Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 318: Chuẩn Bị Đến Ngũ Nhạc

Trưởng Tôn Ngự lạnh nhạt nói ra:
- Trước kia không như thế, hiện tại có lẽ đã bị dao động, xem ra huynh đệ Dạ gia có chút bản lãnh.
Trưởng Tôn Ngự không phải người ngu, suy khi nhìn thực lực Tuyệt Thiên mới hợp tác cùng y.


Nhưng trong lòng cũng rất tò mò, Dạ Côn làm sao lại chọc đến y, thật đúng là xui xẻo.
- Ngươi muốn đối phó với Dạ Côn thế nào?
Trưởng Tôn Ngự nhàn nhạt hỏi.
Tuyệt Thiên bình tĩnh nói ra:
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ta tự nhiên có biện pháp của mình.


- Vậy thì tốt, hy vọng biện pháp của ngươi sẽ không liên luỵ đến ta.
Trưởng Tôn Ngự cũng không muốn có liên quan gì đến cái chết của Dạ Côn.
Tuyệt Thiên nhẹ nói ra:
- Yên tâm đi, sẽ không liên luỵ đến ngươi.
- Đó là tốt nhất, bản hoàng còn chưa có vẽ xong.


- Vậy thì ngươi mau vẽ tranh của ngươi đi, sau này sẽ không có thời gian rảnh rổi như thế nữa đâu.
Tuyệt Thiên nói xong cũng tan biến tại chỗ.
Mặc dù đã liên thủ, nhưng mỗi người đều có hậu thủ của mình.


Mà Tuyệt Thiên chính là muốn tách Dạ Côn ra, Diệp Ly không ở bên cạnh, làm việc sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Giống như Diệp Ly phỏng đoán, chính là muốn đẩy Diệp Côn ra.


Mà sau khi Trưởng Tôn Nhị về đến nhà, liền có chút khác biệt, lời nói của phụ hoàng quanh quẩn trong đầu, có phải mình thật giống như phụ hoàng nói hay không.
Mà thái độ phụ hoàng hôm nay đối với mình, rõ ràng cũng có chút khác.
- Nhị Nhị, làm sao vậy?


Thấy thê tử trở về, Dạ Tần nghi hoặc hỏi.
- Không có gì, đại ca ở đâu?
- Đang cùng tẩu tẩu thu dọn đồ đạc rồi.
Dạ Tần đang tu luyện nói ra.
- Ồ, vậy ăn cơm rồi nói đi, ta đi làm bữa tối.


Nhìn thê tử khác với bình thường, trong lòng Dạ Tần cũng có chút lo lắng, không biết nàng với Thành Nhân nói những chuyện gì, rõ ràng tâm tình không được tốt lắm.


Mà lúc này Dạ Côn nhìn thấy thê tử thu thập đủ loại quần áo cho mình, thật giống như một đi không trở lại vậy, bao lớn bao nhỏ, ngay cả quần áo chuẩn bị cho mùa hè cũng đã chuẩn bị xong.
- Các nàng định trục xuất ta tới Ngũ Nhạc sao? Chuẩn bị nhiều như vậy.
Dạ Côn thật sự không nhịn được.


Nhan Mộ Nhi nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói ra:
- Nếu như phu quân bị bắt thì biết làm sao, đến lúc đó còn có quần áo thay, mỗi ngày một bộ, bằng không thì sẽ rất bẩn.


Ông trời của ta, đã ra ngoài rồi còn muốn giám sát vấn đề vệ sinh của mình, còn nữa... nếu đã bị bắt rồi thì làm sao thay quần áo được.
- Có lẽ thời tiết ở Ngũ Nhạc sẽ khác với nơi này, mang nhiều một chút cũng tốt.
Diệp Ly nhẹ nói ra, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.


Dạ Côn khẽ thở dài, kéo hai nàng vào trong ngực mình.
- Cười một cái cho gia xem.
Nguyên bản thê tử mặt mày ủ rũ, lại bị câu nói này của Dạ Côn chọc cười.
- Ai nha, đến lúc nào rồi ngươi còn cười hì hì, không thể nghiêm túc một chút sao...
Diệp Ly tức giận nện Côn ca.


- Thế nào, chẳng lẽ bắt phu quân bày vẻ mặt sắp chết, các nàng mới vui vẻ ư?
- Phi phi phi, không cho phép phu quân nói lời không may.
Nhan Mộ Nhi che miệng Dạ Côn, nghiêm khắc phê bình.
Nhìn thê tử trước mặt, Dạ Côn phát hiện mình hình như có chút không nỡ, trước kia đều xem các nàng là gian tế.


Thế nhưng sống chung với nhau, liền có thể cảm giác được tin tức các nàng truyền lại, loại cảm giác này rất vi diệu, có lẽ đây chính là yêu đi.
- Đến, để cho phu quân hôn một cái.
Thê tử trong ngực, không làm chút chuyện xấu xa, liền không phải nam nhân...
Diệp Ly hờn dỗi một tiếng:


- Cũng chỉ biết hôn, không biết làm những thứ khác sao...
- Hữu tâm vô lực.
Dạ Côn biểu thị, hiện tại mình không có tâm tình kia.
Mà Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghe xong, ài... bệnh của phu quân lúc nào mới chữa khỏi được đây.
Nhìn hiện tại một chút, đều nói hết ra, thật không dễ dàng gì.


Dạ Côn đứng dậy cười nói:
- Quần áo liền không mang, đến lúc đó mua là được, Thánh Nhân ép ta đi, chẳng lẽ còn không bao thay quần áo,
Hai người đều biết Dạ Côn ra ngoài không thích mang đồ vật, chỉ ưa thích tay không.
Cho nên liền tổng kết một đầu.
Đó chính là lười.


Theo sắc trời ảm đạm xuống, người một nhà cùng nhau ăn cơm.
- Đại ca, lúc chiều ta đã đi gặp phụ hoàng.
Trưởng Tôn Nhị chủ động nói ra.
- Thánh Nhân còn có gì muốn dặn dò không?
Dạ Côn tò mò hỏi.


- Đại ca, phụ hoàng nói ngươi có Thần Kiến trong tay, có thể cam đoan an toàn của mình, nếu như đổi lại người khác, khẳng định sẽ là một con đường chết, mà đối phương biết đại ca có Thần Kiến, cũng sẽ không tùy tiện hành động, hơn nữa lần này đại ca đi Ngũ Nhạc, toàn bộ Thái Kinh đều biết, danh vọng của đại ca cũng tăng lên.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, dù sao cũng là cha con, làm sao dễ dàng xuất hiện ngăn cách như vậy.
- Đây là Thánh Nhân nói?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Đúng vậy, phụ hoàng nhắn đại ca đừng hiểu lầm.
- Phải nói sớm chứ, còn tưởng rằng Thánh Nhân muốn hại ta, nguyên lai là nghĩ như vậy.


Dạ Côn giả vờ giả vịt cười nói, loại chuyện này lừa gạt tiểu hài tử còn được, ta tin ngươi mới lạ.
Trưởng Tôn Nhị cũng tin tưởng:
- Đại ca đi Ngũ Nhạc phải đề phòng, Ngũ Nhạc nổi danh về ám khí.
- Ám khí... còn có gì không?
Dạ Côn tò mò hỏi.


Trưởng Tôn Nhị trầm giọng nói ra:
- Ngũ Nhạc khác với Thái Kinh chúng ta, Ngũ Nhạc không tôn sùng kiếm... mà là luyện chế một loại khôi lỗi, phối hợp với ám khí có thể khiến người ta khó lòng phòng bị.
- Khôi lỗi?


Dạ Côn mặc dù đọc qua không ít sách, nhưng kinh nghiệm thực tiễn lại thiếu rất nhiều, nghe được đệ muội nói như thế, vẫn có chút kinh ngạc.


- Ừm, Ngũ Nhạc không chỉ lợi hại trong việc luyện chế ám khí, luyện chế khôi lỗi cũng là nhất tuyệt, mà khôi lỗi cũng chia thành hai loại, một loại là khôi lỗi nhân tạo, mà một loại khác chính là khôi lỗi hình người.
Dạ Tần kinh hô một tiếng:


- Còn có khôi lỗi hình người? Vậy người đó là chết, hay vẫn còn sống?


- Phu quân, nếu là khôi lỗi, đương nhiên là đã chết, tuy Khôi Lỗi Thuật tại Ngũ Nhạc tương đối ít, nhưng đại ca phải chú ý, loại người này hung tàn đến cực điểm, bọn chúng dùng người làm thức ăn nuôi nấng khôi lỗi, thậm chí có vài bộ lạc được Khôi Lỗi Sư bảo vệ, cung cấp người sống cho bọn họ, cầu bình an.


Nguyên Chẩn nghe liền buồn nôn, nhịn không được nói ra:
- Ngũ Nhạc này đến cùng là địa phương quỷ quái, hung tàn như thế?
Trưởng Tôn Nhị nhẹ nói ra:


- Diện tích Ngũ Nhạc chỉ bằng một nửa Thái Kinh, Thái Kinh đất đai phì nhiêu, trường kỳ bội thu, mà Ngũ Nhạc trong một năm lại có đến nửa năm khô hạn, chuyện này khiến Ngũ Nhạc rất lạc hậu, trước kia từng đánh chủ ý tới Thái Kinh, thế nhưng không thành công.


- Nương tử, Ngũ Nhạc có phải có năm ngọn núi hay không?
Dạ Tần hỏi một câu.
- Cũng không phải, Ngũ Nhạc là tên một người, giống Nguyên Tôn Kiếm Đế ở Thái Kinh chúng ta vậy.
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi:
- Ngũ Nhạc này rất mạnh sao?
- Rất mạnh, y có hai bộ khôi lỗi Kiếm Đế.


Mọi người không khỏi hít sâu một hơi, tên Ngũ Nhạc này đúng là một kẻ hung hãn.
- Nghe phụ hoàng nói, sau khi Kiếm Đế chết sẽ càng mạnh hơn, bởi vì không còn sợ hãi, cho nên trong lúc chiến đấu điên cuồng hơn Kiếm Đế bình thường rất nhiều.