Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 274: Manh mối

Thi thể tiến vào thùng nước, ánh mắt mọi người cũng lập tức nhìn lại.
Kỳ thật Dạ Côn cũng rất muốn biết, bởi vì lúc trước đều là lời từ một phía, mà độ tin cậy của Phi Tuyết... mười câu có thể tin một câu đã rất cao.


Nếu như trước đó là nói dối thì sao, chuyện đó cũng khó nói...
Một lúc sau.
Thi thể đồng dạng bay ra một khỏa sắc tố đen, giống như đúc tình huống vừa rồi.


Sắc mặt mọi người kéo căng, như vậy cái chết của châu trưởng quả thật có vấn đề, như vậy lá thư nhận tội của châu trưởng đã không còn chút giá trị nào...
Sau lưng chuyện này rốt cuộc ẩn giấu bí mật kinh thiên gì?


- Thánh Nhân, xem ra Ký châu trưởng đúng là trúng độc mà chết, thật là khiến người ta ngoài ý muốn.
Dạ Côn chắp tay trầm giọng nói ra, sự tình đến đây, Ký châu trưởng ngươi cũng có thể nghỉ ngơi.


Trưởng Tôn Ngự rất buồn bực, tại sao Dạ Côn phải làm như thế, chỉ là muốn mình oan cho Ký Văn Sơn thôi sao?
Trưởng Tôn Ngự không tin, mặc dù chuyện này không phải mình an bài, nhưng đã là kết quả tốt nhất, hiện tại đẩy ngã... như vậy thanh danh Dạ gia liền khó giữ được.


Hiện tại Dạ gia còn chưa tới lúc phải rơi đài, liên lụy mặt quá lớn.
- Phụ hoàng, việc cấp bách là phải tra ra người hạ độc.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền chắp tay nói ra.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền biết phụ thân đang suy nghĩ chuyện gì, dĩ nhiên phải theo nói theo ý của phụ thân.
Dạ Côn chắp tay nói ra:


- Thánh Nhân, hung thủ đương nhiên phải tìm, nhưng chúng ta liền nghĩ lại một chút, vì sao người hạ độc muốn hãm hại châu trưởng, ép châu trưởng gánh chịu trách nhiệm vụ án Đô Úy cùng Dạ gia, đây rốt cuộc là vì sao, mà tên hung thủ lại muốn giết sứ thần Ngũ Nhạc, hơn nữa còn dùng loại độc dược tương tự, ai nha... quả thật là một vấn đề nan giải.


- Việc này cần phải thương nghị kỹ, Dạ Côn ngươi hôm nay biểu hiện rất tốt, bản hoàng rất vui mừng, Thái Kinh có thiếu niên ưu tú như vậy, là phúc của Thái Kinh ta, thời gian cũng không sớm, hôm nay đến đây thôi.
Trưởng Tôn Thản nghi hoặc hỏi:
- Phụ hoàng, hung thủ?


- Ngồi ở chỗ này một năm liền có thể tìm ra hung thủ?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra.
Mọi người cảm thấy có lý, hung thủ có thể âm thầm hạ độc, đoán chừng sớm đã không thấy tăm hơi...
Hoặc là giấu ở trong mọi người, thế nhưng y dám hạ độc, khẳng định có phương pháp thoát thân.


- Xử lý thi thể của sư thần cho tốt, tất cả giải tán đi, bản hoàng đã mệt rồi.
- Thần cáo lui...
Bách quan cũng nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật Dạ Côn còn muốn nói chút gì đó, nhưng Thánh Nhân rõ ràng không muốn nói nữa, Dạ Côn cũng không có cách, chỉ có thể dẫn thê tử về nhà...


Lúc xuống lầu, Dạ Côn bị Trưởng Tôn Thản gọi lại.
- Dạ huynh đệ.
- Cửu hoàng tử.
Dạ Côn chắp tay cười nói.
- Dạ huynh đệ, lần trước vội vàng từ biệt, ngày mai nể mặt đến ăn bữa cơm nhé?


Kỳ thật Dạ Côn không muốn đi, thế nhưng trực tiếp cự tuyệt, hình như có chút không nể mặt mũi, về sau còn phải đến Thái Kinh, vẫn nên duy trì quan hệ với cửu hoàng tử thì hơn.
- Thế thì ngại quá.
- Làm sao lại ngại cơ chứ, hai huynh đệ chúng ta còn phân biệt làm gì.


Đậu xanh, hai huynh đệ đều có thể nói ra, vị cửu hoàng tử này thật đúng là biết chơi.
- Vậy ta liền không khách khí.
- Lúc này mới đúng chứ, ngày mai hoan nghênh Dạ huynh đệ.
Dạ Côn chắp tay, Trưởng Tôn Thản cũng chắp tay, đi lên lầu, dù sao phụ hoàng còn chưa đi.


Bởi vì có công chúa ở đây, Dạ Tần cũng không tiện hỏi đại ca cái gì, mọi người ngồi lên xe ngựa Bạch Vũ Mã, trở về Học Viện Vô Hư.
Lúc này ở Phù Dung trấn.
Hoa lâu bị thiêu hủy, Phù Dung trấn khϊế͙p͙ sợ, trưởng trấn báo cáo chuyện này cho huyện thành.


Trùng hợp chính là, Thương Minh vừa vặn ở trong phủ đệ huyện trưởng, sau khi nghe nói chuyện này, liền lập tức tới xem xét tình huống, bởi vì gần đây không có một chút manh mối nào, án hài nhi mất tích vẫn chưa phá được.


Tới xem một chút, muốn thử thời vận, nếu như tay không trở về, vậy đúng là không còn mặt mũi, thân là chưởng viện làm sao có thể vô dụng như vậy.
Trời không phụ người có lòng.
Thương Minh đứng ở trong đống phế tích, tra ra một chút mánh khóe.


Trưởng trấn là một tên trung niên tai to mặt lớn, đứng ở bên cạnh Thương Minh nơm nớp lo sợ...
Đây là đại nhân vật chân chính đó!
Thái Kinh Thiên La Viện!
Chưởng viện!
Không ngờ mình thế mà có cơ hội nhìn thấy chưởng viện.


Bên cạnh còn có một đám Kiếm Hoàng. Đội hình như vậy, mặc kệ là đặt ở Thái Kinh, hay là bên ngoài Thái Kinh, đều là một cỗ lực lượng bất phàm.
Thương Minh nhắm mắt lại, ở bên trong phế tích tra được một cỗ khí tức không rõ, cỗ khí tức này rất kỳ quái... rõ ràng đã bị áp chế.


Nói rõ thực lực người này mạnh mẽ, chỉ là muốn phá hủy hoa lâu mà thôi, nếu như có thể mà nói, người này hẳn có thể tiêu diệt toàn bộ Phù Dung trấn...


Mặc dù không biết có có quan hệ đến vụ án hài nhi mất tích hay không, nhưng Thương Minh vẫn có ý định lại thử thời vận, chuyện này tốt hơn việc uổng công chờ đợi rất nhiều.
- Trưởng trấn.
Thương Minh nhàn nhạt kêu.
Trưởng trấn còn đang chìm trong suy nghĩ, căn bản không có nghe thấy.
- Trưởng trấn!


Thương Minh không khỏi nhấn mạnh.
Trưởng trấn rốt cục kịp phản ứng, gương mặt hoảng hốt:
- Có hạ quan!
- Vì sao lại như thế?


- Chưởng viện, chuyện này đã xay ra một khoản thời gia rồi, nhưng mà bởi vì đưa tin đến huyện thành chậm, liền trì hoãn mất, hạ quan cũng rất chú ý đến, cho nên mấy ngày nay điều tra việc này, không ăn không uống.
- Nói trọng tâm!
Thương Minh lạnh giọng nói ra, dọa đến trưởng trấn mồ hôi lạnh chảy ròng.


- Là như vậy, đêm hôm ấy, ba tên buôn người chết ở đầu đường, cổ có một đạo vết kiếm rõ ràng, trên trấn có người biết bọn họ, thường xuyên bán nữ hài cho hoa lâu, ngày kia cũng hẳn là như thế, ông chủ tửu quán nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm, cho nên hạ quan mới xác nhận.


- Nữ tử thế nào?
Thương Minh trầm giọng hỏi.
Trưởng trấn chăm chú cúi đầu, bờ môi đều đang run rẩy:


- Hạ quan tra xét mấy ngày, rốt cục có manh mối, bởi vì hoa lâu không ai sống sót, cũng không biết là ai, thế nhưng đêm hôm ấy, ông chủ tiệm gạo gặp một tên nam nhân kỳ quái, y rất cấp bách, là đến tìm người, tìm nữ hài tử, nếu như tất cả những thứ này có thể liên hệ với nhau, chắc hẳn sẽ có kết quả, nữ hài tử này tên Uyển Nhiên, ở trên núi cách đó không xa.


- Uyển Nhiên...
Thương Minh lẩm bẩm nói.


- Đúng vậy, cô gái này ở trên núi trong thời gian dài, trước đó còn có một người gia gia, bởi vì xem bệnh xảy ra ngoài ý muốn, cho nên xử tử... về sau vẫn sống một mình như thế, còn nam nhân kia là ai, hạ quan cũng không biết, nhưng ông chủ tiệm gạo nói, nam nhân này hẳn rất có tiền, cải thiện sinh hoạt cho Uyển Nhiên.


- Biết rồi, ngươi có thể đi.
- Chưởng viện, lần này hoa lâu cháy, trong đó còn có ba vị công tử.
- Ba vị công tử? Công tử từ đâu tới?
- Hạ quan loáng thoáng nghe nói là từ Thái Kinh tới du ngoạn, nhưng cụ thể là ai thì ta không biết.


Thương Minh cũng không có để ở trong lòng, loại công tử Thái Kinh này có nhiều lắm, nhưng mà đụng phải chuyện như thế, xem như bọn họ xui xẻo.
- Phương hướng nào?
Trưởng trấn chỉ hai mươi dặm sườn núi hướng đông bắc.