Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 294: Để côn ca đi chịu chết

- Tư Không nói có lý, có thể áp dụng.
Đạo Đức Tử nói khẽ, Thương Minh cũng phụ họa.
Xem ra đã đạt thành nhất trí.
- Phái ai đi?
Trưởng Tôn Ngự hỏi.
Đây là vấn đề lớn, thời điểm này phái người đến Ngũ Nhạc, hệ số nguy hiểm đạt đến mười sao!


Chắc chắn sẽ bị Ngũ Nhạc thủ tiêu.
Mà nhiệm vụ như vậy người bình thường đều sẽ sợ mất mật, phải là một người có đảm lược đi mới được.
- Có nhân tuyển nào không?
Trưởng Tôn Ngự nhàn nhạt hỏi.


Ba người đều trầm mặc, chuyện này quả thật không dễ tìm người, Ngũ Nhạc là đầm rồng hang hổ, lần này đi qua còn mang theo khiêu khích, nếu quả như thật muốn khai chiến, khẳng định sẽ không hề cố kỵ thủ tiêu sứ thần.
Lúc này Đạo Đức Tử từ tốn nói:
- Thánh Nhân, nghe nói Dạ Côn tới Thái Kinh?


Nghe thấy cái tên Dạ Côn này, mấy người nhất thời khẽ cau mày.
- Hoàn toàn chính xác, đứa nhỏ Dạ Côn này tới Thái Kinh, sẽ phát triển tốt hơn.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói.
- Ta cảm thấy, nhiệm vụ như vậy giao cho Dạ Côn, hẳn là có khả năng.
- Đạo Đức Tử! Ngươi có ý gì?!


Dạ Tư Không lạnh giọng chất vấn.
Tràng diện lập tức tràn ngập mùi thuốc súng.
Thương Minh một bên không nói, chuyện của Dạ Côn mình không tham dự.
Ánh mắt Đạo Đức Tử hơi hơi ngưng tụ:
- Tư Không, vì sao phản ứng lớn như vậy?
- Dạ Côn là cháu ta, ngươi cảm thấy ta nên có phản ứng gì?


- Ồ? Dạ Côn là cháu ngươi? Nói thật, ngươi không nói ta còn không biết đấy.
Đạo Đức Tử nhìn Dạ Tư Không từ tốn nói.
Dạ Tư Không lạnh giọng nói ra:
- Mặc dù ta ít khi gặp Dạ Côn, nhưng dù sao cũng là người Dạ gia ta, ngươi muốn để hắn đi chịu chết, không có khả năng!


- Chịu chết? Đây là đi đưa tin, không phải đi chịu chết.
- Đạo Đức Tử, trong lòng ngươi có ý gì, ta biết! Thế nhưng muốn Dạ Côn đi, tuyệt đối không thể nào!


- Ài, Tư Không à, ngươi biết Dạ gia ngươi vì sao suy bại không? Chính là do đám trưởng bố nuông chiều hài tử các ngươi, này không cho phép, cái kia không cho phép, làm sao đào tạo ra người trẻ tuổi ưu tú được? Dạ Côn là một hài tử hết sức ưu tú, thế nhưng đặt ở Đông U hắn còn ưu tú sao? Tư Không ngươi như vậy, sẽ khiến cho Dạ Côn bị mai một.


- Ngươi! Khụ khụ khụ!!!
Dạ Tư Không giận đến ho khan.
- Tư Không đừng gấp, không nên kích động.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ nói ra.
- Khụ khụ... còn xin... khụ khụ... Thánh Nhân minh xét...
- Chuyện sứ thần sau này hãy bàn, bản hoàng cần phải suy nghĩ một chút.


Trưởng Tôn Ngự có chút đau đầu, ai đi đúng là một vấn đề.
- Đúng rồi Thương Minh, người ngươi bắt được đâu?
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên nhớ tới tên sát thủ hài nhi kia.
Hôm nay Thương Minh tới yết kiến, đương nhiên là dẫn Hồn Thí Thiên đi cùng.


- Thánh Nhân, người đang đợi ở sảnh.
- Dẫn tới.
- Vâng!
Thương Minh lên tiếng hô, thân ảnh Hồn Thí Thiên rất nhanh liền xuất hiện tại hiện trường, nhưng cũng không có mang xiềng xích gì.
Dù sao đừng hy vọng xiềng xích có thể hạn chế một tên Kiếm Đế.


Nhưng mà Trưởng Tôn Ngự trông thấy Hồn Thí Thiên, liền hơi kinh hô một tiếng:
- Là ngươi?!
Hồn Thí Thiên đã biết là tới gặp Thánh Nhân, trong lòng cũng an ổn không ít, bởi vì thái độ Thánh Nhân bày ra ở đó.


Lần này liền đến phiên Thương Minh kinh ngạc, mặc dù biết Thánh Nhân tại tiết Khánh Nguyên gặp chuyện, nhưng không biết là người nào.
- Thánh Nhân.
Hồn Thí Thiên chắp tay.
Trưởng Tôn Ngự thở dài một hơi:
- Đạo Đức Tử, Tư Không, các ngươi lui xuống trước đi đi, sau này bàn lại.


Đạo Đức Tử thậm chí không thèm chắp tay, trực tiếp quay người đi ra.
- Lão thần cáo lui.
Dạ Tư Không đứng dậy, chắp tay.
- Thương Minh, đi đóng cửa lại.
- Vâng!
Thương Minh loáng thoáng cảm thấy không ổn.
Toàn bộ cung điện chỉ còn lại ba người.


- Hồn Thí Thiên, ngươi chính là hung thủ vụ án hài nhi mất tích kia?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi.
Hồn Thí Thiên cũng không có giảo biện:
- Đúng vậy, Thánh Nhân.
- Vì sao?
- Vì giết ngươi.
- Càn rỡ!
Thương Minh gầm thét một tiếng.
Trưởng Tôn Ngự đưa tay ngăn cản:


- Ngươi là tu luyện ma công?
- Không đi đường tắt, làm sao báo thù?
Hồn Thí Thiên từ tốn nói.
Thương Minh xem như biết, người này muốn giết Thánh Nhân. Lá gan thật quá mập rồi!
Trưởng Tôn Ngự khó xử, nhìn thoáng qua Thương Minh, Thương Minh làm sao cảm giác, Thánh Nhân là muốn lưu y một mạng?


Thế nhưng gia hỏa này tội không thể tha!
Trưởng Tôn Ngự dĩ nhiên cũng biết y tội không thể tha, nhưng đây là một tên Kiếm Đế... hơn nữa còn là một tên Kiếm Đế có thể khống chế.
Thời điểm then chốt, phương thức đặc thù.
- Hồn Thí Thiên, hiện tại ở trước mặt ngươi có hai con đường.


Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra.
Thương Minh trực tiếp chắp tay hô:
- Thánh Nhân!
- Chưởng viện, ngươi đừng nói.
- Vâng.
Trưởng Tôn Ngự lạnh nhạt nhìn về phía Thương Minh, Thương Minh hơi cúi đầu đứng ở bên cạnh không nói.
- Hồn Thí Thiên, ngươi tàn sát hài nhi vô tội, tội chết!


- Một con đường khác, tiến vào Thiên La Viện, nghe theo Thương Minh điều khiển, ngươi có thể sống.
Nghe Thương Minh, còn không phải chính là nghe Thánh Nhân sao, căn bản không có gì khác nhau.


- Dĩ nhiên, hung thủ ngươi muốn tìm, bản hoàng tự nhiên sẽ tra, hơn nữa ngươi ở trong Thiên La Viện, cũng thuận tiện tra oan án năm đó.
Hồn Thí Thiên từ tốn nói:
- Ta chọn sống.


Trưởng Tôn Ngự còn đang nghĩ, như thế nào khiến tên Kiếm Đế này chọn mạng sống, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, câu trả lời của y lại quả quyết như vậy.
Thương Minh dĩ nhiên biết Hồn Thí Thiên vì sao chọn mạng sống, không phải là bởi vì Uyển Nhiên sao?
Đúng là như thế.


- Hồn Thí Thiên, bản hoàng tin tưởng ngươi, đừng khiến bản hoàng thất vọng.
Hồn Thí Thiên chắp tay cho thấy thái độ:
- Đây là lời hứa của Kiếm Đế.
Chẳng qua là hiện tại Hồn Thí Thiên đã không còn kiếm...
Kiếm Đế không có kiếm, uy lực nhỏ một nửa...


Nhưng cuối cùng vẫn là một tên Kiếm Đế, cho dù uy lực nhỏ một nửa, vẫn có thể chơi chết Kiếm Tông.
Vì có thể ở cùng với Uyển Nhiên, tôn nghiêm Kiếm Đế có thể buông xuống.
Trưởng Tôn Ngự yên lặng nhẹ gật đầu, trước hết để cho Hồn Thí Thiên lui xuống.


- Thánh Nhân, vì sao phải lưu y lại? Là bởi vì y là Kiếm Đế sao?
Thương Minh tức giận, vì bắt y, mình nhọc nhằn khổ sở bôn ba, kết quả ngươi lại thả! Như thế nào bàn giao với người ở Thái Kinh!


- Không sai, chính là bởi vì y là Kiếm Đế, hiện tại quan hệ giữa Thái Kinh với Ngũ Nhạc rất căng thẳng, thế lực xung quanh cũng rục rịch, ngươi biết một tên Kiếm Đế ảnh hưởng lớn đến mức nào không.


- Thánh Nhân, thần biết! Thế nhưng Thiên La Viện có rất nhiều cao thủ, chẳng lẽ nhất định phải dùng Hồn Thí Thiên sao?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra:


- Thiên La Viện cũng chỉ dùng để lừa gạt người ngoài, ngoại trừ Mục Thiên nghe lời ngươi, mười vị trí đầu có mấy ai nghe lời ngươi, thậm chí chẳng qua là trên danh nghĩa ở Thiên La Viện, có thể dùng được mấy người?
Thương Minh hít sâu, không nói gì.


Tình huống Thiên La Viện quả thật là như thế, mười vị trí đầu rất mạnh.
Bởi vì mười vị trí đầu, đều là mười tên Kiếm Đế!


Mà đối ngoại tuyên bố chính là mười tên Kiếm Tông, đây là chính bọn họ yêu cầu, đối với mười tên Kiếm Đế này mà nói, căn bản không có để Thiên La Viện vào mắt, thậm chí không để Thánh Nhân vào mắt.


Có thể treo cái tên ở nơi này đã rất nể tình, thế nhưng muốn lợi dụng thanh danh mang đến uy hϊế͙p͙, đó là không tồn tại!