Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 333: Thức Ăn Rất Đặc Biệt

Mặc dù chỉ là hình dáng mơ hồ, nhưng Dạ Côn cũng cảm thấy nó rất hùng vĩ, còn ngưu bức hơn cả Thái Kinh.
Liền nói thành tường kia, còn cao hơn Thái Kinh gấp đôi, hơn nữa đều là màu vàng kim.


Ngũ Nhạc có tiền như vậy sao? Thế mà có thể trang trí toàn bộ tường thành, cần phải dùng bao nhiêu kim phấn chứ, ngẫm lại những tiểu trấn rách rưới kia, còn có mấy bộ lạc không đủ quần áo để mặc, đúng là sĩ diện, còn không bằng làm vài việc có ích.


Khi đến gần Thịnh Kinh, hai người hạ xuống, không có ý định trực tiếp "giết" vào hoàng cung.
- Ngũ Nhạc này quá loè loẹt.


Nhìn tường thành cao ngất kia, Dạ Côn nhịn không được trêu chọc một tiếng, cũng chỉ có ở trên trời mới có thể nhìn thấy Thịnh Kinh khổng lồ, đứng trên mặt đất kỳ thật cảm giác không khác Thái Kinh là bao.
Tuyệt Thiên không nói chuyện, một mực đang suy nghĩ một vấn đề.


Càng ngày càng tới gần cửa thành, người trên đường cũng nhiều hơn, thế nhưng Dạ Côn phát hiện, phần lớn người đều ăn mặc rách rưới, có rất ít người ngăn nắp gọn gàng, trừ mình và Tuyệt Thiên ra.


Thậm chí còn trông thấy không ít người của bộ lạc dùng vải quấn quanh thân, mặc kệ là nam nữ già trẻ đều như thế.


Thế nhưng Dạ Côn phát hiện, dưới chân của họ đều đỏ rần, những người này trên cơ bản đều đi chân trần, từ khi sinh ra đã như thế, hơn nữa ở xung quan Thịnh Kinh không có tiểu trấn và bộ lạc, cho nên bọn họ phải lặn lội đường xa mới có thể đến Thịnh Kinh.


Ở Thái Kinh có phi thuyền, thế nhưng nơi này căn bản không có.
Nhìn đội ngũ xếp hàng vào thành thật dài, Dạ Côn đều muốn chen ngang, thế nhưng ngẫm lại vẫn thôi.
Mình đại biểu cho Thái Kinh, chen ngang cũng không phải hành động tốt đẹp gì.


Thế nhưng không chen ngang, đoán chừng phải xếp hạng đến vài ngày sau, đội ngũ này không ngắn, hơn nữa tốc độ tiến lên phi thường chậm.


Chỉ thấy Tuyệt Thiên sau lưng đột nhiên đi ra đội ngũ, thẳng tiến phía trước, Dạ Côn không ngăn được, được rồi được rồi, không phải Côn ca ta không muốn xếp hàng, mà là do Tuyệt Thiên làm loạn.


Cho dù đi đến cửa thành, hai người đều đi gần một canh giờ, còn phải tiếp nhận ánh mắt khác thường của mấy người xếp hàng.
Cửa thành có hơn trăm tên hộ vệ, ở bên cạnh còn có khôi lỗi.


Đây là lần đầu tiên Dạ Côn nhìn thấy khôi lỗi chân chính, nhìn bề ngoài tựa hồ làm bằng sắt, nhưng mỗi con khôi lỗi đều rất cao lớn, mang theo mùi máu tươi dày đặc.
Cộng thêm số lượng khá nhiều, cho người ta một loại khí thế bất phàm.


Cũng không biết những đại gia hỏa này như thế nào, hẳn đều là loại bình thường nhất đi.
Nhìn những hộ vệ kia, Dạ Côn cảm giác mình đây là muốn kiếm chuyện, đều là do Tuyệt Thiên làm loạn.


Hết cách, nguyên bản còn muốn điệu thấp vào thành, hiện tại chỉ có thể lộ ra thân phận, không giả nữa! Ngả bài!
Trong lúc Dạ Côn dự định lộ ra thân phận của mình, một tên thủ vệ chậm rãi đi tới, nguyên bản sắc mặt kéo căng dần dần thư giãn xuống, thậm chí mở hàng rào bên cạnh ra.
- Mời.


Thủ vệ cung kính một tiếng.
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên sững sờ, thế này liền được vào rồi? Chẳng lẽ y tưởng mình là quý tộc ở trong thành?
Quả thật là như thế, phóng nhãn toàn bộ người ở đây, nào có ai ăn mặc tốt như Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên.


Thậm chí người vào thành còn phải tiếp nhận kiểm tra, cởi sạch quần áo ra, sau đó đứng ở bên cạnh dùng nước tắm rửa sạch sẽ.
Tóc dơ dáy bẩn thỉu còn phải cắt đứt, nếu như quần áo quá cũ nát thì phải thay mới, về phần quần áo mới thì thủ vệ đã chuẩn bị sẵn...


Thế nhưng sau khi vào thành phải làm lao động tay chân gán nợ vô điều kiện, cho đến khi trả hết nợ mới thôi.
Dạ Côn thấy phương thức vào thành này có hơi quá, Thái Kinh còn không đến mức như vậy, đúng là xem người như ký sinh trùng a.


Một Ngũ Nhạc như thế, nếu như chiến tranh xảy ra, bọn họ thật có sức chiến đấu sao?
Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên không có dừng lại, một đường tiến vào Thịnh Kinh.
Xuyên qua cửa thành thật dài...


Quả thật rất dài, chuyện này cũng có thể nói rõ, tường thành Ngũ Nhạc quả thật rất kiên cố, hiếu thắng gấp đôi Thái Kinh.
Xem ra chuyện gì cũng mạnh hơn Thái Kinh gấp đôi.


Xuyên qua cửa thành thật dài, hiện ra ở trước mắt chính là đủ loại đèn lồng, Dạ Côn rất tò mò... chẳng lẽ Ngũ Nhạc cũng có tiết Khánh Nguyên sao?
Càng đi sâu vào, càng cảm thấy giống như về tới Thái Kinh, tất cả phòng ốc đều là một kiểu, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn Thái Kinh chế tạo thành.


Thậm chí còn có một vài nơi tốt hơn Thái Kinh, tổng thể phồn hoa hơn Thái Kinh.
Nhưng đây đều là giả tượng mà thôi, toàn bộ Ngũ Nhạc cũng chỉ có cái đô thành có thể lấy ra, những nơi khác thật không được.
- Đi, đi ăn cơm trước.
Dạ Côn đề nghị, hiện tại rất đói bụng.


Tuyệt Thiên không có phản đối, bởi vì quả thật có hơi đói.
Hai người không cần đi xa, chọn một tiệm ăn ở gần đó, gọi một vài món ăn đặc sắc của Ngũ Nhạc.
Dạ Côn nhìn vào thực đơn, cũng không biết đây là món ăn gì.
Tỉ như.
"Hắc sắc thiên không... " đây là món ăn gì?


Còn có "Hoàng sắc luyện ngục."
"Hồng sắc lưu hải... "
Những thứ này rốt cuộc là cái gì quỷ, Dạ Côn rất hiếu kỳ.
Sau khi món ăn được đưa lên, vẻ mặt của Dạ Côn cùng Tuyệt Thiên là như vậy ( ̄Д┓ ̄°*)


Hắc sắc thiên không chính là một đống côn trùng màu đen, Dạ Côn vừa thấy liền muốn phun.
Hoàng sắc luyện ngục càng lợi hại hơn, tựa như một loại côn trùng nhảy trong ruộng lúa, chân thật dài, có màu vàng.
Hồng sắc lưu hải...


Nếu như nhà xí có màu trắng, như vậy chẳng qua là màu sắc khác nhau mà thôi.
Ọe!
Dạ Côn nhịn không được, hồng sắc lưu hải này còn sống, thế mà còn đang động.
Nhìn người bên cạnh một chút, thế mà từng ngụm từng ngụm ăn, nhấm nuốt, khóe miệng lưu lại chất lỏng màu đen.


Dạ Côn cũng không nhịn được nữa, chạy ra ngoài.
Mà Tuyệt Thiên nuốt một ngụm nước bọt, những món này thoạt nhìn hình như rất có dinh dưỡng.
Nhịn không được kẹp lên một đám hắc sắc thiên không bỏ vào trong miệng.
Răng rắc...
Giòn, rất thơm.


Dạ Côn vừa trở lại nhìn thấy Tuyệt Thiên lộ ra dáng vẻ say mê, y thế mà đang ăn hắc sắc thiên không!!!
Trời ạ! Nhất định phải nói cho thê tử Tuyệt Thiên nghe, tên Tuyệt Thiên này thực sự quá hung tàn!
Ngươi như thế nào dám hạ khẩu, phàm là người bình thường, đều sẽ không ăn!


Tựa như Côn ca ta! Đánh chết cũng sẽ không ăn mấy thứ này!
- Món này thật không tệ.
Tuyệt Thiên chỉ hắc sắc thiên không nói ra.
Dạ Côn đều không muốn nhìn, nhìn liền buồn nôn.
- Đều đã rán qua, rất giòn, không có mùi lạ.


- Cho dù ngươi thổi tới bầu trời, ta cũng sẽ không ăn! Cho dù Dạ Côn ta chết đói! Đâm chết trên tường thành, đều sẽ không ăn những thức ăn này!
Tuyệt Thiên hừ một tiếng:
- Không ăn thì thôi, vậy ngươi còn muốn ra ngoài làm gì, đều không biết hưởng thụ mỹ thực dị vực.


- Thứ này có quan hệ với mỹ thực à, nhìn liền buồn nôn, ngươi còn ăn vui vẻ như vậy, ta nhất định phải nói cho thê tử ngươi nghe, để sau này thê tử của ngươi không thèm hôn môi ngươi nữa.
- Ngươi có thể thử một chút, ta cũng sẽ nói cho ngươi thê tử nghe.
- Ta lại không ăn.


- Ta đứng ra bảo chứng ngươi ăn.
-......
Dạ Côn nhìn Tuyệt Thiên thủ tiêu hắc sắc thiên không, chỉ còn lại một con cuối cùng.
- Thật ngon, không lừa ngươi.
Tuyệt Thiên nhìn Dạ Côn nghiêm túc nói.


Dạ Côn nhíu chặt lông mày, cảm thấy Tuyệt Thiên có một câu nói rất đúng, nếu tới, liền phải hưởng thụ mỹ thực nơi đó.