Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 335: Dạ Côn Dùng Rất Tốt

Nhưng cho dù là cấp bậc Kiếm Hoàng, một quyền này đánh ra, lập tức toát ra khí tức khổng lồ, trước mắt Dạ Côn xuất hiện một cái động to lớn, khôi lỗi vừa rồi không thấy đâu.
Dạ Côn thở phào một hơi, cũng may vừa rồi khống chế tốt, nếu như sơ suất, chỉ sợ sẽ chết người.


Nóc nhà đã không thấy đâu nữa, toàn bộ Thịnh Kinh đều có thể cảm giác được uy lực một quyền này, cho dù đã áp chế lại, nhưng lực lượng bạo phát ra vẫn rất kinh người.
Nhìn những người xung quanh một chút, đều ngây ngốc cả rồi.
Thế nhưng sửng sốt một chút, nam nhân liền phẫn nộ quát:


- Thái Kinh chớ càn rỡ, lời tuyên chiến này chúng ta nhớ kỹ!
- Ngươi có bệnh à, ta là tới gặp quân chủ của các ngươi!
- Thế mà còn muốn ám sát quân chủ! Lòng dạ đáng chém!
Dạ Côn:......
Muốn câu thông với đám người Ngũ Nhạc này, thật thật là khó a.


Nhưng vào đúng lúc này, một bóng người từ không trung hạ xuống, tràng diện lập tức an tĩnh lại.
Mà những thủ vệ kia nhìn người nọ, hơi sững sờ, thần thái lập tức trở nên cung kính:
- Tham kiến quốc sư đại nhân.


Dạ Côn nhìn vị quốc sư này, lại trẻ tuổi như thế, mặc áo bào trắng, bộ dáng rất thanh tú, thậm chí trên tay còn cầm một chiếc quạt xếp.
Không khác thư sinh Thái Kinh là bao.
- Ngự sử đại nhân, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy thứ lỗi.
Chỉ thấy quốc sư chắp tay cười nói.


Bọn họ thế mà cũng có lễ tiết chắp tay ư, sao chép rất đầy đủ nha.
Tới một người biết phân rõ phải trái, Dạ Côn cảm thấy thư thản hơn rất nhiều, ít nhất có thể trao đổi.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Cuối cùng ngươi cũng đến, những người này một lời không hợp liền muốn giết.


- Ngự sử đại nhân thứ lỗi, bọn họ không hiểu chuyện.
Quốc sư áy náy cười nói, lộ ra dáng vẻ nho nhã lễ độ, khiến Dạ Côn có chút hảo cảm.
- Không biết danh tính của ngự sử đại nhân là gì?
- Dạ Côn.
Theo Dạ Côn tự báo tính danh, người xung quanh liền sững sờ.
- Hắn chính là Dạ Côn!


- Thái Kinh Dạ Côn!
- Người lợi hại như vậy thế vậy mà đang đứng trước mặt ta!
- Vừa rồi ta thế mà giao thủ với Dạ Côn! Quá may mắn!
Dạ Côn rất là kinh ngạc, ngữ khí người xung quanh thay đổi rõ ràng, mang theo sùng bái sâu sắc.


Các ngươi phải nói sớm chứ, nói sớm ta liền không lấy ra thân phận ngự sử, nói thẳng ra mình là Dạ Côn rồi.
Xem ra hai chữ Dạ Côn này, còn dùng tốt hơn cả cái danh ngự sử.
- Nghe qua uy danh của Dạ Côn, hôm nay nhìn thấy chân thân, quả thật khiến cho bản quốc sư bội phục.


Quốc sư lần nữa chắp tay khom lưng, đúng là thành kính đến không thể thành kính hơn.
Hai tay Dạ Côn thoáng đỡ:
- Quốc sư chê cười, sớm biết vừa rồi đã nói ra tên của mình.


- Uy danh của Dạ ngự sử đã lưu truyền tới Thịnh Kinh, mặc dù Dạ ngự sử là người Thái Kinh, nhưng cường giả không biên giới, tất cả mọi người ở đây đều rất sùng bái Dạ ngự sử.
Cái này mông ngựa đập rất tốt, làm Côn ca ta đều không có ý tứ.


Tuyệt Thiên bên ngoài rất tò mò, tại sao đột nhiên không còn động tĩnh, không phải tiểu tử trọc đầu kia treo rồi chứ.
- Mời Dạ ngự sử đi theo ta, Quân chủ biết ngươi đến, khẳng định sẽ phi thường cao hứng.


Dạ Côn cảm thấy câu nói này có chút chân thật, dù sao ta là mang theo Thần Kiến tới, các ngươi có thể cướp đến tay hay không, liền phải nhìn thực lực của các ngươi.
- Còn không biết tên của quốc sư?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Dạ ngự sử gọi ta Bạch Hiểu là được.


- Nguyên lai là Bạch quốc sư, kính ngưỡng đã lâu.
Bạch Hiểu cười cười, chậm rãi phù không.
Dạ Côn thấy Bạch Hiểu bay lên, liền hơi sững sờ.
- Dạ ngự sử?
- Bạch quốc sư, ta còn muốn nhìn phong quang Thịnh Kinh một chút đây.


Dạ Côn còn có thể nói thế nào, chẳng lẽ nói ta không biết bay ư? Như thế sẽ khiến Thái Kinh mất mặt.
Bạch Hiểu chậm rãi hạ xuống áy náy nói ra:
- Là ta cân nhắc không chu toàn, mong Dạ ngự sử chớ trách.
- Không có.
- Mời.
- Mời.


Hai người lập tức bước ra cửa tiệm, mà đám thủ vệ vừa rồi cũng đi theo bảo hộ ở bên cạnh.
Tuyệt Thiên thấy Dạ Côn mang theo nụ cười đi ra cũng hơi sững sờ, thế mà không sao...
- Dạ Côn.
Tuyệt Thiên đi ra hô một tiếng.
Dạ Côn thấy Tuyệt Thiên, trong lòng hừ lạnh, ngươi có bản lĩnh đừng ra.


- Dạ ngự sử nhận biết?
Bạch Hiểu tò mò hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Không biết, đoán chừng là một tên muốn bấu víu quan hệ đi.
Tuyệt Thiên:......
- Như vậy à, vậy cũng không cần quản y.
Bạch Hiểu cười cười, mở quạt xếp ra phẩy phẩy, rất có phong phạm.


Tuyệt Thiên kém chút đã xông tới bóp chết Dạ Côn.
Nhìn Dạ Côn cứ như vậy đi ra, Tuyệt Thiên siêu cấp giận.
- Dạ ngự sử, cảm thấy Thịnh Kinh như thế nào, so với Thái Kinh thì nơi nào tốt hơn?
Bạch Hiểu khẽ cười nói.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu:


- Bạch quốc sư, thoạt nhìn Thịnh Kinh lớn hơn Thái Kinh rất nhiều, có nhiều chỗ Thái Kinh không làm được, Thịnh Kinh lại làm được.
- Có thể được Dạ ngự sử đánh giá như vậy, chắc hẳn quân chủ sẽ rất vui vẻ.


Hiện tại Dạ Côn muốn hỏi thăm tin tức bá mẫu một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ, nghe ngóng như thế cũng quá rõ ràng rồi...
Còn tưởng rằng mình có tâm tư gì với quận chúa đây.


- Vừa rồi Dạ ngự sử hẳn đã thưởng thức qua thức ăn Thịnh Kinh đi, cảm giác thế nào? Có thể nuốt xuống không.


- Bạch quốc sư, thức ăn Thịnh Kinh các ngươi thật đặc biệt, lúc đầu còn không thích ứng, nhưng chỉ cần thử một ngụm liền biết được loại hương vị đặc biệt kia, đời này không bao giờ quên.


- Dạ ngự sử thích là được, chỉ sợ Dạ ngự sử ăn không quen món ăn Thịnh Kinh, nếu như trở về gầy gò, Thánh Nhân còn tưởng rằng chúng ta bạc đãi Dạ ngự sử.
Dạ Côn cảm thấy tên quốc sư này rất biết nói chuyện, mỗi một câu đều có thể khiến cho mình buông lỏng cảnh giác.


Không có chút thực lực, làm sao có thể lên làm quốc sư Ngũ Nhạc, xem ra người này thật có chút tài năng, lợi hại.
- Chỉ sợ ở Ngũ Nhạc ăn đến phát mập, đến lúc đó ngay cả thê tử đều không nhận ra được.
Dạ Côn trêu đùa một tiếng, Bạch Hiểu này vẫn rất dễ nói chuyện.


Sau đó, hai người chuyển sang ngồi xe ngựa, dù sao đi bộ thật sự quá chậm.
- Đúng rồi, Bạch quốc sư, nơi này của các ngươi có hoa lâu không?
Dạ Côn đột nhiên tò mò hỏi.
- Đương nhiên là có hoa lâu, Dạ ngự sử muốn đi tham quan hay là vui đùa, ta đều có thể an bài tốt.


Rất thích nói chuyện với loại người này, không cần mệt mỏi như vậy.
Dạ Côn khiêm tốn cười nói:
- Không cần, chỉ là hỏi một chút mà thôi, đừng để ở trong lòng.
Câu nói này rất chân thành, thế nhưng Bạch Hiểu cảm thấy, đây hẳn là lời khách khí, buổi tối hẳn nên an bài một chút.


Mấy canh giờ sau, rốt cục đi vào cửa hoàng cung.
Giống như Dạ Côn suy nghĩ, ngay cả hoàng cung đều giống nhau như đúc, nếu như nói nơi này là Thái Kinh, Dạ Côn đều tin.
- Tham kiến quốc sư đại nhân!
Hộ vệ bên cạnh quỳ một chân trên đất cung kính hô.


Dạ Côn cảm thấy mình đây là dê vào miệng cọp, bên trong dữ nhiều lành ít... Ngũ Nhạc quân chủ này đến cùng là loại người gì?
Nếu như đàm phán thất bại, vẫn phải cẩn thận chuẩn bị một chút.


Cuối cùng cũng đã bỏ rơi tên Tuyệt Thiên kia, bản thân liền có thể yên tâm một chút, dù sao một người làm việc cũng dễ dàng hơn.