Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 243: Đến nơi

- Dạ viện trưởng, Kiếm Trủng sẽ không công kích bất kỳ ai, nhưng nếu như bị phá hư, như vậy Thái Kinh sẽ không còn Kiếm Trủng, đây chính là đả kích đối với Thái Kinh, thế lực xung quanh sẽ tiến hành tiêu hao Thái Kinh, chờ Thái Kinh không còn ai có thể sử dụng kiếm, đó sẽ là thời điểm Thái Kinh bị hủy diệt.


Nghe Quan Thanh, mọi người rơi vào trầm mặc, quả thật đúng là như vậy.
Thái Kinh bị vô số người nhìn trộm, nếu như không có Kiếm Trủng, Thái Kinh sẽ mất đi trọng đại bảo đảm.
- Đã biết.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra, chuyện này liên quan đến toàn bộ Thái Kinh, không thể coi thường.


- Phía Thái Kinh đã phái ra Thiên La Viện, có chưởng viện tại, vấn đề cũng không lớn, cộng thêm Dạ viện trưởng ngươi, sẽ càng được bảo đảm, thế nhưng vẫn không thể phớt lờ.


Lúc này, Đông Tứ và Đát Từ bưng thức ăn tới, khí tức mỹ vị khiến khẩu vị Dạ Côn mở rộng, kỳ thật không có gì đáng lo lắng, chỉ cần dám đến, liền để bọn chúng có đi không có về.
- Thê tử, ăn nhiều một chút.


Dạ Côn gắp thức ăn cho thê tử của mình, chẳng qua là Diệp Ly tựa hồ không có khẩu vị, Dạ Côn rất quan tâm tới.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn liền cùng thê tử trở lại phòng, Nhan Mộ Nhi đi tắm trước, Dạ Côn vừa vặn có thể hỏi tình huống một chút.
- Ly Nhi, đến cùng làm sao vậy?


Dạ Côn lo lắng hỏi, mặc dù hai thê tử mục đích không rõ, nhưng Dạ Côn có thể xác định, hai người bọn họ đối với mình rất tốt.
Diệp Ly thăm thẳm nói ra:
- Phu quân, muội muội ta sắp tới.
- Muội muội?


Dạ Côn nghe xong liền mộng bức, ngươi không phải nói không cha không mẹ sao? Tự nhiên lại nhảy ra một người muội muội?
- Phu quân, thật xin lỗi.
- Sao lại xin lỗi chứ.
- Ta lừa ngươi.
- Ài, hiện tại là lúc nàng thẳng thắn, thành thật khai báo sự tình, phu quân sẽ tha thứ cho nàng.


Dạ Côn ngồi ở bên cạnh thấp giọng nói ra.
Diệp Ly liếc mắt nhìn Dạ Côn, phát hiện vẻ mặt Dạ Côn không tốt, nếu như bây giờ bàn giao toàn bộ, chỉ sợ không tốt lắm.
- Phu quân, ta cùng muội muội từ nhỏ không cha không mẹ.
Dạ Côn:...


- Phu quân, ta cùng muội muội kỳ thật đều sinh hoạt ở trong núi lớn, bởi vì dung mạo của chúng ta xuất chúng, chỉ có thể tránh ở loại địa phương kia, ta làm tỷ tỷ, liền phải đi tìm đường trước, hiện tại ta sống rất tốt, liền muốn rước muội muội đến sinh hoạt cùng, phu quân, có thể tha thứ cho tư tâm của ta không?


Dạ Côn ngốc ngốc nhìn Diệp Ly, còn có chuyện như thế?
Bất quá vẫn xụ mặt nói ra:
- Ly Nhi, ta tín nhiệm nàng như vậy, nàng thế mà lừa gạt ta.
- Phu quân, Ly Nhi sai.
- Đồ ngốc, đùa nàng thôi, nàng phải nói sớm chứ, vậy liền có thể rước muội muội của nàng sớm một chút, chút chuyện như thế, ngốc.


Dạ Côn gõ gõ trán Diệp Ly, thật là một cô vợ ngốc.
Diệp Ly nhẹ nhàng thở ra, phu quân một cửa này xem như qua, hiện tại chỉ còn cửa ải Diệp Lưu kia.
Lưu Nhi nghe mình, hẳn có thể thuyết phục, thế nhưng muốn Lưu Nhi cùng một chỗ lừa gạt phụ thân, chỉ sợ rất khó.


Phải dùng biện pháp gì mới khiến Lưu Nhi cùng lừa gạt phụ thân đây?
Đúng là đau đầu.
Trong năm ngày, bên trong phi thuyền cũng không có phát sinh chuyện gì nữa, hôm nay đã đến đích.


Dạ Côn phát hiện, phía dưới phi thuyền là một vùng biển rộng, nơi này nên tính là lục địa bên trong biển cả, dù sao diện tích cũng khá lớn, thế nhưng phẫn nằm ở trong địa phận Thái Kinh.


Phi thuyền đáp xuống đất bằng, Dạ Côn phát hiện, ở bên cạnh đã có bốn chiếc phi thuyền, đây hẳn là học viện ở nơi khác đi.
Ở cách đó không xa còn có lều vải dựng tạm thời.


Dạ Côn cũng không có đi đầu đội ngũ, tương phản còn đi ở phía sau cùng, phù hợp với tính cách điệu thấp của Côn ca.
Chỉ thấy Thương Minh chắp tay bay tới, nhìn Quan Thanh trầm giọng hỏi:
- Làm sao lại đến muộn?
Quan Thanh chắp tay nói ra:
- Chưởng viện, thời gian hẳn là vừa vặn.


Ây da, Quan Thanh lại dám nộ đỗi chưởng viện, có chút bản lĩnh nha.
Thương Minh quét nhìn đám người, cái đầu trọc kia thực sự quá rõ ràng:
- Kiếm Trủng lúc nữa mới xuất hiện, đều chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Tạ chưởng viện nhắc nhở.


Quan Thanh cung kính hô, chẳng qua là Thương Minh quăng tới một cái bóng lưng.
Dạ Côn biểu thị, đây cũng quá gấp gáp đi, nguyên bản còn tưởng rằng sẽ xuất hiện tình huống các học viện lớn so đấu gì gì đó.
Nghe nói Học Viện Thái Kinh rất ngưu bức, Côn ca ta muốn thử xem.


Quan Thanh quay người hướng phía mọi người hô:
- Chúng ta là đợt cuối cùng tiến vào Kiếm Trủng, đến lúc đó mọi người đi theo ta là được rồi.
Xem ra thứ tự trước sau này là dựa theo người nào tới trước tính.
- Nha, đây không phải Dạ Côn sao?


Đột nhiên một âm thanh vang lên, khiến Dạ Côn tò mò nhìn lại.
Đây không phải tổ ba người hát hí khúc sao?
Dạ Ngọc Thư, Đồng Ca, Đông Phương Sảng.
Sảng ca, ngày đó hình như té xỉu từ đầu đến đuôi.
Dạ Côn cười nói:
- Ta còn tưởng là ai chứ, mặt xẹp xuống nhanh như vậy à?


Dạ Ngọc Thư sầm mặt lại, hồi tưởng lại chuyện ngày đó, trong lòng liền khó chịu, thế mà bị Dạ Côn đánh.
- Dạ Côn ta cho ngươi biết, đừng hung hăng càn quấy, ta sẽ để ngươi đẹp mặt!
Dạ Ngọc Thư chỉ Dạ Côn quát.


Dạ Côn hừ một tiếng, nói thật, không muốn có quan hệ với tiểu hài tử ngây thơ như vậy, chỉ biết nói dọa.
So sánh với Dạ Ngọc Thư, Dạ Côn càng muốn hỏi Đông Phương Sảng hơn, ngày đó ngươi có sướng không?
Đồng Ca bên cạnh nhỏ giọng nói ra:


- Hiện tại không nên có xung đột với Dạ Côn, không thích hợp.
- Đúng vậy, không nên trêu chọc hắn thì tốt hơn.
Liền Đông Phương Sảng bên cạnh cũng nói lời này, chuyện này khiến Dạ Ngọc Thư rất giận.


Không phải có Thần Kiếm thôi à, không phải chỉ có thực lực Kiếm Hoàng à, không phải chỉ có Đạo Đức Tử làm chỗ dựa thôi à, chảnh cái gì chứ, có bản lĩnh chờ ta một trăm năm, đơn đấu chấp ngươi một tay


Nhìn tổ ba người thế mà cứ như vậy rút lui, chuyện này khiến Dạ Côn rất thất vọng, còn cho rằng bọn họ có thể giống như ngày đó, thấy Côn ca ta liền đỗi.


Dạ Côn có chút phiền, hiện tại mọi người đều biết mình có Thần Kiếm, còn có thực lực Kiếm Hoàng, sẽ không chủ động tới trêu chọc, không thú vị, không thú vị.
Trong lúc Dạ Côn quay đầu, liền phát hiện chuyện thú vị:
- Thê tử, mau nhìn bên kia.


Quả thật rất thú vị, Tưởng Tử Diệc thế mà chủ động cùng Phong Điền đi đến bờ sông, viên bát quái chi tâm của Dạ Tần đang thiêu đốt hừng hực:
- Rất muốn đi nghe lén a.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên vụng trộm bóp Dạ Tần một thoáng, sảng đến Dạ Tần đều trợn cả mắt lên.


Phong Điền cũng không nghĩ tới, Tưởng Tử Diệc thế mà chủ động mời, có chút kinh ngạc.
- Chuyện lúc trước thật ngại quá, bọn họ nói chuyện rất khó nghe.
Tưởng Tử Diệc chủ động biểu thị áy náy.
Phong Điền sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tưởng Tử Diệc nói như vậy:


- Không có việc gì, đều đã qua.
- Vậy thì tốt.
Tưởng Tử Diệc thấp giọng nói ra.
Chân của hai người ấn trên mặt cát lưu lại dấu vết mờ mờ, rất nhanh bị nước biển bao trùm, khôi phục nguyên dạng.
- Ta đi trước.
Tưởng Tử Diệc nhẹ nói ra.
- Ồ, được.


Tưởng Tử Diệc đi về phía đội ngũ của mình, mà Phong Điền đột nhiên gọi Tưởng Tử Diệc lại.
- Làm sao vậy?
Tưởng Tử Diệc nhẹ nhàng đè ép tóc hoa, gió biển thổi phật lấy, có chút ngổn ngang, nhưng đây cũng là một loại xinh đẹp khác.
- Ngày trước luận võ, thật có lỗi.


Phong Điền suy nghĩ một chút, mình thủ thắng như thế, quả thật không tốt.