Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 297: Không ngờ ngươi là loại người này

Nhan Mộ Nhi cũng không muốn đi gặp, cho nên nói:
- Không gặp.
Không hổ là nữ nhân Dạ Côn ta, cùng phu quân đứng trên một đường thẳng, đáng khen ngợi.
- Nghe thấy phu nhân nói chưa? Trở về đi.
- Vâng, thiếu gia.
Lúc này Nhan Thừa Thiên đứng ở trước cửa phủ đệ, giận đến mũi đều sai lệch.


Làm một tên phụ thân, làm một tên cha vợ.
Thế mà bị cản ở ngoài cửa, ngươi nói có tức hay không! Quá khinh người!
Ta là gia chủ Nhan gia! Cho dù Dạ Côn ngươi ngưu bức thế nào, cũng phải cho chút mặt mũi chứ?
Nữ nhi lão tử đều bị ngươi ủi, ngẫm lại liền tức!


Đông Tứ rất nhanh lại xuất hiện ở cửa chính, từ tốn nói:
- Vị khách nhân không rõ lai lịch này, mời trở về đi.
- Ta? Không rõ lai lịch?
Nhan Thừa Thiên chỉ mũi mình ngốc ngốc nói ra.
- Đúng thế.
- Cút đi! Tự ta đi vào!


Nhan Thừa Thiên tức giận không thôi, hôm nay nhất định phải đi giáo huấn một thoáng.
Cha ngươi hiện tại không có ở đây, xem ngươi còn có thể cuồng được không!
- Ngươi không thể đi vào.
Đông Tứ từ tốn nói, đưa tay ngăn lại.
Nhan Thừa Thiên cũng có thực lực Kiếm Hoàng, lực lượng đủ:


- Một tên giữ cửa cũng muốn ngăn cản ta?
Chỉ thấy Nhan Thừa Thiên đưa tay đẩy, phảng phất nhìn thấy hình ảnh Đông Tứ bay ra ngoài, ngã trên mặt đất rên thống khổ, lộ ra ánh mắt e ngại.
Ở trước mặt Nhan Thừa Thiên ta, không ai có thể cuồng được!
Tưởng tượng rất tốt đẹp.


Nhan Thừa Thiên cũng không nhìn thấy hình ảnh trong tưởng tượng, bàn tay đặt trên ngực Đông Tứ.
Tư thế có chút mập mờ.
Chuyện này khiến người qua đường dừng bước, nhìn hai người ở cổng.
- Đó... đó không phải là gia chủ Nhan gia, Nhan Thừa Thiên sao?
- Đúng vậy, chính là Nhan Thừa Thiên.


- Ông trời ơi, không ngờ gia chủ Nhan gia lại có loại đam mê này!
- Thế mà giữa ban ngày ban mặt, đưa tay đặt lên ngực một nam nhân khác.
- Thật là buồn nôn! Không ngờ tộc trưởng đại tộc lại làm ra loại chuyện này.
- Nhìn không nổi, ta phải nói chuyện này cho bằng hữu huynh đệ biết.
- Ta cũng thế.


Vẫn là câu nói kia, nói xấu sau lưng Côn ca, nhẹ thì thanh danh vỡ tan, nặng thì nhà tan cửa nát.
Hiện tại vẻ mặt Đông Tứ đã đen thui, nam nhân trước mặt này, thế mà hạ "độc thủ" với mình.
Thế mà dùng loại công kích thanh danh như thế!


Nếu người khác hiểu lầm Đông Tứ ta thì biết làm sao? Ta chính là đệ tử của Vạn Ác Thiên Tôn!
Phương thức công kích thật là ác độc, nếu như y không phải cha vợ lão sư, phụ thân sư mẫu, hiện tại liền chùy bạo y!


Nhưng mà Nhan Thừa Thiên cũng không có để ý đến thanh danh, mà hiện tại đang kinh ngạc vạn phần.
Chỉ thấy Nhan Thừa Thiên lần nữa dùng sức, mặt đất dưới chân nứt ra, tay phải đột nhiên đẩy.
Ầm!
Nhan Thừa Thiên nhìn Đông Tứ cách mình càng ngày càng xa.
Phanh phanh phanh...


Nhan Thừa Thiên bay ra ngoài va vào tửu quán, bên trong lập tức vang lên âm thanh xôn xao.
Đông Tứ vỗ vỗ ngực, hừ lạnh một tiếng lập tức xoay người chuẩn bị đóng cửa.
- Dạ Côn!
Nhan Thừa Thiên gầm thét một tiếng, cả người trực tiếp nhảy lên thật cao, lập tức cúi người lao xuống.


Đông Tứ quay đầu nhìn lại, hừ lạnh một tiếng, tay trái vẩy nhẹ.
Biuuu ~
Nhan Thừa Thiên tựa như một con ruồi bị đánh bay.
Mà Dạ Côn đang dùng cơm tò mò hỏi:
- Vừa rồi có phải có người gọi tên ta không?
- Giống như đúng vậy, hỏa khí không nhỏ.
Liệt Cốt nhẹ gật đầu.


- Ăn cơm ăn cơm, đừng quản chuyện khác, nương tử ăn nhiều một chút, gần đây đều gầy.
Dạ Côn cười cười, cha vợ thật đúng là thảm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Dạ Côn liền nhìn về phía đệ đệ, thấy không, có muốn học đại ca hay không?
Đối với dạng cha vợ này, nên làm như thế.


Đệ đệ biểu thị, vẫn là đại ca ngưu bức, nếu như đại ca ngươi cũng có một vị cha vợ ngưu bức, vậy liền cũng giống như mình.
Dạ Côn biểu thị không thể nào, cha vợ ngưu bức từ đâu tới.


Bất quá Dạ Côn vẫn phải chú ý phản ứng của Nhan Mộ Nhi, bất quá phát hiện Nhan Mộ Nhi căn bản không có phản ứng, một chút cũng không ngại.
Xem ra Mộ Nhi vì mình, một đao đoạn tuyệt với cha đẻ, thật quá cảm động...
Sau này phải sủng ái Mộ Nhi thật tốt mới được, như thế mới không cô phụ Mộ Nhi.


Bữa cơm vẫn chưa ăn xong, Đông Tứ lại tới...
- Thiếu gia, bên ngoài có người tìm.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, mới tới Thái Kinh, bái phỏng liền đến liên tiếp.
- Ừm? Ai vậy?
- Là Tào công công mang theo cha vợ thiếu gia.
Đông Tứ nhẹ nói ra.


Tào công công, Dạ Côn có chút buồn bực, Tào công công này tựa hồ còn có chút tác dụng, hiện tại kéo căng quan hệ cũng không tiện.
- Mộ Nhi, hay là gặp một lần?
- Mộ Nhi nghe phu quân.
Nhan Mộ Nhi nhu thuận nói ra, kỳ thật vô cùng không muốn đi gặp Nhan Thừa Thiên, bởi vì sợ bại lộ mình là giả.


Dạ Côn bất đắc dĩ:
- Vậy liền để bọn họ vào đi.
- Vâng, thiếu gia.
Không bao lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, Tào công công mang theo Nhan Thừa Thiên đến đây.
Mọi người nhìn về phía cổng, hơi sững sờ.
Nhan Thừa Thiên hiện tại có chút... rách tung toé.


Hai cú quẳng vừa rồi trực tiếp xé nát áo bào cao quý, vừa vặn trên đường đụng phải Tào công công, liền xin Tào công công bán chút mặt mũi.
Thân phận gia chủ Nhan gia dùng tốt, Tào công công bán mặt mũi này, cho nên liền cùng một chỗ tiến đến.
Dạ Côn đứng dậy.


Nhan Thừa Thiên hơi hơi hất cằm lên, phảng phất đang nói, cho dù ngươi giải thích thế nào, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
- Nhan gia chủ, ngày đó từ biệt vội vàng, cuối cùng lại gặp lão nhân gia ngươi.


Dạ Côn khẽ cười nói, dám đến hôn lễ của mình gây rối, còn vô lễ với cha cùng mẫu thân, thái độ như vậy đã là vô cùng tốt, dù nói thế nào cũng là cha Mộ Nhi.


Nhan Thừa Thiên còn tưởng rằng Dạ Côn muốn nói xin lỗi, không ngờ căn bản không có chuyện kia, thậm chí liền xưng hô đều không đổi.
Nhìn nữ nhi một chút, cũng không đứng lên.
Hẳn là làm cho Dạ Côn xem, sau này cùng nữ nhi đơn độc nói chuyện liền biết.
Hiện tại không chấp nhặt với tiểu tử này.


Bảo nữ nhi trộm Thần Kiếm của hắn, xem ngươi còn ngưu bức nữa không.
Vừa rồi khẳng định là có cao nhân ở bên cạnh tương trợ, cũng không biết là cao nhân phương nào, lại lợi hại như thế.
- Hừ!
Thiên ngôn vạn ngữ vẫn không bằng một câu hừ lạnh.
Tào công công một bên cười khan nói:


- Tiểu Vương Gia, lão nô tới nói với ngài một tiếng, yêu cầu của ngài Thánh Nhân đã đáp ứng.
- Thánh Nhân vạn phúc.
Dạ Côn giả vờ giả vịt triều kiến chắp tay.
Nhan Thừa Thiên cũng không biết tình huống, thế nhưng hiện tại nghe xong, tựa hồ quan hệ Dạ Côn cùng Thánh Nhân không tệ.


Hiện tại Côn ca ta căn bản không cùng một đẳng cấp với ngươi, Côn ca ta cùng Thánh Nhân bàn chuyện ngăn địch, ai thèm chơi nội đấu với ngươi, không có ánh mắt.
- Mộ Nhi, vi phụ muốn nói mấy câu với con.
Nhan Thừa Thiên hướng phía nữ nhi hô.


Nhan Mộ Nhi hơi khẽ cau mày, cái biểu tình này mọi người nhìn ở trong mắt, không ngờ Mộ Nhi đáng yêu thế mà có khúc mắc với phụ thân.
Dạ Côn cũng tùy tiện để Nhan Mộ Nhi quyết định, muốn trò chuyện cũng được, không trò chuyện cũng được.


- Không cần, hiện tại ta rất tốt, sau này không có việc gì thì đừng tới tìm ta.
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra, nếu như hỏi vấn đề mình không biết, vậy thì sẽ phiền toái.