Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 329: Bị Âm

Nói thật, hiện tại Dạ Côn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nguyên bản chuẩn bị một bình nước, thế nhưng đã uống xong từ lâu... nào ngờ Ngũ Nhạc khô hạn đến loại tình trạng này, trên đường đi thế mà không tìm được một giọt nước.


Mà Tuyệt Thiên có thể giải quyết vấn đề này, chỉ là không muốn cho Dạ Côn uống, nhìn bộ dáng khó chịu của Dạ Côn, Tuyệt Thiên cảm thấy rất thoải mái.
Thế nhưng Tuyệt Thiên không để ý đến một chuyện, người mưu hại Côn ca ta, đều sẽ bị thiên hàng chính nghĩa.


Dạ Côn nhìn kiến trúc càng ngày càng gần, liền phá lệ hưng phấn, nét mặt quá hưng phấn trở nên có chút dữ tợn.
Cộng thêm bộ dáng điên cuồng kia, liền cảm giác người này không dễ chọc.
Mà Tuyệt Thiên phía sau không nhanh không chậm, bộ dáng gầy yếu, nhìn rất dễ khi dễ...
Cho nên.
- Giết!!!


Chỉ thấy bên trong đất vàng có vô số người lao ra, làn da ngăm đen, ăn mặc rách rưới, trong tay cầm cùn khí, không phải xương cốt thì chính là búa đá.
Nhưng mỗi người đều bộc phát ra thực lực Kiếm Vương, thậm chí có mấy tên Kiếm Hoàng, đậu xanh... Dạ Côn đều nhìn đến mộng bức.


Càng mộng bức chính là... những người này thế mà đều hướng về Tuyệt Thiên giết tới, mình lại tiến vào trạng thái trong suốt.
Có ý gì?
Là xem thường Côn ca ta sao?
Tuyệt Thiên sầm mặt lại, bị Dạ Côn hố coi như xong. Đám dã nhân cấp thấp các ngươi cũng dám tới trêu chọc Tuyệt Thiên ta?!


Lực lượng Kiếm Đế lập tức bộc phát ra, thổ dân xung quanh còn không có tới gần Tuyệt Thiên, liền bị một cỗ khí tức thổi té xuống đất.
Nhìn Tuyệt Thiên bạo phát, Dạ Côn sờ lên mũi, người Thánh Nhân phái đi ám sát, thực lực không đến Kiếm Đế là không có khả năng.


Tuyệt Thiên cũng nghĩ như vậy, cho nên ngụy trang thành dáng vẻ Kiếm Đế, dù sao tiểu tử này vẫn rất thông minh, không thể lộ tẩy.


Nhưng lần thứ nhất nhìn thấy thổ dân, Dạ Côn cũng rất là hiếu kỳ, cưỡi ngựa đi tới kiến trúc cách đó không xa, bọn họ đều nói không nên tiếp xúc với thổ dân, vì cái gì? Chuyện thú vị như vậy, Côn ca ta đương nhiên phải tìm hiểu rõ mới được.


Lúc đến gần mới phát hiện, nào phải phòng ốc gì, chẳng qua là mấy cái lều vải màu đen, nhìn lầm...
Hơn nữa lại có không ít, tối thiểu cũng có chừng trăm cái lều vải, còn có người già trẻ em, mang theo ánh mắt tò mò đánh giá mình.
- Các ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói không?


Dạ Côn tò mò hô to một tiếng.
Hơn một trăm tên thổ dân hướng phía Dạ Côn hô to:
- Nghe không hiểu.
- Ha ha ha, các ngươi rất thú vị nha.
Nghe thấy câu trả lời độc đáo như thế, Dạ Côn đều không nhịn cười được.


Trước đó còn tưởng rằng đám thổ dân này đều là hạng giết người không chớp mắt, kết quả không nghĩ tới, phía dưới vẻ ngoài cứng cáp, là một linh hồn thú vị.
Còn thú vị hơn tên Tuyệt Thiên kia nhiều.
- Dạ Côn.
Lúc này Tuyệt Thiên cũng vội vàng chạy tới.


- Đến nhanh như vậy, vừa rồi mới phát sinh một chuyện rất thú vị.
Dạ Côn muốn chia sẻ chuyện này cùng Tuyệt Thiên, đám thổ dân này vẫn rất đáng yêu nha.
Nhìn tiểu hài tử kia xem, đôi mắt ngây thơ tròn xoe.
Nào có khủng bố như bọn họ nói, cảm giác bọn họ đang lừa tiểu hài tử vậy.


Tuyệt Thiên chăm chú nhìn mấy người trước mắt, ánh mắt chìm xuống.
Có lẽ Dạ Côn không phát hiện, thế nhưng Tuyệt Thiên đã nhìn ra.
Trước mắt căn bản là một đống hài cốt, đều là hài cốt biết di động!
Đôi mắt của Tuyệt Thiên lập tức biến thành... con ngươi Hổ Điêu.


Chỉ thấy nguyên bản đất vàng lập tức biến dạng, xung quanh tràn ngập tử khí, bầu trời trong xanh như miếng vải đen bao phủ đại địa, dưới đất là một tầng đá ngầm màu đen, máu đỏ chảy xuôi.
Nhìn lại con ngựa ở dưới hông, đã không phải là ngựa nữa rồi.
Mà là túi da vẽ hình con ngựa!


Càng quỷ dị hơn chính là, túi da còn biết động, thậm chí dưới lớp túi da còn trồi lên mặt người, nhìn ngươi cười...
Tuyệt Thiên tê cả da đầu, có chút buồn nôn...
Làm một con mèo mắc bệnh thích sạch sẽ, hiện tại Tuyệt Thiên có chút muốn ói.


Nhìn Dạ Côn thế mà đang vuốt ve lưng ngựa, mà lưng ngựa kia tựa hồ là một tấm da nữ nhân, đang đang hưởng thụ Dạ Côn vuốt ve.
Đậu xanh!
- Dạ Côn!
Tuyệt Thiên gầm thét một tiếng.
Hình ảnh trước mắt Dạ Côn vẫn trước sau như một:


- Ngươi gào cái quỷ gì? Chuyện nhỏ xíu xiu, gào lên như thế ta còn tưởng rằng xảy ra đại sự gì nữa chứ.


Bỗng nhiên, nồi sắt trước mắt cách đó không xa tản mát ra một cỗ mùi thơm nồng đậm, ở bên trong đặt thi thể gia súc, chuyện này khiến Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, cả ngày chưa có một hột cơm, bụng đều đang phất cờ biểu tình đây.


Thế nhưng hình ảnh ở trong mắt Tuyệt Thiên... đó cũng không phải món ăn ngon gì...
Ở bên trong cái nồi đều là người, đang bị đun sôi...
Tuyệt Thiên không phải chưa từng giết người, thậm chí còn không biết đã giết bao nhiêu người.


Nhưng Tuyệt Thiên giết người tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn tàn nhẫn, có thể một đao lấy mạng, tuyệt đối sẽ không dùng đao thứ hai.


Khiến cho người khác chết dần chết mòn trong tuyệt vọng, đây là một loại tra tấn trên tinh thần, mà hình ảnh trước mắt, chính là tra tấn trên nhục thể... là loại tra tấn cấp thấp, thế nhưng lại có thể khiến mình nôn.
Ọe!
Tuyệt Thiên nhịn không được, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi thối quỷ dị.


Dạ Côn tò mò quay đầu nhìn thoáng qua:
- Ngươi không không sao chứ, phun?
- Đây đều là giả.
Tuyệt Thiên có chút khó chịu, hô hấp có chút gấp rút, đám thổ dân đáng chết này, còn hạ độc trong không khí.


Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiện tại nôn mửa dẫn đến suy yếu, trừ phi bộc phát ra thực lực cường đại để chống đỡ, như vậy sẽ bại lộ ở trước mặt Dạ Côn.
Đáng chết!


Huyền Nguyệt đại lục này quả thật ly kỳ, dược lực mạnh đến mức có thể khiến cho mình có cảm giác muốn hôn mê.
Không có khả năng! Cho dù mình đè thấp đến Kiếm Đế, thuốc mê bình thường căn bản không ảnh hưởng đến mình được.


Hiện tại Tuyệt Thiên đứng trước hai lựa chọn, hoặc là bùng nổ... hoặc là trực tiếp giả vờ ngất.
Tuyệt Thiên rất quả quyết lựa chọn cách thứ hai.


Dạ Côn nhìn Tuyệt Thiên ngã từ trên lưng ngựa xuống, chuyện này khiến Dạ Côn không hiểu ra sao, ngươi không thể ngã sang chỗ khác sao? Nhất quyết phải ngã trên bãi nôn của mình...
Nhìn thật buồn nôn a.
Tuyệt Thiên cũng phát hiện, vừa rồi đầu hơi choáng váng, thế mà không cẩn thận chọn sai hướng.


A!!! Dạ Côn đáng chết!!! Đều bởi vì ngươi!!!
Lão tử thế mà bị ngươi hố vô số lần!
Dạ Côn nhảy xuống ngựa, mới vừa đi một bước, cũng cảm giác đầu lung lay hơi choáng, đạo lực trong cơ thể lập tức ngăn cản.
Dạ Côn ngăn cản dược hiệu, sau đó ngã xuống...
Giả ngất.


Muốn nhìn xem rốt cục tình huống như thế nào.
Dạ Côn nhắm mắt lại nghe thấy tiếng bước chân.
- Còn tưởng rằng là ai, một tên Kiếm Đế, một tên rác rưởi.
Bọn họ lại dám nói Côn ca ta rác rưởi? Chết là cái chắc!


Mà Tuyệt Thiên rất tức giận, lại còn nói ta là Kiếm Đế, mắt các ngươi bị mù à? Nếu không phải vì muốn giả vờ ở trước mặt Dạ Côn, ta cần phải như vậy sao?
Thậm chí còn làm ta nôn, ta rất ghét loại cảm giác này.
- Ha ha, Thái Kinh cũng chỉ có như vậy.


- Đại ca, nguyên lai tiểu tử này là người Thánh Nhân phái tới.
- Ây, xem ra lần này nhặt được bảo.
- Lão đại, tên Kiếm Đế này nên xử lý như thế nào?