Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 254: Hồn thí thiên

- Mộ Nhi nói không sai, để vi phu ngẫm lại, hay là thế này, Ly Nhi cũng thêm một tầng thân phận, lúc Tử Yên bại lộ thân phận, nàng cũng ra mặt, tất cả những kế hoạch này đều là do nàng thiết kế, chính là muốn xử lý tất cả mọi người.
Diệp Ly mãnh kinh, đây hình như là mục đích ban đầu của của mình...


- Đại ca, không thể, tẩu tẩu đảm đương vị trí gia chủ tựa như là Thánh Nhân, như thế không phải biểu đạt Thánh Nhân muốn giết chết tất cả mọi người sao?
Chẳng lẽ không đúng sao?
Dạ Côn không nói ra, nhưng thân phận như vậy quả thật có chút không ổn.


- Ầy, thế thì sau khi Tử Yên bại lộ thân phận, nhưng kỳ thật nguyên nhân chân chính là bởi vì quá yêu gia chủ, không muốn nhìn lão nhị lão tam tranh đoạt gia chủ, cho nên mới như vậy, thế nào? Có phải rất mới mẻ hay không, hơn nữa còn có điểm bất ngờ?


Nguyên Chẩn và Phong Điền dựng thẳng ngón tay cái lên, vẫn là Côn ca lợi hại.
- Đại ca, thật khiến đệ muội bội phục.
Trưởng Tôn Nhị hơi hơi nghiêng thân, biểu đạt bội phục chi tình.


- Việc nhỏ việc nhỏ, chúng ta diễn thử trước một lần, phải bắt đầu từ đâu nhỉ, trọng điểm là phải tập trung vào cuộc chiến của lão nhị và lão tam, vẫn là câu nói kia, đại tràng diện nhất định phải lớn.
- Phi Tuyết, đừng quét nữa, mang hai cây chổi tới.
Dạ Côn hướng phía Phi Tuyết hô lớn.


Phi Tuyết đang quét rác sững sờ, cầm lấy cây chổi liền chạy tới:
- Viện trưởng, có chuyện gì không?
- Không có việc lớn gì, chờ lúc nữa chết một lần là được.
Phi Tuyết biểu lộ là như vậy (? Д? )
Cái gì?!
Chết một lần là được? Chẳng lẽ ta còn có thể chết hai lần sao?


Sau khi nghe xong liền bình thường trở lại.
Nguyên lai ta đã chết vô số lần...
Không nghĩ tới, Bạch Đào Kiếm Đạo ta đại danh đỉnh đỉnh, thế mà lại luân lạc tới loại tình trạng này, cũng may không ai biết thân phận thật của mình.


Một đêm này, mọi người cười bể bụng, lần thứ nhất diễn thử, có chút không nín được muốn cười.
Bất quá Dạ Côn cảm thấy, Diệp Ly diễn rất xuất sắc, loại tư thái cao cao tại thượng kia, phảng phất như biến thành một người khác vậy, có chút thú vị.


Mà trong một cái sơn động phía bắc Thái Kinh.
Lúc này Hồn Thí Thiên đã bắt đầu Huyết Chú Đại Pháp, dùng loại phương thức hiến tế tới tăng cao tu vi, đột phá tới cảnh giới Kiếm Đế.
Nhưng phương thức lại vi phạm thiên lý, hung tàn đến cực điểm!


Thế nhưng làm đệ tử xuất sắc nhất Cửu Cung Các, xa xa nhìn sư phụ sư đệ bị hỏa diễm thôn phệ, loại tâm tình này ai có thể hiểu?
Không sai!


Hồn Thí Thiên chính là đệ tử Cửu Cung Các lúc trước, chẳng qua là đêm đó Hồn Thí Thiên ở bên ngoài, lúc trở về đã nhìn thấy hỏa hoạn thôn phệ toàn bộ Cửu Cung Các.
Y thề, nhất định phải báo thù rửa hận, mặc kệ dùng phương pháp gì!


Trời không phụ người có lòng, giúp cho y tìm được Huyết Chú Đại Pháp, trong vòng mười năm ngắn ngủi liền đạt đến Kiếm Tông, hiện tại đang xông phá cảnh giới Kiếm Đế.
Kiếm Đế trẻ tuổi nhất từ trước tới nay!


Tuy Huyết Chú Đại Pháp quả thật có thể giúp cho người ta nhanh chóng nâng cao tu vi, nhưng cũng có chỗ xấu, cho dù Hồn Thí Thiên đạt đến Kiếm Đế, nhưng tuổi thọ cũng không còn lại bao nhiêu, vận khí không tốt, một năm sau liền ngỏm, còn nếu vận khí tốt thì một năm rưỡi sau mới treo.


Hồn Thí Thiên biết, nhưng y không tiếc bất cứ giá nào.
Lúc này Hồn Thí Thiên lao ra khỏi hang núi, mặc dù trời đông giá rét, nhưng Hồn Thí Thiên vẫn nắm thật chặt hai quả đấm, loại lực lượng chí cao trong thân thể bồi hồi, phảng phất có thể xé liệt thương khung.


- Sư phụ! Các vị sư huynh đệ! Đại thù ở trong tầm tay!
Hồn Thí Thiên âm u nói ra, ánh mắt lóng lánh hồng mang, trong đêm khuya phá lệ rõ ràng.
Đột nhiên, vô cùng suy yếu đột kích, Hồn Thí Thiên thầm nghĩ không ổn, sau mỗi lần tại đột phá, đều có hơn mười ngày suy yếu, không như người thường...


Trước đó còn có hai tên tiểu đệ, an toàn có thể được cam đoan, bây giờ bên cạnh không có ai có thể sử dụng.
Đáng chết!
Lúc này tuyệt đối đừng nhảy ra một đầu Hổ Điêu, bằng không thì nhất định sẽ bị ăn...


Đây là ý thức sau cùng của Hồn Thí Thiên, cả người ngã về phía sau, lâm vào hôn mê.
Sáng sớm, một sợi tia nắng ôn hòa rải vào trong phòng, chiếu sáng căn nhà gỗ cũ nát không thể tả.


Hồn Thí Thiên mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn cảnh vật xa lạ trước mắt, lập tức nhớ tới... đột nhiên muốn ngồi dây, nhưng đau đớn lập tức ùa đến, y nhịn không được phát ra âm thanh trầm thấp.
- A, ngươi không sao chứ...


Chỉ thấy có một cô gái nằm sấp trên bàn gỗ, nàng đang nghỉ ngơi, nghe thấy Hồn Thí Thiên phát ra âm thanh liền tỉnh lại, đi tới hỏi thăm.
Có người?
Hồn Thí Thiên càng cảnh giác lên.


Thế nhưng trước mắt xuất hiện một cô gái, tướng mạo vui tươi, mặt trứng ngỗng, cười rộ lên tựa hồ còn có lúm đồng tiền, ăn mặc mộc mạc, thậm chí váy dài còn có vài chỗ vá lại, giặt nhiều đến mức đã bạc màu.
Nhưng Hồn Thí Thiên vẫn rất cảnh giác:
- Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?


- Không có việc gì là tốt, làm ta sợ muốn chết, buổi sáng hôm trước ta đi lên núi hái thuốc, phát hiện ngươi nằm ở nơi đó, còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi, may mà ta đi kiểm tra một hồi, bằng không thì ngươi đã bị Hổ Điêu ăn.


Nữ hài nhẹ cười, nụ cười kia phảng phất như ánh nắng sáng sớm, có thể khiến toàn thân người ta ấm áp.
- Ta hôn mê một ngày một đêm?
- Ừm, không sai biệt lắm.
Nữ hài nghiêm túc nhẹ gật đầu.
- Tạ ơn, ta phải đi.


Hồn Thí Thiên trầm giọng nói ra, phải đi tìm một chỗ không ai biết, an tĩnh vượt qua thời kỳ suy yếu này.
Nữ hài quan tâm hỏi:
- Ngươi còn không thể đi.
- Vì sao?
Hồn Thí Thiên lạnh giọng hỏi, tưởng rằng nữ hài này muốn gây bất lợi cho mình.


- Bệnh của ngươi còn chưa dưỡng tốt, ta cũng không có ý gì khác.
Nữ hài thấy Hồn Thí Thiên có chút địch ý, có chút ủy khuất.
Hồn Thí Thiên muốn chống đỡ đứng người dậy, nhưng chỉ cần vừa dùng lực, toàn thân tựa như muốn nứt ra vậy.
- Đã nói ngươi không thể động.


Thấy Hồn Thí Thiên tựa hồ rất khó chịu, nữ hài muốn tới đỡ, mà Hồn Thí Thiên vô thức đưa tay đẩy, mặc dù tạm thời không có tu vi, nhưng lực lượng nam nhân vẫn còn ở đó.


Nữ hài tử lập tức bị đẩy ngã xuống đất, bối rối một thoáng, hốc mắt bắt đầu đỏ bừng, đứng dậy đưa lưng về phía Hồn Thí Thiên.
- Thật ngại quá, ta...


Hồn Thí Thiên cũng không biết nên nói gì, kỳ thật bản tính Hồn Thí Thiên là không xấu, nhưng cừu hận đã khiến Hồn Thí Thiên nhập ma, có lẽ chỉ có vài ngày như vậy, mới có thể khiến cho Hồn Thí Thiên không bị ảnh hưởng quá lớn.


- Biết thế mặc cho Hổ Điêu ăn ngươi rồi, ta đi làm đồ ăn sáng.
Nữ hài nghe Hồn Thí Thiên áy náy, tựa hồ tốt hơn một chút, nhưng vẫn thở phì phì nói ra.
Nhìn nữ hài rời đi, Hồn Thí Thiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn không đụng phải kẻ địch, bằng không thì thù lớn chưa trả liền phải chết.


Rất nhanh, nữ hài liền bưng một bát cháo hoa tới, trên khuôn mặt ngây ngô tựa hồ còn tức giận, bờ môi có chút bĩu, vô cùng đáng yêu.
Hảo tâm cứu ngươi, ngươi còn đẩy ta, làm ta tức chết...
Đừng tưởng rằng ngươi nói xin lỗi ta liền tha thứ ngươi.


Bất quá xem ngươi còn đang bệnh, tạm thời tha thứ cho ngươi, nữ hài ngồi bên giường, đưa cháo hoa đến sát đôi môi đỏ mọng thổi, rồi đút cho Hồn Thí Thiên.
- Ngươi không ăn sao?
Hồn Thí Thiên không phải không ăn, mà là không quen loại phương pháp ăn này, từ khi nào mình cần nữ hài tới đút...