Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 337: Ai Chịu Nổi?

Dạ Côn trầm mặc, mà quân chủ trước mặt lại rất bình tĩnh, đối với chuyện Dạ Côn đến tựa hồ không thể dẫn tới gợn sóng.
- Quân chủ, những người kia đâu?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
- Những người đưa thi thể về đã rời đi, chẳng lẽ bọn họ chưa trở về Thái Kinh sao?


Quân chủ bình tĩnh trả lời, cầm chén trà nhỏ lên nhấp một hớp nhỏ.
Dạ Côn xem như hiểu rõ, thật sự đã đưa tiễn, thế nhưng trên đường xảy ra ngoài ý muốn cũng không chừng, chỉ sợ tên quân chủ này còn khó đối phó hơn cả Thánh Nhân.


- Quân chủ, vậy hiện tại ngươi muốn thế nào? Nếu như Thái Kinh khai chiến với Ngũ Nhạc, người chịu tổn thương vẫn là bách tính.
- Dạ ngự sử, chuyện này sau này hãy nói. Tối nay bản quân chủ thiết yến khoản đãi ngươi.


Quân chủ khẽ cười nói, biểu thị sự tình phải từ từ bàn, muốn lập tức hòa đàm, đó là chuyện không có khả năng.
Dạ Côn cũng biết, nhưng không biết vị quân chủ này đang chơi trò gì, chỉ có thể chắp tay cười nói:
- Ta làm sao dám đảm đương.


- Dạ Côn, chỉ bằng hai chữ này, người muốn gặp ngươi thực sự nhiều lắm, dù sao bản quân chủ cũng phải thỏa mãn tâm nguyện mọi người đi.
Tâng bốc rất tốt, Côn ca rất hưởng thụ, không ngờ hiện tại danh tiếng của mình lớn như vậy, đúng là có chút ngoài ý muốn.


- Nếu quân chủ đã nói như thế, ta liền nghe quân chủ an bài.
- Ha ha, bổn quân chủ rất thích ngươi, nếu như ngươi nguyện ý lưu lại, bổn quân chủ có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì, mỹ nữ... quyền thế... cái gì cần có đều có.


Dạ Côn đến uống một ngụm trà an ủi một chút, đường đường là quân chủ, lại dụ hoặc một tên thiếu niên mười sáu tuổi như thế.
- Ta sẽ suy nghĩ một chút.
- Ha ha ha, từ từ cân nhắc, chúng ta có rất nhiều thời gian.
Quân chủ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, lập tức rời đi.


Một vị thị nữ cung kính đứng ở bên cạnh:
- Dạ ngự sử, muốn đi nghỉ ngơi hay không?
- Cũng được, đến tắm rửa.
- Xin mời Dạ ngự sử đi theo ta, quân chủ đã an bài xong.
- Quân chủ thật có lòng.
Thị nữ cười cười, dẫn Dạ Côn đi trong hoàng cung.


Hoàng cung Thái Kinh Dạ Côn đều chưa từng đi dạo qua như thế, hoàng cung Ngũ Nhạc này tu kiến thật đúng là to lớn, cái tháp cao cao kia có đặc điểm của Ngũ Nhạc, Dạ Côn rốt cục tìm được một cái kiến trúc không có sao chép.


Hoàng cung đương nhiên là có nơi cung cấp cho sứ thần nghỉ ngơi, nhưng có lẽ là bởi vì tầm quan trọng của Dạ Côn, cho nên trực tiếp an bài một cái cung điện cho hắn.
- Ngự sử an khang vạn phúc.
Lúc thị nữ vừa mới đẩy cửa ra, liền cho Dạ Côn một cái siêu cấp kinh hỉ.


Chỉ thấy hơn ba mươi cung nữ nhu thuận hô, mỗi nàng mỹ mạo kinh người, tuyệt đối là mỹ nữ tuyển chọn trong hoàng cung ra.
Muốn dụ hoặc Côn ca ta, không tồn tại.
Đậu xanh, tên quân chủ này thật quá hiểu nam nhân, người nào có thể chịu nổi chứ.
- Quân chủ an bài như thế, ngự sử có hài lòng không?


Thị nữ bên cạnh khẽ cười nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Quân chủ đã nhọc lòng.
- Ngự sử có thể hưởng dụng các nàng thật tốt.
-......
Ngươi tưởng rằng Côn ca ta là thổ dân à, thế mà còn hưởng dụng các nàng thật tốt, nếu hưởng dụng, còn không bị thê tử đánh chết sao.


- À ừm, trước an bài cho ta tắm rửa đi.
- Vâng, ngự sử.
Nói xong cũng hướng phía chúng nữ hô:
- Ngự sử cần tắm rửa.
- Vâng.
Chúng vị mỹ nữ nhu thuận đáp, mặt mày hồng hồng.


Dạ Côn nhịn không được run một cái, nếu như chưa có thê tử, còn có thể hưởng dụng, nhưng Côn ca ta là nam nhân có trách nhiệm.
Tối đa cũng chỉ nhìn một chút mà thôi, chuyện khác tuyệt đối sẽ không làm.


Cung điện rất lớn, có phòng tiếp khách, phía sau là tẩm cung, bên cạnh còn có vườn hoa, cảm giác giống như đông cung của thái tử.
Nhìn một đám mỹ nữ oanh oanh yến yến bên cạnh đi tới đi lui múc nước, Dạ Côn cảm thấy rất thoải mái, không biết tiểu tử Tuyệt Thiên kia đang làm gì.


Dám chơi Côn ca ta, cho ngươi cuồng, hảo hảo ở bên ngoài ăn hắc sắc thiên không của ngươi đi.
- Ngự sử, nước đã chuẩn bị xong.
Cung nữ nhu thuận nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, mở rèm ra, tròng mắt đều sắp trợn lồi ra ngoài.


Phòng tắm thật là lớn, phía trên vung đầy cánh hoa màu đỏ, thế nhưng đều không phải trọng điểm.
Trọng điểm có năm nàng cung nữ xấu hổ ngồi ở trong bồn tắm, bộ dáng mặc cho quân đùa giỡn.
Không được, không được, không chống nổi... phải mau chóng rời đi...
- Ngự sử, đi nào.


Bỗng nhiên lại có mấy cung nữ xuất hiện ở sau lưng Dạ Côn, trực tiếp đẩy Dạ Côn vào trong bồn tắm, tràng diện lập tức hỗn loạn.
Này nên tính là nhục lâm tửu trì.
Côn ca hoàn toàn không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của các cô nương.


Phải biết Côn ca còn chưa từng tắm chung với thê tử, vừa mới ra ngoài, liền tắm chung với nhiều cô nương như thế, đúng là...
Quá vô pháp vô thiên!
- Đủ rồi!
Dạ Côn đang bị đè ép đột nhiên quát.


Chuyện này khiến các cô nương sợ hãi, lập tức đoan đoan chính chính đứng ở bên cạnh Dạ Côn.
Nhìn thân thể, các cô nương Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt:
- Đều ra ngoài.
Các cung nữ sững sờ, nếu như không phải đang ở trong bồn tắm, vậy liền sẽ trực tiếp quỳ xuống.


- Ngự sử tha mạng, nếu như có chỗ nào làm không tốt, xin hãy tha lỗi.
- Không có, là vấn đề cá nhân của ta, các ngươi ra ngoài trước đi.
Một vị cung nữ trong đó đã sắp khóc:


- Ngự sử, quân chủ lệnh cho chúng ta phải phục vụ tốt ngươi, nếu như biết chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, khẳng định sẽ giết chúng ta.
Dạ Côn nghe xong sững sờ, quân chủ của các ngươi thật là biến thái, sao có thể ép buộc như thế được.
- Xin ngự sử đừng đuổi chúng ta ra ngoài.


Dạ Côn còn có biện pháp nào, chẳng lẽ muốn đẩy tất cả các nàng vào tử lộ?
- Vậy các ngươi đừng làm loạn.
- Vâng, ngự sử.
- Uy uy uy, ngươi lại muốn làm gì.
- Ngự sử, chỉ đấm bóp cho ngươi, giảm bớt mỏi mệt.
Nguyên lai là xoa bóp à, vậy thì còn được.


Thấy Dạ Côn không có phản đối, mấy cung nữ lại vây quanh, khiến cho Côn ca rất dễ chịu.
Không thể không nói, quân chủ thật biết hưởng thụ.
Nhưng mà Tuyệt Thiên núp trong góc tối giận đến nghiến răng, A Ly, nhìn nam nhân ngươi chọn một chút, hiện tại trốn ngươi ở bên ngoài yêu đương vụng trộm!


Chuyện như vậy, thật đúng là trời cũng giúp ta!
Chỉ thấy Tuyệt Thiên lấy ra một cái pháp khí, toàn bộ ghi chép tràng diện vừa rồi lại! Đây chính là chứng cứ phạm tội!
Dạ Côn! Báo ứng!
Ai bảo ngươi không dẫn ta theo!


Còn nói là chung một thuyền, bản thân chơi vui vẻ như thế, ta lại phải đứng ở bên cạnh ẩn thân nhìn ngươi chơi, không tồn tại!
Không thể không nói, kỹ thuật các cung nữ vẫn rất tốt, mỏi mệt liền bị xua tan mất.


Tắm gội xong, các cung nữ trong tẩm cung còn chuẩn bị bánh ngọt, trên chiếc giường khổng lồ còn có ba cung nữ, vừa nhìn liền biết chính là muốn giúp cho Côn ca thoải mái.
Nhưng loại chuyện này, bị Côn ca nghiêm khắc cấm chỉ, mát xa còn dễ nói, ngủ cùng một chỗ tuyệt đối là không được.
Côn ca ta là nam nhân tốt!


Các cung nữ không có cách, nhưng lại không dám đi ra ngoài, chỉ có thể đứng ở bên cạnh hầu hạ.
Dạ Côn thoải mái nằm ở trên giường, mà Tuyệt Thiên ở bên cạnh nhìn, hô to ngu xuẩn.
Loại chuyện tốt này cũng không biết làm, nếu như ngươi gọi ta theo, Tuyệt Thiên ta cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt.