Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 280: Người tới

Ban đêm Dạ Côn còn phải đi dự tiệc, quyết định không dẫn theo ai cả.
Bất quá lần này không phải ở trong phủ đệ hoàng thất, Trưởng Tôn Thản tổ chức dạ yến bày ở bên trong một tửu lâu trang nhã.
Loại gặp mặt như thế này vẫn nên che giấu thì hơn.


Dưới sự dẫn dắt của thuộc hạ Trưởng Tôn Thản, Dạ Côn đi lên lầu ba tửu lâu.
- Dạ công tử, cửu hoàng tử chờ ngài đã lâu.
Một gã hộ vệ mang theo nụ cười cung kính nói ra.
Dạ Côn chắp tay, thủ vệ đẩy cửa phòng ra, Dạ Côn mang theo nụ cười đi vào.


- Dạ huynh đệ, bữa cơm này chuẩn bị đã lâu, nhưng vẫn không có cơ hội mời, mời ngồi.
Trưởng Tôn Thản đứng dậy nghênh đón Dạ Côn, ấn đạo lý mà nói, dùng cái thân phận cửu hoàng tử này, căn bản không cần đứng dậy, rõ ràng Côn ca ở trong lòng Trưởng Tôn Thản rất có phân lượng.


- Cửu hoàng tử ngươi cũng ngồi đi.
Nhìn thái độ nhiệt tình của cửu hoàng tử, Dạ Côn liền biết không có chuyện tốt.
Hai người lần lượt ngồi xuống, một bàn thức ăn mỹ vị được bưng lên, mặc dù chỉ có hai người ăn cơm, thế nhưng thức ăn lại đặt đầy cả bàn.


Có ăn hay không không quan trọng, quan trọng là cái bàn này phải để đầy.
- Thức ăn quá nhiều rồi, hai chúng ta ăn không hết.
Dạ Côn thấp giọng cười nói, thoạt nhìn tựa hồ không tệ.
Trưởng Tôn Thản khẽ cười nói:


- Dạ huynh đệ, chỉ cần khẩu vị chúng ta tốt, nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ thức ăn này.
Dạ Côn nửa hiểu nửa không, giao lưu với người của hoàng thất là chuyện vô cùng phiền phức, ai biết trong lời nói của bọn họ mang mấy tầng ý tứ.


- Thản huynh, không biết tình huống hôm nay như thế nào rồi, hung thủ đã quy án chưa?
- Vẫn chưa, tất cả cung nữ thị vệ quan viên ngoại bang ngày đó, đều đã điều tra một lượt, không có phát hiện điểm khả nghi nào.
Dạ Côn không tin, người hạ độc có thể lặng yên vô tức rời đi:


- Ngày đó có rất nhiều cao thủ ở đấy, nếu như hung thủ hạ dược muốn đi, khẳng định sẽ bị bại lộ, nếu không tra ra, như vậy chỉ còn lại một loại khả năng, hung thủ là người có mặt ở hiện trường.
Nguyên bản Dạ Côn còn không nghĩ tới, nghe Trưởng Tôn Thản nói thế liền hiểu.


- Dạ huynh đệ, hôm đó có ít nhất bốn trăm người ở hiện trường, rất khó để điều tra, nếu như hung thủ không mắc phải sơ sót gì, vậy liền không ai có thể phát hiện.
- Cũng đúng, Thánh Nhân dự định bao giờ trở lại Thái Kinh?


- Đại khái ba ngày sau sẽ trở về Thái Kinh, đến lúc đó Dạ huynh đệ cùng theo chúng ta lên đường đi.
Trưởng Tôn Thản cầm chén rượu lên đụng với Dạ Côn.
Dạ Côn nhấp một miếng rượu, khẽ cười nói:
- Thái Kinh là chỗ tốt, đến lúc đó còn cần Thản huynh chiếu cố.


- Dạ huynh đệ yên tâm đi, ở Thái Kinh ta vẫn có thể nói mấy câu.
Dạ Côn đặt chén rượu xuống, thở dài một tiếng:
- Kỳ thật An Khang châu rất tốt, nếu như không phải Thánh Nhân yêu cầu, thật đúng là không muốn rời khỏi An Khang châu.


- Đúng vậy, nhưng Dạ huynh đệ, Thái Kinh mới là nơi đại hiển quyền cước, An Khang châu không thích hợp với Dạ huynh đệ, cách cục nhỏ.
Không biết vì sao, Côn ca liền thích mấy chữ cuối cùng cửu hoàng tử nói.
Cách cục...


Dạ Côn biểu thị, cách cục của ta chính là làm thể nào để cho cả nhà an ổn sinh hoạt, không bị cuốn vào trong vòng xoáy thị phi này, vậy liền hết sức hoàn mỹ.
- Thản huynh cũng không nên nói như vậy, ta cũng chỉ trông coi Học Viện Vô Hư mà thôi.


- Học Viện Thái Kinh cũng không tồi, đến lúc đó có thể trao đổi lẫn nhau một phen, dùng thực lực của Dạ huynh đệ, tuyệt đối có thể đứng đầu Thái Kinh.
- Cửu hoàng tử nói đùa, Học Viện Thái Kinh lâu đời, học viện của ta chỉ mới vừa thành lập, nào dám tranh giành.


- Ai nha, Dạ huynh đệ quá khiêm tốn, quá điệu thấp sẽ không được.
Câu nói này Dạ Côn cũng tán thành, thời đại này, quá điệu thấp chính là một loại biểu hiện sợ phiền phức.


Nhưng Dạ Côn rất hiếu kỳ, Trưởng Tôn Thản lần này mời mình đến, nguyên nhân thật sự là gì? Hiện tại cũng nên ngửa bài đi.


Hai người cứ như vậy một mực thổi phồng đối phương, mãi đến cơm nước xong xuôi, Dạ Côn ngồi lên Bạch Vũ Mã đều không rõ ràng, cửu hoàng tử đến cùng là vì cái gì, thật chẳng lẽ là thuần túy muốn mời mình ăn một bữa cơm thôi, cùng ôn chuyện?
Dạ Côn ta không tin.


Lúc này Diệp Ly cùng Diệp Lưu cũng không ở trong nhà, mà đang lén lút ra khỏi thành, thậm chí đi đến một chỗ rất rất xa.
Bởi vì Diệp Lưu vừa được phụ thân truyền âm, người sắp đến, bảo Diệp Lưu đi tiếp ứng một thoáng.
Còn chưa kịp hỏi là ai, phụ thân đã chặt đứt truyền âm.


Hai người đứng trên tảng đá lớn, lẳng lặng chờ lấy.
- Tỷ, tỷ đoán là ai đến?
- Hẳn là thân tín của phụ thân.
Diệp Ly hiểu rất rõ phụ thân, bình thường đụng phải việc lớn, đều sẽ phái người tương đối tin cậy đến xử lý.


- Ừm, có lẽ là Tuyệt Thiên thúc thúc đến cũng không chừng.
- Cũng có thể là Ngụy thúc.
Xem ra Diệp Ly vẫn muốn Ngụy thúc đến, dù sao Ngụy thúc có thể giúp đỡ mình, nói thế nào... mình cũng là do Ngụy thúc chăm sóc từ nhỏ.
- Tử Tử tới cũng là lựa chọn tốt nha.


Diệp Lưu mang theo một tia cười xấu xa, những năm này Diệp Tử Tử buốn phát hỏng rồi.
Diệp Ly cảm thấy phụ thân hẳn sẽ không phái Diệp Tử Tử, đã nhiều năm như vậy, Diệp Tử Tử vẫn như cũ, vẫn thích kiếm chuyện.


Trong lúc hai người đang suy đoán, một vệt sáng từ trên trời giáng xuống, ở bên trong chùm sáng loáng thoáng có thể trông thấy đội ngũ tập kết.
Xung quanh lập tức xuất hiện một cỗ khí tức lăng lệ, sát khí phô thiên cái địa khuếch tán ra.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu chăm chú nhìn người tới, rốt cuộc là ai?


- Nha, A Ly a, Lưu Nhi, có nhớ Liệt Cốt thúc không?
Chỉ thấy một người trẻ tuổi đứng trước đội ngũ, thoạt nhìn thậm chí có chút non nớt, mà đội ngũ sau lưng đều mặc áo giáp đen, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất trầm trọng.
Người cũng là một trong những thuộc hạ của phụ thân Diệp Ly.


Diệp Ly cùng Diệp Lưu trông thấy người tới là Liệt Cốt, biểu lộ liền trở nên kinh ngạc.
Bởi vì cho tới bây giờ Liệt Cốt chưa từng được xếp vào top đầu danh sách, dù sao y làm việc không đáng tin cậy.
Lần này vì sao phụ thân lại phái Liệt Cốt thúc đến, chẳng lẽ hết người dùng rồi ư?


- Các con không cần đoán mò, lần này tôn thượng điểm danh ta tới, bọn Ngụy Thường đều bị ta làm tức chết.
Liệt Cốt ngửa đầu cười dài, đạt được nhiệm vụ lần này xem ra rất cao hứng, chỉ cần hoàn thành xuất sắc, lão tôn thượng nhất định sẽ ở ngay trước tất cả mọi người nói:


- Liệt Cốt, ngươi lớn rồi, hiện tại đã có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ, bản tôn rất vui vẻ.
Những hình ảnh này luôn tới tới lui lui ở trong trong đầu Liệt Cốt.
- Các con kinh ngạc như vậy, khiến Liệt Cốt thúc rất xấu hổ a.
Diệp Ly khẽ cười nói:


- Chẳng qua là không ngờ Liệt Cốt thúc lại đến đây.
- A Ly, lần này con quá to gan rồi, lão tôn thượng đã sắp giận điên lên.
Diệp Ly rất là bất đắc dĩ:
- Liệt Cốt thúc, chúng ta làm chính sự trước đi, như thế nào?
- Được, chúng ta đánh ai?


- Mãi cho tới bây giờ, người mạnh mẽ nhất chúng ta từng gặp qua đó chính là Ngân Sắc Nam Nhân.
Diệp Ly lạnh giọng nói ra, buổi tối hôm nay chính là lúc báo thù.
Liệt Cốt nghe xong danh hào này, liền cảm thấy tục khí, cái gì không gọi, thế mà gọi Ngân Sắc Nam Nhân.


Là tên ngu ngốc nào đặt thế, ngược lại mình sẽ không bao giờ lấy cái tên củ chuối đó.
- Lưu Nhi, nói kế hoạch của con đi.
- Liệt Cốt thúc, ở An Khang châu có một người gọi Ngân Sắc Nam Nhân, người này tinh thông quyền pháp, thực lực quỷ dị khó lường.