Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 288: Có Chút Phức Tạp

Nguyên Chẩn và Phong Điền vô cùng bội phục Côn ca, nhìn một chút... Thánh Nhân đều muốn trưng cầu ý kiến của Côn ca, nếu như hỏi Côn ca có thể làm Thánh Nhân không, Nguyên Chẩn và Phong Điền cảm thấy, đây chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.


Dạ Côn nhíu mày, nếu ngươi muốn ta nói, ta đây liền nói thẳng.
- Thánh Nhân, thế lực xung quanh quả thật nhìn trộm Thái Kinh chúng ta rất lâu, đây là một cái tai hoạ ngầm, tai hoạ ngầm này cần phải tiêu trừ.


Dạ Côn âm u nói ra, ý tứ rất rõ ràng, tai hoạ ngầm liền phải xử lý, như vậy sau này mới không cần lo lắng.
Trưởng Tôn Ngự chăm chú nhìn Dạ Côn, lên tiếng nói ra:


- Thái Kinh ta là đại quốc, phải có quốc uy, nếu như giống Dạ Côn nói, man lực tiêu trừ tai hoạ ngầm, thế lực khác ở Đông U nhìn vào sẽ thế nào? Cho rằng Thái Kinh chúng ta lòng lang dạ thú, đến lúc đó bọn họ sẽ quần công.


- Thánh Nhân, nói tới nói lui, Thái Kinh chỉ là không có một cái lý do tốt, nếu như lý do đầy đủ, thế lực Đông U cũng sẽ im miệng.
- Người trẻ tuổi, ý nghĩ vẫn hơi xúc động một chút.
Trưởng Tôn Ngự cười khẽ một tiếng.
Đây là một câu mang theo ý châm chọc.


Dạ Côn để đũa xuống, từ tốn nói:
- Thánh Nhân, dựa theo ý của ngài, Ngũ Nhạc lần này đánh tới, Thái Kinh chúng ta chỉ có thể bị động phòng thủ.
- Đúng vậy, phòng thủ.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu.
- Người khác đã đánh tới cửa nhà, chúng ta chỉ có thể đơn giản phòng thủ sao?


Ngữ khí Dạ Côn không khỏi có chút đề cao, Diệp Ly bên cạnh lôi kéo Dạ Côn, chớ bị Thánh Nhân mang tiết tấu.
Trưởng Tôn Ngự lạnh nhạt nói ra:
- Ngươi muốn nhìn sinh linh đồ thán? Thiếu niên lang Thái Kinh ta chết trận tha hương sao?


- Đó cũng là vì ngàn ngàn vạn vạn người Thái Kinh mà chết, nếu như không thống nhất thế lực xung quanh, Thái Kinh không có một ngày an bình.
Côn ca ta ngăn không được, còn kém chút đập bàn.


Liệt Cốt cũng rất tán thưởng cỗ tinh thần giết chóc này của Dạ Côn, làm sao A Ly còn nói Dạ Côn là người tốt.
Ta làm sao không nhìn ra, câu câu mang theo sát khí, nếu ném cho hắn hai thanh đao, liền có thể từ Thái Kinh một đường chặt tới Ngũ Nhạc.


Dạ Tần có chút lo lắng, trước kia đại ca rất chững chạc, sao hôm nay cảm xúc lại không ổn định.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra:
- Ý của ngươi là, chế tạo cơ hội, tiến hành thống nhất thế lực xung quanh? Vậy ngươi có nghĩ tới thất bại sẽ có hậu quả gì hay không?


- Ngươi cho rằng thế lực xung quanh đều là Hổ Điêu sao? Sẽ ngồi chờ ngươi đến giết? Thế lực phía sau bọn họ sẽ ngồi yên nhìn chúng ta thống nhất ư? Chúng ta động, mới là cái cớ tốt nhất cho bọn họ.
Ngữ khí Trưởng Tôn Ngự cũng tăng lên không ít, thảo luận, chính là như vậy.


Dạ Côn nghe xong không nói, chủ yếu vẫn là không hiểu rõ thế lực xung quanh, nếu như có thể đơn giản thống nhất liền tốt.
Nhưng nếu như liên lụy càng rộng, vậy thì phải chờ cơ hội tốt mới được.
- Thánh Nhân nói như thế, như vậy Thái Kinh chúng ta sẽ càng nguy hiểm.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.


Trưởng Tôn Ngự khẽ thở dài một tiếng:
- Đông U nhìn từ bên ngoài thì bình tĩnh, thế nhưng ám lưu hung dũng, các thế lực khổng lồ vì ích lợi của mình không từ thủ đoạn, Thái Kinh có thể an ổn như hiện tại, Dạ Côn ngươi biết vì sao không?
- Vì sao? Là bởi vì Nguyên Tôn Kiếm Đế sao?


- Nguyên Tôn Kiếm Đế là một phần, nhưng xét đến cùng vẫn là nhờ vào Kiếm Trủng.
Dạ Côn nhớ tới tình cảnh vạn kiếm cùng bay, căn bản không cần người tới khống chế, tự mình mở ra tam đoạn, nào có ai chịu nổi.
Nhị đoạn là tiêu chí Kiếm Hoàng, tam đoạn chính là tiêu chí Kiếm Đế.


Ngàn vạn Kiếm Đế, khó trách có người muốn đến phá hư Kiếm Trủng, chính là muốn phá hủy thủ hộ cường đại nhất của Thái Kinh.
Lúc này Phong Điền tò mò chắp tay hỏi:
- Thánh Nhân, thảo dân có một chuyện không rõ, địa phương khác không có Kiếm Trủng hay sao? Kiếm của bọn họ từ đâu tới?


- Kiếm Trủng là tiêu chí Thái Kinh ta, mà thế lực khác có tiêu chí riêng của bọn họ, phương pháp khác biệt mà thôi, nhưng Kiếm Trủng là một trong những loại mạnh nhất, năm đó Nguyên Tôn Kiếm Đế liều mạng tranh thủ, tạo nên thái bình Thái Kinh, Dạ Côn ngươi nói muốn đánh phá loại thái bình này, đây không phải khiến tiên liệt đau lòng sao?


Đảo đi đảo lại nguyên lai là muốn giáo dục Côn ca ta, Thánh Nhân ngươi thật đủ nhàm chán, tha một vòng lớn, liền muốn nói câu nói này đi.
Dạ Côn không nói, ngược lại ngươi là Vương Giả mạnh miệng...
Tràng diện một lần nữa lâm vào an tĩnh xấu hổ, Trưởng Tôn Ngự cũng không có hỏi cái gì.


Chờ đến không sai biệt lắm, Tào công công từ bên ngoài đi tới, cung kính cười nói:
- Hai vị Tiểu Vương Gia, Thánh Nhân muốn thay quần áo.
Dạ Côn cùng mọi người đứng dậy, chắp tay lập tức rời đi.
Sau khi Dạ Côn rời đi, Trưởng Tôn Ngự hơi hơi nhíu mày.


Mà Dạ Côn cũng cau mày, đi bộ trong đống tuyết, một mình suy nghĩ vấn đề.
Liệt Cốt nhìn Dạ Côn, tò mò đi theo:
- Dạ Côn.
- Liệt Cốt thúc.
Dạ Côn khẽ cười nói.
- Chuyện vừa rồi ngươi đừng để ở trong lòng.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:


- Liệt Cốt thúc, con không để ý chút nào, dù sao mỗi người có góc nhìn khác nhau, chẳng là là con muốn thể hiện một mặt Thánh Nhân muốn nhìn.
-
Liệt Cốt biểu thị đầu óc mình có chút không theo kịp.


- Kỳ thật vừa rồi con mới nghĩ tới, dĩ nhiên chỉ là một loại phỏng đoán, Thánh Nhân của chúng ta thâm bất khả trắc, không có ai biết y đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên con liền mặc định y ở vị trí bạo quân, như thế liền có thể hiểu được một số chuyện


Liệt Cốt biểu thị, đầu óc của mình vẫn tiếp tục mơ màng, vấn đề như vậy chúng ta đều dùng nắm đấm giải quyết.
Hết lần này tới lần khác lão tôn thượng đều thích dùng đầu óc, điểm này ngươi rất giống với lão tôn thượng.


Dạ Côn cảm thấy, loại độc đến từ Ngũ Nhạc kia, chính là do Thánh Nhân an bài, hãm hại Ký Văn Sơn, độc chết sứ thần, mục đích chính là bốc lên mâu thuẫn với Ngũ Nhạc.


Từ đó phát động xâm lược, đương nhiên, đây đều là suy đoán của Dạ Côn, không có chứng cứ, chỉ có ý tưởng.


Bất quá Dạ Côn cảm thấy, loại suy đoán này có tỷ lệ rất lớn, cho nên vừa rồi Thánh Nhân mới hỏi những vấn đề kia, chủ yếu là muốn nhìn xem ý nghĩ của mình, vậy liền mình theo ý của y nói.


Nêu như sau này Thánh Nhân lệnh mình làm gì, như vậy chính là tự lấy đá nện chân mình, nếu như Thánh Nhân không có bất kỳ hành động gì, như vậy suy nghĩ của mình có lẽ sai.
Thậm chí cảm giác, Thánh Nhân giống như Phi Tuyết, đều thuộc về loại siêu cấp lừa đảo kia.


- Các ngươi đang nói chuyện gì?
Diệp Ly mang theo nhung mũ thật to đi tới, khẽ cười nói.
Liệt Cốt vỗ vỗ ngực cười nói:
- Đương nhiên là đang nói chuyện giữa nam nhân, con biết cái gì, đi sang một bên.
- Liệt Cốt thúc, người đừng làm hư phu quân, bằng không thì chuyện tối hôm qua, con sẽ nói cho...


- Ai nha, A Ly, ta không phải chỉ đùa một chút thôi sao, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con kìa, chuyện có tí xíu, có đúng không... ta đi tìm Dạ Tần nói chuyện phiếm.
Liệt Cốt nói xong liền đi.
Dạ Côn nắm chặt hai tay Diệp Ly, nhẹ nhàng vuốt vuốt:
- Lạnh không?
- Không lạnh.
Diệp Ly tò mò hỏi.


- Vừa rồi Liệt Cốt thúc không có nói gì với ngươi chứ.
- Không có.
- Ngươi không được học theo Liệt Cốt thúc, bằng không thì ta sẽ không để ý tới ngươi!
Diệp Ly nghĩ nửa ngày, cảm thấy uy hϊế͙p͙ như thế hẳn đã rất lớn.