Hoàng cung Thái Kinh, trong ngự thư phòng.
Trưởng Tôn Ngự nhìn Bách Thú Tranh Dũng Đồ trên mặt bàn, ánh mắt lộ ra vẻ thâm thúy.
Đứng ở bên cạnh chính là Tả Tướng Đồng Văn Sơn, quỳ trên mặt đất chính là Tào công công vừa mới trở về.
- Ý cảnh của Đường Họa Sư đã đề cao lên rất nhiều.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ nói ra, ánh mắt liếc nhìn họa tác.
Đồng Văn Sơn cung kính cười nói:
- Thánh Nhân, Đường Họa Sư hằng năm tân tác đều có ý cảnh bất phàm, Bách Thú Tranh Dũng Đồ năm nay càng sinh động hơn năm trước.
- Đúng vậy, Tả Tướng, ngươi xem con Hổ Điêu ở dưới góc trái này, cảm thấy thế nào?
Trưởng Tôn Ngự chỉ Hổ Điêu bên trong bức họa, nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Đồng Văn Sơn chấn động, Thánh Nhân sẽ không vô duyên vô cớ hỏi thăm, nếu không trả lời tốt, vậy địa vị ở trong lòng Thánh Nhân sẽ hạ thấp, trả lời tốt là đương nhiên, nếu như mang theo tán thưởng, còn có thể làm cho Thánh Nhân hớn hở.
- Hồi Thánh Nhân, bên trong bức họa này, Hổ Điêu vẽ ở góc dưới bên trái, ngửa đầu nhìn quần hùng, dưới thủ bút của Đường Họa Sư sinh động như thật, nhất là con ngươi kia, mang theo vẻ kính sợ, mà bách thú đệ nhất Côn Long ngạo thị quần hùng tựa như Thánh Nhân, đây chính là Đường Họa Sư muốn biểu đạt.
Trưởng Tôn Ngự nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Tả Tướng vẫn biết nói chuyện trước sau như một.
- Đây là thần nói thật lòng, Thánh Nhân chớ chê cười.
Đồng Văn Sơn chắp tay, khiêm tốn vạn phần.
Nhưng Trưởng Tôn Ngự thu hồi nụ cười, từ tốn nói:
- Bên trong toàn bộ bức họa, chỉ có con Hổ Điêu này đặc thù nhất, mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ tinh tế, mà Hổ Điêu nhìn chúng thú không dám lên trước tranh dũng, có phải cực kỳ giống bản hoàng hay không?
Đồng Văn Sơn nghe xong, lập tức toát mồ hôi lạnh, trực tiếp quỳ xuống, liền liền cung nữ xung quanh đều hoảng hốt quỳ xuống.
- Thần hoảng hốt, Thánh Nhân sao có thể là đầu Hổ Điêu kia.
Đồng Văn Sơn cúi đầu nói ra.
Trưởng Tôn Ngự thở phào một hơi:
- Côn Long này cực kỳ giống Dạ Minh, mà bản hoàng chỉ có thể đứng từ xa nhìn, bây giờ sắc phong y làm Vương Gia, xem như đã cúi thấp đầu. Giống như con Hổ Điêu này cúi đầu vậy.
- Thánh Nhân, thần thực sự nan giải, vì sao lại sắc phong Dạ Minh làm Vương Gia, Hạ Đô mặc dù là quan khẩu trọng yếu của Thái Kinh, nhưng có Dạ gia chống, Thánh Nhân hẳn nên yên tâm mới phải.
Đồng Văn Sơn làm sao không hiểu ý của Thánh Nhân, nhưng ở trước mặt Thánh Nhân, lúc nên thông minh thì thông minh, lúc nên ngu xuẩn thì phải ngu xuẩn.
Liền giống bây giờ giả vờ không hiểu, có thể thể hiện Thánh Nhân thông minh.
Đồng Văn Sơn có thể từ tầng dưới chót bò đến bây giờ, công phu vuốt mông ngựa đã đạt đến cấp bậc đăng phong tạo cực.
- Dạ gia phụ tử có được hai thanh Thần Kiếm, đây là một cỗ lực lượng bất phàm, tách bọn họ ra có lẽ có thể khiến cho cỗ lực lượng này hơi dừng, mà Dạ Minh đến Hạ Đô, chắc chắn sẽ tiếp xúc với Dạ gia, sinh ra mâu thuẫn, hơn nưa, có Dạ Minh tọa trấn Hạ Đô, bản hoàng cũng an tâm hơn, gần đây Ngũ Nhạc có chút rục rịch, đề phòng một chút là chuyện nên làm.
Đồng Văn Sơn nghe xong nói thẳng:
- Thần ngu muội, một kế này của Thánh Nhân có thể tối đa hóa tác dụng của Dạ Minh, thần kính ngưỡng.
Trưởng Tôn Ngự nhếch miệng lộ ra đường cong, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng lại bị Đồng Văn Sơn bắt được.
Chuyện này khiến Đồng Văn Sơn nhẹ nhàng thở ra, đúng là gần vua như gần cọp.
- Tào công công, Dạ Minh có hành động gì đặc biệt không?
Trưởng Tôn Ngự nhàn nhạt hỏi.
Tào công công cúi người nói ra:
- Hồi Thánh Nhân, Dạ Minh vẫn như cũ, vốn là muốn kháng chỉ, nhưng Đông Môn Mộng bảo Dạ Minh tiếp chỉ.
- Đông Môn Mộng, nữ nhân này năm đó khiến cho Thái Kinh rối loạn, nhưng không thể phủ nhận, đây là một nữ nhân thông minh, nếu như năm đó bản hoàng có được, có lẽ bản đồ Thái Kinh đã khuếch trương gấp đôi.
Tất cả mọi người ngậm miệng, liền Đồng Văn Sơn cũng không nói chuyện.
- Tào công công, ngươi cảm thấy Dạ Côn như thế nào?
Trưởng Tôn Ngự hỏi lần nữa.
- Thánh Nhân, đứa nhỏ Dạ Côn này cho người ta một loại cảm giác trầm ổn nội liễm, vừa vặn tương phản với Dạ Minh, là một một vấn đề khó giải quyết.
Nghe thấy Tào công công nói, Trưởng Tôn Ngự giơ tay lên, Tào công công cong người rời khỏi, đứng ở bên ngoài chờ đợi.
- Tả Tướng, ngươi nói thông gia có là một biện pháp không?
Trong lòng Đồng Văn Sơn chấn động, Thánh Nhân đây là dự định lôi kéo một nhà Dạ Minh?
Vừa phong vương, lại thông gia, mục đích rõ ràng.
Lúc này nếu như còn giả ngu, vậy liền sẽ ngu thật, lúc này nên đưa ra ý kiến mới được.
- Hồi Thánh Nhân, thần cho rằng thông gia đúng là một loại biện pháp, có thể buộc chặt hai thanh Thần Kiếm cùng hoàng thất, còn có thể biết động tĩnh Dạ gia, Thánh Nhân anh minh.
Trưởng Tôn Ngự hung hăng liếc mắt trừng Đồng Văn Sơn, biết là tốt, không cần nói ra.
Đồng Văn Sơn chắp tay cười cười.
- Hiện tại phụ tử Dạ Minh thanh thế hạo đại, loáng thoáng đè lên bản hoàng, chuyện này khiến bản hoàng có chút lo lắng.
- Thánh Nhân là trời ở Thái Kinh, đây là Thiên Đạo, không ai có thể vi phạm, huống hồ phụ tử Dạ Minh lại càn rỡ thế nào, Nguyên Tôn Kiếm Đế cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, Thánh Nhân đây là đang cho phụ tử Dạ Minh cơ hội, Thánh Nhân lòng dạ từ bi.
Trưởng Tôn Ngự đột nhiên phá lên cười, vỗ vỗ bả vai Đồng Văn Sơn:
- Thế sao? Bản hoàng rất thích hàn huyên với ngươi, dễ chịu.
- Thần hoảng hốt không thôi.
"Ha ha ha." Trưởng Tôn Ngự long nhan cực kỳ vui mừng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
- Tả Tướng, bên trong mấy vị công chúa của bản hoàng, ngươi cảm thấy vị nào phù hợp?
Trưởng Tôn Ngự vươn tay, cung nữ bên cạnh tranh thủ thời gian đưa chén trà lên.
Đồng Văn Sơn dĩ nhiên sẽ không điểm danh, đây chính là nữ nhi của Thánh Nhân, mình không có cái quyền kia.
- Thánh Nhân, thần cho rằng, nhất định phải là một vị tâm tư kín đáo, trầm ổn, hành sự tùy theo hoàn cảnh, quan trọng nhất là phải lấy hoàng thất làm trọng, mới có thể gánh lấy trách nhiệm.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu, xem như đồng ý với cách nói của Đồng Văn Sơn:
- Vậy xem ra chỉ có một nhân tuyển, chẳng qua là thật không đành lòng gả Nhị Nhị, đây là nữ nhi bản hoàng yêu thương nhất, hài tử xuất sắc nhất, tĩnh tâm, không màn thế tục, bản hoàng cũng đã đáp ứng với Nhị Nhị, hiện tại đổi ý, bản hoàng...
- Nếu công chúa điện hạ biết dụng tâm của Thánh Nhân, nhất định sẽ không vi phạm, đây là chuyện quan hệ đến hoàng uy hoàng thất.
- Nhưng không phải là đưa Nhị Nhị đưa đến ổ sói à?
Trưởng Tôn Ngự lâm vào bên trong trầm tư, cân nhắc lấy hay bỏ.
Đồng Văn Sơn không nói chuyện, loại chuyện này mình chỉ có thể đưa ra quan điểm, tuyệt đối không thể xui khiến, nếu như sau này xảy ra ngoài ý muốn, như vậy mình liền phải cõng nồi.
- Tả Tướng, ngươi nói Nhị Nhị có thể nắm lấy Dạ Côn không?
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng hỏi.
- Thánh Nhân, tuyệt đối không thể!
Trưởng Tôn Ngự sầm mặt lại, không vui hỏi:
- Vì sao?
- Dạ Minh có hai con trai, Dạ Côn hiện tại có song thê, trong đó còn có nữ nhi Nhan gia, nếu như Thánh Nhân gả công chúa cho Dạ Côn, trong mắt thế nhân, đây là làm thϊế͙p͙, Thánh Nhân hãy nghĩ lại, vừa rồi Tào công công cũng đã nói, Dạ Côn trầm ổn, khác với phần lớn người trẻ tuổi, lòng dạ rất sâu.
Thấy Thánh Nhân không nói chuyện, Đồng Văn Sơn tiếp tục nói:
- Thần cảm thấy, Dạ Tần đã là nhân tuyển tốt nhất.
- Dạ Tần? Tên yếu nhất Dạ gia?
Trưởng Tôn Ngự đều lộ ra dáng vẻ ghét bỏ.
Tần ca ta thật là tốt nam a.