Hồi tưởng lại chiến sự kia, liền buồn nôn:
- Đám ngươi Ngũ Nhạc kia phảng phất giống như từng đầu Hổ Điêu bị đói đến phát điên, trên thân không có bất kỳ khôi giáp gì, nhưng khuôn mặt dữ tợn khát máu lại khiến binh lính của chúng ta sợ hãi, những người trong bộ lạc kia cho dù bị thọc thủng trăm ngàn lỗ, chỉ cần còn lại một hơi, liền sẽ cắn chặt ngươi không nhỏ
- Biết tại sao không?
Dạ Tư Không hướng phía mọi người hỏi.
Mọi người lắc đầu.
- Trước khi khai chiến một tháng, bọn họ liền bị cấm ăn, chỉ có thể uống nước...
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
Dạ Côn đê mê một tiếng, chỉ có thể dùng hai chữ này để diễn tả tâm tình lúc này, những người kia nhất định sẽ đói đến phát điên, còn không phải giống như Hổ Điêu, bắt được người liền ăn.
Đây không phải người đọ sức với người, đây là người chiến đấu với dã thú.
- Loại chiến thuật này là sở trường của Ngũ Nhạc.
Liệt Cốt liền buồn bực, các ngươi chỉ biết đứng nhìn, không biết ra tay giúp đỡ sao? Cho nên hỏi:
- Các ngươi lợi hại như vậy, vì sao không đi hỗ trợ?
Dạ Tư Không nhìn về phía Liệt Cốt, phảng phất đang hỏi, ngươi có phải người của Huyền Nguyệt đại lục không.
Tại Huyền Nguyệt đại lục có một chuyện rất quỷ dị, nếu như trong chiến tranh giữa các quốc gia xuất hiện đạo lực... như vậy một giây sau... một đạo thiên lôi trực tiếp hạ xuống, dù trâu bò đến đâu cũng sẽ lập tức biến thành tro bụi.
Cho nên tham dự quốc chiến, tất cả mọi người đều phong ấn đạo lực của mình lại.
Nhưng chỉ có một ngoại lệ tồn tại...
Đó chính là Thần Kiến...
Thần Kiến không cần đạo lực thôi động, cho nên Thiên Lôi sẽ không hạ xuống... người nào có Thần Kiến, phía trên quốc chiến liền có ưu thế.
Nhưng cũng sẽ không dễ dàng lấy ra.
Mà Trưởng Tôn Ngự phái Dạ Minh đến Hạ Đô, cũng là vì muốn dùng Thần Kiến tới chấn nhϊế͙p͙ Ngũ Nhạc.
Năm đó nếu không phải Nguyên Tôn Kiếm Đế nắm giữ Thần Kiến, chỉ sợ hiện tại Thái Kinh đã bị Ngũ Nhạc chiếm lĩnh.
- Côn Côn, nghe lời của gia gia, đừng đi... ta xem Thánh Nhân dám làm gì!
Dạ Tư Không trực tiếp không để ý đến Trưởng Tôn Nhị, có chút cậy già lên mặt, nhưng loại phương thức vô lại này, tựa hồ vì muốn bảo toàn Dạ Côn.
Mặc dù Dạ Côn không biết thật giả, nhưng vẫn cười nói:
- Gia gia, chuyện này với ta mà nói có lẽ là một chuyện tốt, học hỏi thêm kinh nghiệm... chờ ta trở lại, thanh danh Dạ gia không phải sẽ càng cao hơn sao?
- Công cao che chủ, Côn Côn ngốc à.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
Gừng càng già càng cay, trong hoàng thất... tất cả mọi người nắm chặt điểm này, tuyệt đối không đi làm chuyện công cao che chủ, bởi vì đến cuối cùng, những công lao kia đều sẽ theo ngươi vào trong quan tài, chui vào đất vàng.
Dạ Côn đột nhiên nghĩ đến, nếu như mình còn sống trở về, như vậy Dạ gia danh vọng cao, Thánh Nhân sẽ không chút kiêng kỵ động thủ với Dạ gia, trong lòng liền không có cảm giác tội ác, dù sao đây là đang bảo toàn hoàng thất.
Làm sao tính đi tính lại, đều là Thánh Nhân hưởng phúc, còn mình ăn thiệt thòi.
Không thể để cho Thánh Nhân thư thái như vậy được.
- Gia gia, chuyện này con đã xác định, đi!
- Côn Côn, con.
- Làm con cháu Dạ gia, có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ đi giải quyết vấn đề Ngũ Nhạc kia, nếu như con không đi, người ta sẽ nói Dạ gia ta không người.
Dạ Côn hào khí ngất trời, bộ dáng ta vì Dạ gia đầu rơi máu chảy.
Dạ Tư Không vô cùng cảm thán, hài tử Dạ gia một đám như vậy, còn ở trong học viện trang bức.
Nhìn Dạ Côn một chút, đã tham dự quốc sự, còn biết suy nghĩ cho Dạ gia... người a, không thể so sánh... so sánh liền sẽ có chênh lệch.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cảm thấy, người khác lớn như vậy, còn ở trong học viện trang bức, Côn ca đã ở trước mặt quốc chiến trang bức.
Haiz... không thể so sánh...
- Gia gia, người không cần khuyên con, Dạ Côn tâm ý đã quyết, bởi vì cái gọi là ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, ây... không đúng...
Dạ Côn kém chút đã hô lên, Côn ca ta chẳng qua là không có tóc, chứ không phải muốn làm hòa thượng.
Dạ Tư Không đột nhiên vỗ bàn hô:
- Tốt! Không hổ là con cháu Dạ gia ta! Gia gia cảm thấy tự hào vì con!
- Đó là đương nhiên!
- Côn Côn con yên tâm đi, nếu như con có bất trắc gì, xem ta đến đòi công đạo thế nào!
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra, tựa hồ nguyện ý vì Dạ Côn đỗi hoàng thất.
Chuyện này khiến Trưởng Tôn Nhị bên cạnh rất là lo lắng.
Diệp Ly nghĩ thầm, Dạ Tư Không này muốn ở trước mặt công chúa làm dáng một chút, để cho công chúa truyền đạt thái độ của mình trở về.
-Gia gia, yên tâm!
- Gia gia chờ con khải hoàn!
Sau khi đưa tiễn Dạ Tư Không, Dạ Côn thở thật dài một hơi, có nên dùng chiêu giả chết không nhỉ? Nhìn xem thái độ của mọi người như thế nào?
Ý nghĩ này không tệ... có nên thông báo cho thê tử trước không nhỉ?
Không được, mình cũng muốn nhìn xem phản ứng của thê tử như thế nào.
Tuyệt đối không được cười ra tiếng...
Dạ Côn đang suy nghĩ có thể dùng chiêu giả chết này không, nếu như có thể dùng, không ngại thử một lần...
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi.
Dạ Côn hướng phía mọi người cười nói, nếu các ngươi biết thực lực của ta, chắc chắn sẽ không lộ ra vẻ mặt như thế.
Thậm chí còn cảm thấy, lần trang bức này quả thật không tệ, lo lắng vớ vẩn.
Thấy bên cạnh yên lặng không nghe thấy tiếng lão tăng Phi Tuyết quét rác, Dạ Côn tò mò đi tới hỏi:
- Đi qua Ngũ Nhạc chưa?
- Lừa tiền mấy bộ lạc.
- Ngưu bức, sao bọn họ không có ăn ngươi?
- Kém chút.
Phi Tuyết cười cười.
- Ngươi mạnh như vậy, làm sao lại bị thổ dân ăn được.
Dạ Côn cảm giác Phi Tuyết đang nói đùa.
Mà hai tay Phi Tuyết đặt tại đỉnh cây chổi, nhìn Dạ Côn nói ra:
- Ngươi cảm thấy mấy tên thổ dân kia rất yếu?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Mặc dù điều kiện Ngũ Nhạc kém, hoàn cảnh ác liệt, thế nhưng có thể sống sót dưới loại điều kiện này, vậy cũng là người nổi bật, chớ nói chi là mỗi tên thủ lĩnh của bộ lạc, năm đó Thái Kinh kém chút luân hãm, đều là công lao của những bộ lạc này, một người trưởng thành bình thường, một quyền có thể tương đương với Kiếm Vương.
- Thực lực của đám thủ lĩnh kia không kém Kiếm Tông là bao, toàn thể cao hơn chúng ta một cấp bậc, nếu như không phải không có Thần Kiến, bọn họ đã sớm công chiếm Thái Kinh, mà ngươi... lại chính là người đi đưa thanh Thần Kiến này.
Phi Tuyết vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, ngươi là người tốt a...
Nghe Phi Tuyết nói như thế, Dạ Côn cảm thấy sau lưng chuyện này càng nghiêm trọng hơn... đến cùng là muốn mạng của mình, hay là muốn mạng toàn bộ người Thái Kinh...
Thánh Nhân đến cùng nghĩ như thế nào? Nếu như mình chết, Thần Kiến bị cướp... vậy Thái Kinh không phải sẽ nguy hiểm ư?
Thánh Nhân muốn nhìn Thái Kinh vong? Chuyện này không thể nào hiểu nổi... không thể nào.
Chẳng lẽ là Đạo Đức Tử? Trước đó Trưởng Tôn Nhị nói, là Đạo Đức Tử đề nghị mình đi...
Mình cùng không quen với Đạo Đức Tử... mà hình như Đạo Đức Tử lại rất quen thuộc Vi lão.
Nghĩ đến lão sư, từ khi từ biệt vào ngày mình thành hôn, đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy lão sư, rốt cuộc lão sư đi nơi nào...
- Phi Tuyết, có muốn cùng ta đến Ngũ Nhạc không?
Dạ Côn vui đùa nói ra.
Phi Tuyết bất đắc dĩ cười khẽ:
- Viện trưởng, hình như gần đây ta không có đắc tội với ngươi... tại sao ngươi lại muốn hại ta...