Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 284: Ném Tuyết

- Nói cho nàng biết, đừng tưởng như thế là xong, nhanh giải thích rõ ràng.
- Kỳ thật... phu quân, ta lại lừa ngươi.
Dạ Côn:......
- Kỳ thật Liệt Cốt không phải biểu đệ ta, người là thúc thúc ta, chẳng qua là bề ngoài rất trẻ trung.


Diệp Ly vừa rồi cũng là ý tưởng đột phát, quyết định chậm rãi nói cho phu quân biết chuyện của mình, nhưng không thể nói hết một lần, sợ phu quân không tiếp thụ được.
- Thúc thúc? Thúc thúc còn trẻ như vậy sao? Ly Nhi!!! Có tin ta tét mông nàng hay không.


Diệp Ly sững sờ, khuôn mặt lập tức ủy khuất, hốc mắt bắt đầu đỏ bừng, dáng vẻ muốn khóc.
- Đừng dùng chiêu này, thành thật khai báo vấn đề!
Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, thấy thê tử khóc nhè, cũng có chút mềm lòng.


- Phu quân, Ly Nhi không phải cố ý muốn lừa gạt ngươi, nhưng Ly Nhi tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi, thậm chí còn đang bảo vệ ngươi, tin tưởng Ly Nhi có được không?
Dạ Côn cảm thấy ngữ khí Diệp Ly có chút gì đó, nhất là nhìn nước mắt thê tử đều sắp chảy xuống, cũng rất bất đắc dĩ...


Diệp Ly thật ủy khuất, từ khi biết phụ thân muốn tới, áp lực phảng phất giống như một tòa núi lớn, khiến nàng không thở nổi, mặc dù Dạ Côn không biết, nhưng vẫn muốn Dạ Côn hiểu cho mình.
Thế nhưng phu quân không tin mình, cho nên mới khóc, còn nói muốn đánh mình...


Dạ Côn làm một vị nữ tôn thượng khóc, cũng rất ngưu bức nha.
- Đừng khóc, đừng khóc, ta tin tưởng nàng.
Dạ Côn đưa tay xoa xoa khóe mắt Diệp Ly, thật là khiến người ta sinh khí lại không có cách nào.


Nhan Mộ Nhi cũng học được một chiêu này, Diệp Ly thật đúng là lợi hại, vẻ mặt vừa rồi, diễn kỹ thật quá tuyệt vời, ngay cả mình cũng kém chút bị lừa.
Chỉ nghe Diệp Ly oa một tiếng, ở trong ngực Côn ca khóc lớn lên, phóng thích áp lực.


Nhan Mộ Nhi thầm nghĩ lợi hại, càng như thế, sẽ càng khiến phu quân lòng sinh tự trách, từ bị động biến chủ động, cao! Thật sự quá cao!
Đây chẳng lẽ là một chiêu mà sư phụ nói đến kia?
Từ không sinh có!
Côn ca vốn sinh khí, kết quả biến thành dỗ thê tử đừng khóc.


Bất quá Dạ Côn lặng yên suy nghĩ, Ly Nhi đến cùng còn có bao nhiêu chuyện không nói, trước đó là muội muội, hiện tại là thúc thúc.
Xem ra Ly Nhi không đơn giản.
Loại tình huống này giống như thuyết thư tiên sinh nói qua.
Hẳn gia thế Ly Nhi rất phức tạp, không nói có lẽ là muốn tốt cho mình đi.


Thế nhưng thê tử à, Côn ca ta cái khác không có, chỉ có một thân thực lực không có chỗ dùng.
Sáng sớm ngày thứ hai, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh là lạ.


Nhìn thê tử ngủ say bên cạnh một chút, Dạ Côn đắp kín chăn cho các nàng, sau đó đứng dậy ra cửa, ngoài phòng tuyết lớn đầy trời, toàn bộ học viện bị tuyết lớn bao trùm, mặc áo bào thật chặt, Dạ Côn đi đến nơi phát ra âm thanh.
Đây là đang làm gì?


Chỉ thấy Nguyên Chẩn và Phong Điền thế mà cùng... thúc thúc Diệp Ly chơi cùng một chỗ.
Bên cạnh còn có đệ đệ, đệ muội...
Thậm chí Diệp Lưu đều đang...
Ném tuyết!


Đâu xanh, các ngươi bao nhiêu tuổi rồi, thế mà còn ngây thơ đến như thế, Côn ca ta mới không chơi trò chơi của đám hài tử đấy.
Đột nhiên, một quả cầu tuyết bay đến mặt Dạ Côn, loại cảm giác lạnh buốt kia khiến da đầu Dạ Côn tê rần.
- Đại ca, đứng nghĩ gì thế, cùng chơi đi.


Dạ Tần cười hắc hắc nói, biểu thị vừa rồi rất thoải mái.
- Dạ Côn, mau tới đây cùng nhau chơi đùa.
Liệt Cốt hướng phía Dạ Côn cười nói.
- Côn ca, tới chơi a.
Hừ... ta không chơi đấy.


Chỉ thấy Dạ Côn yên lặng ngồi xổm người xuống, trong nháy mắt cầm cầu tuyết lên, sau đó ném tới chỗ Liệt Cốt.
Mặc dù biết Liệt Cốt là thúc thúc, nhưng nghĩ tới ngày hôm qua sờ đầu, liền khó chịu.


Cầu tuyết nở rộ ở trên mặt Liệt Cốt, nếu để cho người khác biết, Cốt Long bị nện, thì sẽ có biểu tình gì.
Thế nhưng Liệt Cốt nhếch miệng cười một tiếng, lập tức phản kích.
Một trận hỗn chiến lập tức bùng nổ, bên trong không có phân chia nam nữ.


Nhìn Tần ca, nện thê tử không chút lưu tình, chẳng lẽ Tần ca ngươi không nhìn thấy, sắc mặt vợ ngươi đã thay đổi à.
Nguyên Chẩn lo lắng thay Tần ca.
Mà Côn ca đang nện thê tử Lưu Nhi chưa về nhà chồng, Lưu Nhi tức a, tỷ phu thế mà đánh lén!


Lưu Nhi thở phì phò hai tay vừa nhấc, chỉ thấy mấy trăm cái cầu tuyết lập tức hình thành.
- Lưu Nhi, không được gian lận!
Dạ Côn giật mình, lập tức nói ra.
Diệp Lưu mới mặc kệ nhiều như vậy:
- Tỷ phu, ngươi xong đời!
Phanh phanh phanh...
Mặc dù cô em vợ gian lận, nhưng Côn ca khinh thường đi gian lận.


Nhìn tỷ phu bị cầu tuyết của mình nện vào, Diệp Lưu hiếm khi cười ra tiếng, nụ cười kia phảng phất có thể hòa tan tuyết đọng xung quanh.
Liệt Cốt nhìn ở trong mắt, cũng cười một tiếng.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng đi ra, rất nhanh liền gia nhập ném tuyết.


Tần ca vừa rồi nện thê tử rất sung sướng, không ngờ Côn ca cũng bắt đầu nện thê tử, tàn nhẫn a...
Không nhìn thấy Ly Nhi cùng Mộ Nhi đều tức giận à...
Quá khi dễ người.


Mọi người liền nhìn Côn ca cùng Tần ca nện thê tử, nguyên lai có thê tử liền có thể như vậy, Nguyên Chẩn và Phong Điền xem như học được.
Nhìn công chúa một chút, phảng phất như muốn nuốt sống Tần ca.
Đám người may mắn các ngươi, thật không hiểu... thê tử cũng có thể chơi như vậy sao?


Ở trong mắt người khác, đó chính là cô nương cấp bậc tiên nữ, thế nhưng bọn họ hồn nhiên không biết, tiên nữ trong lòng đang bị cầu tuyết nện.
Sau khi tạm dừng.
Thê tử của Côn ca cùng Tần ca đã lộ ra tử vong ngưng thị.
Xem tóc của các nàng, đều là tuyết, còn có trên người...


- Đại ca, làm sao đây...
Vừa rồi Dạ Tần quá hưng phấn, hiện tại kịp phản ứng, không biết còn cứu được không.
Dạ Côn khẽ cười nói:
- Không sao cả, nhìn đại ca.
- Ồ...
Chỉ thấy Côn ca đi đến chỗ thê tử, một tay ôm một người:
- Thê tử, cho chút thể diện.


Mọi người nghi ngờ nhìn Dạ Côn, ngàn vạn không nghĩ tới, Côn tẩu thế mà chụt lên mặt Côn ca một cái...
Thế này cũng được ư?
Đại ca làm sao làm được?
Dạ Tần cũng đi đến chỗ thê tử, thế nhưng...
- Đau đau đau...


Chỉ thấy Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên nắm lấy lỗ tai Tần ca, phu quân ngươi thật quá bành trướng, xem ra chúng ta quá tốt rồi, để ngươi có chút bay lên.
Dạ Côn cảm thấy, vẫn là thê tử của mình hiểu chuyện, đệ đệ tựa hồ đã bắt đầu đi vào lối cũ của cha, ai...
- Tối về xoa bóp cho chúng ta nha ~


Dạ Côn nghe xong nhỏ giọng nói ra:
- Yên tâm, hầu hạ đúng chỗ.
- Thế còn được.
Côn ca ta mới không giống cha như thế, Côn ca ta là nam nhân kiên cường, là loại nói một không hai kia.
Tất cả mọi người đi vào trong đại sảnh, Dạ Côn yên lặng đi đến bên cạnh Liệt Cốt:
- Thúc thúc.
- Hửm?


- Ly Nhi đã nói với con, người chính là thúc thúc của nàng.
Liệt Cốt cười khẽ một tiếng:
- Có thể nói như vậy.
- Thúc thúc lần này tới có chuyện gì không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Cũng không có việc lớn gì, chỉ muốn nhìn A Ly một chút, phát hiện nàng sống rất tốt, ta an tâm.


- Thúc thúc yên tâm đi, con sẽ đối xử với Ly Nhi Lưu Nhi thật tốt.
Được, thúc thúc thật lòng bội phục ngươi, trừ lão tôn thượng ra, ngươi là người ngưu bức nhất ta từng gặp qua.