- Cha, vì sao?
Dạ Minh nhìn Dạ Côn quát:
- Phía sau nơi này là gì?!
Dạ Côn lần đầu tiên bị cha rống, lập tức bối rối.
Đông Môn Mộng vỗ vỗ trượng phu, đừng dọa hài tử, hài tử còn nhỏ.
- Phía sau chúng ta là toàn bộ Thái Kinh, chúng ta đi ai tới thủ hộ? Đứa nhỏ này! Vi phụ dạy con đều quên hết rồi sao?
Dạ Minh nghiêm khắc khiển trách.
Dạ Côn mộng bức, ta đang ở đâu, ta đang làm gì... rất hoảng... cuối cùng bị cha dạy dỗ.
Chờ hơn mười năm, thế mà chờ đến hôm nay, sảng khoái, nhất định phải nói tin vui này cho đệ đệ nghe mới được.
Tuyệt Thiên đứng ở bên ngoài cũng nghe thấy, đứa nhỏ Dạ Côn này, chính là còn non chút, tâm trí chưa thành thục, nếu như bồi dưỡng thật tốt, sau này nhất định sẽ thành nhân tài.
Có lẽ thật đúng là có thể đỗi với lão tôn thượng.
Ánh mắt của A Ly và Lưu Nhi quả thật rất tốt, tiểu tử này ẩn giấu đi thực lực muốn làm gì? Trang bức sao?
Ừm... có lẽ vậy, nhất định là trang bức...
- Côn Côn, hiện tại con trở về nói chuyện đã xảy ra cho Thánh Nhân nghe, nhìn thử xem Thánh Nhân có phản ứng gì, nếu như Thánh Nhân muốn lợi dụng chuyện này làm khó dễ, còn cứ thả tay xử lý đi, cha cùng mẫu thân bên này không cần quan tâm, biết không?
Dạ Minh cảm thấy lấy bản sự của nhi tử, hẳn có thể dễ dàng thoát thân.
Dạ Côn cảm thấy cha nói rất có đạo lý, mình chạy, vậy không phải tương đương với thừa nhận sao...
Xem ra mình vẫn là quá nóng lòng, còn không nghĩ kỹ, vẫn là cha bình tĩnh.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói:
- Côn Côn, con cũng đừng quá lo lắng, địch nhân hơi giảo hoạt một chút, đừng hốt hoảng, còn có cha cùng mẫu thân ở đây.
- Ừm, ta con rồi.
Nghe thấy mẫu thân nói, Dạ Côn cũng dần dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ vấn đề.
- Con về Thái Kinh trước đi.
Cha đều đã lên tiếng, Dạ Côn cũng không ngừng lại:
- Cha mẹ phải chú ý an toàn.
- Các con cũng vậy, huynh đệ các con cố gắng lên, nhanh để mẫu thân ôm cháu trai.
-......
Mẫu thân à, bây giờ nói lời này, hình như rất không đúng lúc a.
Cáo biệt phụ mẫu, Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên ngồi lên thảm bay, hướng thẳng đến Thái Kinh bay đi.
Tuyệt Thiên quyết định giúp Dạ Côn một tay, nếu như Dạ Côn bị hiểu lầm, liền phải chạy trốn, kế hoạch của mình liền ngâm nước nóng, ổn định Dạ Côn ở Thái Kinh là lựa chọn tốt nhất.
- Phu quân, xem ra con của chúng ta bị gài bẫy.
- Đâu chỉ có thế, là nhà chúng ta bị gài bẫy, đến cùng Thánh Nhân là nghe người nào mê hoặc, để Côn Côn đi đàm phán.
Dạ Minh tựa hồ có chút sốt ruột.
Đông Môn Mộng cũng không quá lo loắng, cười nói:
- Đêm hôm đó lúc Côn Côn rời đi, ngươi không phải không có ngăn cản sao.
- Ta chỉ là muốn cho Côn Côn học nhiều một chút, dù sao Côn Côn còn đang trưởng thành, con đường trưởng thành quá thuận lợi cũng không tốt, cần trải qua long đong.
- Đúng vậy, đứa nhỏ Côn Côn này từ nhỏ đã không có đụng phải việc khó, nhìn vừa rồi một chút xem, đều hoảng đến thế kia.
Đông Môn Mộng che miệng cười khẽ, nếu như Dạ Côn còn ở nơi này, khẳng định sẽ im lặng, mẫu thân, có buồn cười như vậy sao...
Dạ Minh cười khổ lắc đầu:
- Mặc dù đã đoán được sẽ là kết quả như vậy, nhưng vẫn có chút kinh ngạc.
- Có gì phải kinh ngạc, bọn họ làm việc đều không phải như vậy sao?
- Có hai chúng ta tọa trấn Hạ Đô, bọn họ cũng không dám làm loạn, chỉ là muốn cho Ngũ Nhạc đến thử nước mà thôi.
Đông Môn Mộng hít một hơi thật sâu:
- Thăm dò sâu cạn, chỉ sợ rất nhiều người phải chết.
- Đúng vậy a, đám người phát rồ này.
Nắng sớm dần dần hiện ra, sưởi ấm đại địa Thái Kinh, lúc này Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên đã nhìn thấy hình bóng Thái Kinh.
- Trực tiếp đến hoàng cung đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra, không vội mà về nhà, chuyện này nên báo cho Thánh Nhân biết trước thì tốt hơn.
- Đi.
Thảm bay trực tiếp hạ xuống trong hoàng cung Thái Kinh, bị số lớn thủ vệ vây quanh, dù sao bọn họ cũng không quen Dạ Côn.
May mà Côn ca hiện tại cũng là Tiểu Vương Gia, trên thân còn có chức vị, rất nhanh liền giải thích rõ ràng, Tào công công cũng đã đến nơi, lập tức đi thông tri Thánh Nhân.
Bất quá trong lòng đang nghĩ, Tiểu Vương Gia lúc này mới ra ngoài không tới ba ngày liền trở lại... nhanh như vậy sao?
Hiện tại Thánh Nhân còn đang nghỉ ngơi, nhưng Tào công công vẫn gọi Thánh Nhân dậy, dù sao nghe ý tứ của Dạ Côn, chuyện này thật rất nghiêm trọng.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên ngay tại bên ngoài thư phòng chờ, Thánh Nhân rửa mặt còn chậm hơn cả nữ nhân, đều qua nửa canh giờ rồi mà còn chưa đi ra.
- Tiểu Vương Gia, mời vào trong.
Tào công công đi ra khẽ cười nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi vào thư phòng, mà Tuyệt Thiên muốn đi vào lại bị Tào công công ngăn cản, biểu thị ngươi chờ chút lại gặp.
Tuyệt Thiên không sai biệt lắm biết ý tứ của Thánh Nhân.
Đi vào thư phòng, Dạ Côn phát hiện Thánh Nhân thế mà còn đang nửa tỉnh nửa mơ, cung kính nói ra:
- Thánh Nhân, Ngũ Nhạc quân chủ vào đêm qua lạnh.
- Hửm? Ai lạnh?
- Ngũ Nhạc quân chủ lạnh.
Trưởng Tôn Ngự dừng một chút, sau đó mãnh liệt nhìn về phía Dạ Côn:
- Ngươi nói Ngũ Nhạc quân chủ chết rồi?
- Đúng vậy Thánh Nhân, trong tiệc tối hôm qua bị thích khách giết.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, xảy ra chuyện như vậy, ai có thể ngăn cản đây.
Trưởng Tôn Ngự đứng dậy, đi đến trước mặt Dạ Côn, yên lặng nhìn chăm chú lấy Dạ Côn.
Sau đó hai tay đột nhiên đặt ở trên vai Dạ Côn:
- Tốt! Giết tốt! Dạ Côn, chuyện này làm rất tốt!
Dạ Côn:......
- Thánh Nhân, đây không phải do ta làm, là có người muốn hãm hại ta.
Dạ Côn đều bị thái độ của Thánh Nhân làm mộng bức.
- Ngũ Nhạc chính là họa lớn trong lòng của chúng ta, làm thịt đầu lĩnh Ngũ Nhạc, đó chính là chuyện tốt!
- Ách... Vương Gia Ngũ Nhạc cũng đã chết.
Trưởng Tôn Ngự nghe xong, hô to ông trời mở mắt.
- Còn có Thái Tử cũng đã chết.
Trưởng Tôn Ngự khó có thể tin nhìn Dạ Côn, ngươi làm sao không giết hết toàn bộ người ở Ngũ Nhạc luôn đi:
- Dạ Côn, ngươi thật ngưu bức!!! Ba tên này đều là hạch tâm của Ngũ Nhạc, hiện tại toàn bộ chết rồi, hiện tại Ngũ Nhạc kia quần long vô thủ!
Thái độ của Thánh Nhân khiến cho Dạ Côn rất nghi hoặc, trên đường tới, Dạ Côn đều huyễn tưởng qua vô số tràng diện.
Thế nhưng lại không ngờ sẽ như thế này.
- Không hổ là người trẻ tuổi bản hoàng nhìn trúng, lúc này mới ra ngoài không tới ba ngày, liền cạo chết ba người dẫn đầu Ngũ Nhạc, lần này bản hoàng nhất định sẽ trọng thưởng! Muốn gì cứ nói với bản hoàng!
- Ta muốn về nhà...
Dạ Côn thì thào nói ra, cảm giác mình giống như đang nằm mơ vậy, mau chóng về nhà bảo thê tử đấm bóp mới được.
Trưởng Tôn Ngự cười khẽ một tiếng:
- Lần đầu đi xa như vậy, nên trở về nhà, nghỉ ngơi thật tốt.
Dạ Côn chắp tay, rời khỏi thư phòng, nhìn Tuyệt Thiên nói ra:
- Ta về trước.
Tuyệt Thiên nhẹ gật đầu, lập tức đi vào.
- Là ngươi giết?
Tuyệt Thiên vừa vừa đi vào, Trưởng Tôn Ngự liền hỏi.
Tuyệt Thiên từ tốn nói:
- Cũng không phải ta giết, có người khác muốn giá họa cho Dạ Côn, thực lực rất mạnh.
- Cách làm của những người này thật không thay đổi, vẫn thích làm loại chuyện như thế.
Trưởng Tôn Ngự hừ lạnh một tiếng.
- Những người này là ai?
Tuyệt Thiên tò mò hỏi.