óc Diệp Ly có chút mơ hồ, phu quân lại không biết Tuyệt Thiên, sao quan hệ lại tốt như vậy chứ?
- Tuyệt Thiên, đây là đại tẩu của ngươi.


Dạ Côn bắt đầu giới thiệu.
Liệt Cốt cùng Diệp Lưu nghe xong, nguyên lai Dạ Côn cũng không biết thân phận của Tuyệt Thiên.
Diệp Ly nhìn Tuyệt Thiên, tựa hồ có thể đọc hiểu ánh mắt của Tuyệt Thiên.
- Thất thần làm gì, còn không chào đại tẩu.
Dạ Côn nghi ngờ hỏi một tiếng.


Tuyệt Thiên đột nhiên phát hiện, quyết định của mình rất sai lầm, tại sao lại tới đây cơ chứ, đúng là không có chuyện gì làm muốn tự ngược mà.
Diệp Ly khẽ cười nói:
- Phu quân, không sao cả.
Dạ Côn cũng không có cưỡng cầu:
- Tuyệt Thiên, ăn cơm chưa?
Bị tức no rồi, còn ăn cơm...


- Không đói bụng.
Tuyệt Thiên từ tốn nói.
- Vậy uống chén trà đi, Ly Nhi đi rót chén trà cho Tuyệt Thiên.
Dạ Côn cười cười, mời Tuyệt Thiên ngồi xuống.
Dạ Côn cũng phát hiện, tên Tuyệt Thiên này làm sao luôn nhìn chằm chằm thê tử của mình...
Ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi lại tại xem vợ ta...


Sau khi Tuyệt Thiên gia nhập, tràng diện đều có chút an tĩnh.
- Đại ca, ta dẫn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đi tu luyện.
- Được.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị thấy thế cũng rời đi.
Dạ Côn làm sao cảm giác, bọn họ hình như có chuyện phải thương lượng.


Lúc này Diệp Ly bưng trà tới:
- Mời uống trà.
- Cảm ơn.
Tràng diện lại an tĩnh lại, sau một hồi lâu, Dạ Côn hướng phía Tuyệt Thiên cười nói:
- Có muốn lưu lại ăn trưa không?


Lúc chủ nhân muốn lưu ngươi lại ăn trưa, đây không phải thật muốn lưu ngươi lại ăn cơm, mà là đan nói, ngươi có thể rời đi, chúng ta muốn ăn cơm, đừng quấy rầy chúng ta.
- Được.
Dạ Côn thật hết cách, tên Tuyệt Thiên này đến cùng muốn thế nào.
- Ta đi dạy đệ đệ một chút.


Dạ Côn cũng mặc kệ, đi ra bên ngoài.
Mộ Nhi theo ở phía sau hô:
- Phu quân, ta cũng đi.
Theo hai người rời đi, còn lại đều là người một nhà.
- Các ngươi làm như vậy, không sợ chọc giận lão tôn thượng sao?
Tuyệt Thiên trầm giọng hỏi.
Ba người trực tiếp yên lặng.


- Lưu Nhi, tại sao con cũng muốn thò một chân vào? Dạ Côn có gì tốt? Ngay cả con cũng ưa thích?
Tuyệt Thiên nhìn Diệp Lưu nghi hoặc hỏi, ở trong lòng Tuyệt Thiên, Diệp Lưu là nữ hài lãnh diễm an tĩnh, không nên có thái độ như vậy mới phải.


Diệp Lưu nghe xong yên lặng không nói, đều không dám nhìn ánh mắt của tỷ tỷ.


Đoán chừng tất cả mọi người không nghĩ tới, ngay cả Diệp Lưu đều có hảo cảm với Dạ Côn, bằng không cũng sẽ không đòi Dạ Côn dạy nàng học đàn, phải biết Diệp Lưu không có hứng thú với những thứ này, chỉ sợ là mượn cớ học đàn để ở cùng với tỷ phu đi.


Thấy Lưu Nhi có biểu hiện như thế, Tuyệt Thiên rất bất đắc dĩ:
- Liệt Cốt, còn có ngươi, ngươi thân là trưởng bối, còn muốn theo đám bọn nó nháo ư?
- Tuyệt Thiên! Đây không phải vấn đề có nháo hay không, đây là vì ta tức.
Liệt Cốt nghiêm túc nói.


- Lão tôn thượng khiến ngươi tức giận?
- Là thê tử ta khiến ta tức giận! Dạ Côn thì có làm sao, ta cảm thấy Dạ Côn rất tốt, Diệp Ly cùng Lưu Nhi yêu thích thì như thế nào.
Liệt Cốt rốt cục cứng rắn lên một lần.
Tuyệt Thiên âm u nói ra:


- Ta thừa nhận, đứa nhỏ Dạ Côn này quả thật không tệ, nhưng ngàn vạn lần không nên tai họa hai đứa con gái của lão tôn thượng.
- Xem xem, ngay cả ngươi cũng thừa nhận đứa nhỏ Dạ Côn này không tệ, không bằng đứng về phía chúng ta luôn đi?