Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 314: Cha vợ cảnh cáo

Đi vào trong tửu quán, Dạ Côn cũng cảm giác được một cỗ khí tức khác biệt, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
- Khách quan, là tìm đến người sao? Lầu hai có một vị khách quan.
Tiểu nhị đi tới khẽ cười nói.
Dạ Côn thấp giọng hỏi:
- Tới bao lâu?


- Há, bản điếm vừa mới mở cửa liền đến, nói là đang chờ người, rượu đều không gọi.
Tiểu nhị nghi ngờ nói, dựa theo quy củ lúc trước là phải đuổi ra ngoài, thế nhưng nhìn người nọ, liền không có có đảm lượng nói lời như vậy


Dạ Côn không nói gì, đi đến cầu thang, rốt cuộc là ai đang kêu gọi ta?
Tiếng bước chân nặng nề tại đầu bậc thang vang lên.
Dạ Côn nhìn về phía lầu hai có để mấy bàn lớn, ở cạnh cửa sổ, một tên nam nhân đang đưa lưng về phía mình, nhìn bầu trời bên ngoài.


Mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, thế nhưng lại khiến lòng Dạ Côn trĩu nặng.
Loại cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện, nhất là sau khi thu được đạo lực của hai vị Thiên Tôn, thậm chí hiện tại còn đã dung hợp.


Nhưng vẫn không chống đỡ được, y rốt cuộc là ai, thế mà có thể sử dụng loại phương thức này kêu gọi mình, ấn đạo lý tới nói... không thể nào!
Dạ Côn đi đến bên cạnh nam nhân, không nói gì, chậm rãi ngồi xuống.
Cuối cùng có thể nhìn thấy diện mạo của nam nhân kia.


Nói thật, cho tới bây giờ Dạ Côn chưa thấy qua nam nhân có dáng dấp đẹp trai như vậy, loại suất khí này không chỉ là tướng mạo, mà là khí thế cả người phát ra, còn có... ngạo kiều từ trong xương cốt?
Ngồi ở bên cạnh Dạ Côn không phải là ai khác.
Người này chính là Diệp Hoa.


Diệp Hoa nguyên bản không muốn tới, thế nhưng thật không nhịn được tò mò, nam nhân kia rốt cuộc là người kế nào, thế mà có thể bắt lấy hai nữ nhi của mình, còn khiến cho Liệt Cốt dám chống lại.
Bây giờ nhìn thấy, thật như Nguyệt hoa nói, đầu trọc...


Tướng mạo người này phối hợp với cái đầu trọc, xem như tương đối khác loại, nhưng thiếu niên này rất trầm ổn, không có bối rối, thậm chí còn rất thản nhiên ngồi ở bên cạnh.


Khó trách A Ly cùng Lưu Nhi lại cảm mến hắ, nếu như là nam nhân lỗ mãng, có lẽ căn bản không thể nào lọt vào mắt xanh của các nàng được.
Đây không phải bản tôn khen ngợi, đây chỉ là đứng ở góc độ người bình thường xem, nhưng đứng tại góc độ phụ thân...


Rất muốn vặn gãy cổ của hắn, nhìn mấy chiếc nhẫn trên ngón tay của hắn kìa, đều mang tận năm cái... còn muốn xốc nổi hơn cả bản tôn, làm một phụ thân, hành động như thế độ thiện cảm lập tức chuyển thành số âm.
Diệp Hoa cùng Dạ Côn yên lặng ngồi đấy, không ai mở miệng nói chuyện.


Thời gian cứ từng chút một trôi qua, người bên ngoài càng ngày càng nhiều, người tới uống rượu cũng dần dần nhiều hơn.
Thế nhưng hai người vẫn như cũ, một câu đều không nói.


Lúc này Dạ Côn đang suy đoán thân phận của người trước mặt, chẳng lẽ là Nguyên Tôn Kiếm Đế, không đúng... thực lực của mình rõ ràng đã vượt qua Kiếm Đế, không thể có cảm giác như vậy.
Thậm chí cảm giác cái người này còn lợi hại hơn cả Kim Sắc Nữ Nhân.
Đến cùng là ai?!


- Bầu trời nơi này thật trong veo.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Dạ Côn nghe xong hơi hơi xiết chặt, loại lời dạo đầu này có chút ngoài ý muốn:
- Không nhiễm một chút bụi đất.
- Vậy ư? Nếu nhuộm đỏ nó thì sẽ như thế nào?
Diệp Hoa chăm chú nhìn Dạ Côn.


Một cái nhìn như thế, tâm thần Dạ Côn liền giống bị Hổ Điêu mãnh liệt va chạm, đạo lực trong cơ thể tự động vận hành, chống cự cỗ uy áp này.
- Nhuộm đỏ? Vì sao phải nhuộm đỏ?
Dạ Côn trầm giọng hỏi, trong lòng buồn bực, người này rốt cuộc là ai?
- Thích mà thôi.
- Ta không thích.


Dạ Côn âm u nói ra, cái trán đã toát ra mồ hôi.
- Ngươi không thích không sao cả, trọng điểm là ta thích.
- Ngươi giống một tên độc tài.
Dạ Côn nói.
Diệp Hoa chăm chú nhìn Dạ Côn:
- Ta chính là độc tài.
- Ngươi muốn làm gì?
- Giết người.
- Giết ta?


- Ngươi chẳng qua chỉ là một người trong đó.
- Ngươi muốn giết tất cả mọi người?
- Ngươi rất thông minh, nhưng cũng rất ngu xuẩn.
Diệp Hoa cho ra đánh giá trọng tâm.
- Ta sẽ ngăn cản ngươi.
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Nghe thấy câu này, Diệp Hoa nhịn không được nhếch miệng lên khinh miệt:


- Người muốn ngăn cản ta rất nhiều, nhưng không một ai thành công.
- Ta có thể thành công!
- Người trẻ tuổi có tự tin đương nhiên là chuyện tốt, nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách.
- Ta có đủ tư cách hay không không phải do ngươi nói.


Ngữ khí Dạ Côn dần dần có chút đề cao, chuyện này khiến người xung quanh quăng tới ánh mắt tò mò.
Diệp Hoa lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía bầu trời:
- Cuồng vọng thành tính, Dạ Côn, ngươi khiến ta hơi thất vọng.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Diệp Hoa chậm rãi đứng dậy:


- Ngươi phải nhớ kỹ, tiếp theo ta sẽ giết hết tất cả mọi người, mà ngươi, bất lực.
Lời này vừa mới dứt, bên cạnh liền có một đại hán cười nói:
- Nha, khẩu khí không nhỏ, thế mà ở Thái Kinh nói ra hào ngôn như thế, ngươi tưởng ngươi là ai? Thiên Vương lão tử sao?


Nam nhân vừa mới nói xong, liền sững sờ...
Chỉ thấy một sợi tóc thật nhỏ chui vào ót nam nhân, Dạ Côn nhìn thấy...
Chỉ thấy sợi tóc nguyên bản màu đen trở nên đỏ tươi, giống như đang ăn uống...


Dọc theo sợi tóc nhìn lại, không biết từ lúc nào, bên cạnh lại xuất hiện một tiểu nữ hài, rất đáng yêu, cọng tơ này xuất phát từ chỗ của nàng.
Diệp Hoa đưa lưng về phía Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Xưa nay ta không nói đùa.


Người xung quanh lập tức bị dọa, nhưng còn không có đứng dậy, toàn bộ đã cứng đờ.
Chỉ thấy sau đầu tất cả mọi người đều bị sợi tóc chui vào.


Ánh mắt Dạ Côn trở nên trầm trọng, đây quả thực là một tên ma quỷ! Còn có tiểu nữ hài kia! Dưới vẻ ngoài đáng yêu chính là một khuôn mặt dữ tợn!
Mặc dù là như thế, nhưng Dạ Côn vẫn không có động tác, sợ sau khi mình bùng nổ, Thái Kinh liền không còn...


Mà Diệp Hoa cùng Diệp Tử Tử lại không có loại lo lắng này.


- Ngươi giống như đại đa số mọi người, ngươi cân nhắc sinh tử những người này, thế nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không cân nhắc sinh tử của ngươi, quên nói cho ngươi... sau này nàng sẽ lấy tính mạng ngươi, cố mà trân quý những ngày tháng tiếp theo, Dạ Côn...
Nói xong Diệp Hoa liền đi xuống lầu.


Diệp Tử Tử thu hồi sợi tóc, tất cả mọi người ngã xuống đất, chỉ còn lại túi da.
- Dạ Côn, những ngày tiếp theo đừng để ta thất vọng, rất chờ mong được đánh với ngươi một trận.
Diệp Tử Tử mang theo mỉm cười nói, hoạt bát rời đi.


Theo hai người vừa đi, cỗ uy áp không hiểu kia lập tức tan biến.
Dạ Côn nhìn những người đã chết xung quanh, vẻ mặt chìm đến đáy cốc, hai quả đấm nắm chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Nếu như vừa rồi đánh tới một quyền!
Chỉ sẽ tạo thành ba loại kết quả...


Uy lực khuếch tán sẽ lập tức miểu sát toàn bộ người ở thành bắc.
Loại kết quả thứ hai chính là, đối phương né tránh, mọi thứ trước mắt hóa thành tro tàn.
Loại kết quả thứ ba, địch nhân chết, nhưng những thứ ở trước mắt cũng sẽ không còn.
Đáng chết!


Dạ Côn lập tức rời khỏi hiện trường, bằng không thì quan phủ đến, căn bản không thể giải thích rõ ràng được.
Chỗ khác biệt lớn nhất giữa Diệp Hoa cùng Dạ Côn chính là...
Diệp Hoa không cố kỵ chút nào.
Mà Dạ Côn cố kỵ nhiều lắm.


Dù sao hai người quan niệm khác biệt, Diệp Ly cũng là lo lắng chuyện như thế.
Phu quân là một người chính nghĩa, mà phụ thân lại không phải người chính nghĩa, đối với tử vong căn bản không có cảm giác gì, chỉ cần không phải người của mình chết là được.


Cho nên nếu đặt bọn họ ở cùng một chỗ, đó chính là thủy hỏa bất dung.