Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 316: Một Đạo Thánh Chỉ Mất Mạng

Đạo pháp là thứ khó học nhất ở Huyền Nguyệt đại lục, nhưng cũng là thứ lợi hại nhất, trước đó Đạo Đức Tử cùng Quan Thanh dùng cùng một loại đạo pháp, gọi là Thương Khung Tí Hữu gì đó, rất lợi hại, nếu như bản thân mình sử dụng, hiệu quả hẳn sẽ càng tốt hơn, đạo pháp biến ảo khó lường, ở trình độ nhất định còn cao hơn cả kiếm kỹ.


Xem ra cần phải đi tìm một bản đạo pháp tới học một ít, học cầm kỳ thư họa gì chứ, nếu sớm biết như vậy, đã không lãng phí thời gian sáu năm rồi.


Bản thân quả thật có chút bành trướng, tưởng rằng đạt được đạo lực Thiên Tôn liền thật vô địch, cho tới hôm nay mới biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
- Phu quân, nghĩ gì thế, mau tới dùng cơm.
Nhan Mộ Nhi phun thức ăn cười nói.


Thấy nụ cười xán lạn của thê tử, Dạ Côn cảm thấy, nhất định phải bảo vệ nụ cười này của các nàng.
Đây là chuyện trượng phu nên làm, cũng là chuyện nhất định phải làm.
Từ hôm nay trở đi, Côn ca ta muốn tiếp tục tu luyện, không sống cuộc sống của cá ướp muối nữa.


Chỉ thấy Dạ Côn đột nhiên đứng dậy, mọi người dừng động tác ăn cơm lại, tò mò nhìn Dạ Côn.
- Kể từ hôm nay, ta phải bắt đầu tu luyện nghiêm túc.
Dạ Côn nói vô cùng nghiêm túc.
Tràng diện lập tức an tĩnh lại.
Phốc!
Nguyên Chẩn phun một miệng cơm, Phong Điền trực tiếp bị sặc.


- Côn ca, ngươi đừng nói như vậy, từ lúc ta quen biết ngươi, ngươi liền nói phải nỗ lực tu luyện, kết quả...
- Đúng đó Côn ca, đừng như vậy, chúng ta hiểu là được rồi.


Dạ Tần đều không chịu nổi, đại ca từ nhỏ đã luôn nói như thế, phải cố gắng tu luyện, thế nhưng sau khi tu luyện lại trực tiếp từ bỏ.
Nhưng cho dù là như thế, hiện tại đại ca cũng là đại nhân vật cấp bậc Kiếm Hoàng, ngươi muốn nghiêm túc, ta còn đuổi thế nào.
- Đại ca, yên tĩnh một chút.


- Phu quân, vì sao đột nhiên nói ra lời này?
Nhan Mộ Nhi rất hiếu kỳ.
Dạ Côn liền buồn bực, lần này ta là muốn nghiêm túc tu luyện, không phải đùa giỡn, các ngươi không thể nghiêm túc một chút sao...
Trưởng Tôn Nhị dịu dàng nói ra:


- Phu quân, ngươi nên học tập đại ca nhiều hơn mới phải, cho dù là người ưu tú, cũng cần bảo trì bền lòng, ta cảm thấy đại ca nói rất đúng, ta ủng hộ đại ca.
- Ừm, ta cũng ủng hộ đại ca.
Tử Yên cũng nói theo.


Dạ Tần bất đắc dĩ, các ngươi là không biết chuyện trước kia, nếu như biết, khẳng định cũng sẽ nghĩ giống như ta.
Diệp Ly khẽ cười nói:
- Phu quân, ta cũng ủng hộ ngươi, cố gắng lên
- Dạ Côn, ta cũng ủng hộ con.
Liệt Cốt để đũa xuống, cổ vũ.


Mặc dù đối đầu với lão tôn thượng không có phần thắng, nhưng phải có cỗ nhiệt huyết này, cho dù đối thủ mạnh hơn, cũng sẽ không từ bỏ cơ hội!
Nói không chừng thắng thật?
Liệt Cốt thậm chí có chút tò mò, nếu như tôn thượng thua, sẽ có biểu lộ như thế nào.
- Ta cũng ủng hộ tỷ phu.


Diệp Lưu khẽ cười nói.
Được mọi người ủng hộ, Dạ Côn liền vô cùng tự tin, hận không thể lập tức đi nghiên cứu kiếm của mình.
Chờ cơm nước xong xuôi liền đi nghiên cứu.


Trước tiền luyện hóa toàn bộ ba thanh kiếm, còn Thần Kiến thì trước để sang một bên, cũng không biết luyện thế nào, dốt đặc cán mai.
Diệp Hoa có tiên thiên ưu thế quá mạnh, Côn ca có chút đuổi không kịp.
Nhưng vào đúng lúc này, Đông Tứ bỗng nhiên xuất hiện tại cửa ra vào, cung kính hô:


- Thiếu gia, Tào công công tới.
Dạ Côn ngẩn người, cũng không biết Tào công công tới làm gì.
- Ừm, cho y vào đi.
Không bao lâu, Tào công công liền xuất hiện, hai tay còn bưng lấy thánh chỉ.
- Dạ Côn tiếp chỉ!
Tào công công dùng đến tiếng vịt hô.


Trong lòng Dạ Côn nặng nề, cảm giác không phải chuyện gì tốt, nhưng thánh chỉ vẫn phải tiếp.
Đi tới phía trước, Dạ Côn chắp tay.
- Thánh Nhân có lệnh, Dạ Côn đảm nhiệm chức vị ngự sử, ngày mai xuất phát đến Ngũ Nhạc tiến hành hiệp thương, khâm thử!


Tào công công còn không đợi Dạ Côn thu tay lại, đã lập tức đặt thánh chỉ lên tay Dạ Côn rồi nói ra:
- Không ngờ Tiểu Vương Gia trung tâm với Thái Kinh như thế, thật khiến người ta cảm động.


Cảm động cái rắm, vừa rồi lão tử là muốn thu tay lại, có phải các ngươi hết người dùng rồi hay không, gọi Côn ca ta đi chịu chết...
Còn ngự sử, hiện tại chạy đến Ngũ Nhạc, Ngũ Nhạc không chém chết ta mới là lạ.
Tên Thánh Nhân này, xem ra đã động sát tâm với lão tử!


Gạt ta tới Thái Kinh, sau đó lại để cho ta đi Ngũ Nhạc, mà đám đệ đệ liền lưu tại Thái Kinh, đây không phải là đang uy hϊế͙p͙ mình sao...
Thánh Nhân thật biết tính toán, mình bị lừa rồi!


- Tiểu Vương Gia yên tâm, lần này chẳng qua là đi thông báo với Ngũ Nhạc chuyện sứ thần bị độc chết, hoàn toàn không có liên quan gì đến Thái Kinh chúng ta, đương nhiên... nếu như Ngũ Nhạc không nói lý lẽ, vậy liền trở về là được.
Nói giống như ta có thể trở về vậy...


- Tào công công, đã làm phiền ngươi đi một chuyến.
Dạ Côn gạt ra nụ cười, không biết tại sao mấy ngày nay cứ liên tục xuất hiện chuyện không may.
- Không phiền, ngày mai Thánh Nhân sẽ đích thân tiễn Tiểu Vương Gia lên đường.
- Không biết có thể dẫn người theo không?
Dạ Côn hỏi.


Tào công công khẽ cười nói:
- Tiểu Vương Gia yên tâm đi, Thánh Nhân đã an bài thỏa đáng.
Hiện chỉ có một con đường đó là kháng chỉ, nhưng như thế thì sẽ cho Thánh Nhân cái cớ, không thể tiếp tục ở lại Thái Kinh nữa, thanh danh cũng xấu, còn liên lụy đến phụ mẫu.


Trước đó cha còn tiếp nhận thụ phong, rõ ràng hiện tại phụ mẫu không có ý định rời khỏi Thái Kinh.
- Ừm, ta biết rồi.
- Vậy ta sẽ không quấy rầy Tiểu Vương Gia dùng bữa, lão nô cáo lui.
- Đông Tứ, tiễn khách.
- Vâng, thiếu gia.


Tào công công vừa đi, Dạ Côn đặt thánh chỉ lên bàn, cười khẽ một tiếng:
- Xem ra Thánh Nhân muốn ta chết.
Dạ Côn nói ngay trước mặt công chúa, bởi vì đây là chuyện đã công khai.
Đi sứ Ngũ Nhạc, ngươi bảo hài tử mười sáu tuổi đi, ý đồ rõ ràng như thế còn gì?


Vẻ mặt Trưởng Tôn Nhị cũng không tốt, thậm chí không rõ tại sao phụ hoàng lại làm thế?
Dạ Côn tức giận là thái độ của Thánh Nhân đối với mình, mà không phải thật sợ chết, lấy thực lực của mình đến Ngũ Nhạc, căn bản không cần lo lắng.


Thế nhưng Thánh Nhân làm như vậy, sẽ khiến người ta tức giận a.
- Đại ca, hiện tại ta tiến cung gặp phụ hoàng.
Trưởng Tôn Nhị đứng dậy, muốn đi hỏi thăm rõ ràng, cách làm như vậy chính là hạ hạ sách.
- Đệ muội, không cần đi.
Dạ Côn trầm giọng hô.


Trưởng Tôn Nhị nghi hoặc nhìn về phía Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn đệ đệ sắc mặt không tốt, nhẹ nói ra:
- Đệ đệ, Thánh Nhân không có quan hệ với đệ muội, ngươi không nên hợp hai thứ lại với nhau.


Dạ Côn không muốn bởi vì việc này, đệ đệ sinh ra thành kiến với Trưởng Tôn Nhị, dù sao trong khoảng thời gian này, Trưởng Tôn Nhị vẫn tính là một đệ muội xứng chức.
Thánh Nhân quyết định như vậy, phảng phất giống như bán đi nữ nhi của mình, mặc kệ Trưởng Tôn Nhị sống chết.


- Đại ca, ta biết phân biệt, thế nhưng lần này đại ca đi Ngũ Nhạc, sẽ rất nguy hiểm.
- Côn ca, hay là chúng ta trở lại huyện Thái Tây đi.
Nguyên Chẩn đều không muốn ở Thái Kinh, huyện Thái Tây tuy nhỏ, nhưng có thể an tâm sinh hoạt, không cần phải ngày đêm lo sợ đột nhiên mất mạng.


Diệp Ly thậm chí đang nghĩ, có phải phụ thân an bài... đẩy phu quân ra không.