Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 172: Kiên cường!

- Trước để chuyện chiêu sinh sang một bên, toàn lực ứng đối học viện tranh tài bảy ngày sau!
Dạ Côn đứng dậy, ngón tay chỉ nóc nhà trầm giọng quát, trước tiên phải kéo khí thế lên đã.


Chờ một hồi thế mà không có ai phụ họa, nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền mặt mày ủ rũ, một chút lòng tin cũng không có, ngay cả đệ đệ đều là một mặt lo lắng.
- Kiên cường một chút, chúng ta có thể làm được!
Nếu như ngay cả khí thế cũng không có, này làm sao làm? Chơi không nổi nữa a.


Đến lúc đó sẽ trở thành trò cười ở An Khang châu.
- Đến, theo ta cùng một chỗ hô, kiên cường! Kiên cường! Kiên cường!
Dạ Côn nắm nắm đấm hô lên khẩu hiệu của học viện.
Thê tử vẫn rất có lực, nắm nắm tay nhỏ động viên phu quân.


Đông Tứ và Đát Từ dĩ nhiên phải đi theo lão sư, đệ đệ cũng giống như thế.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tựa hồ bị mọi người cảm nhiễm, cũng bắt đầu quát lên.
- Kiên cường! Kiên cường! Kiên cường!
Dạ Côn rất hài lòng với bầu không khí như thế này, thế nhưng...


"Kiên cường! Cường kiên! Cường kiên! Cường kiên!
Hô hào hô hào, cũng không biết người nào mang lệch, lúc đầu tất cả mọi người không kịp phản ứng, sau khi hô ba lần đều một mặt cổ quái.
Thổi phù một tiếng.
Nhan Mộ Nhi cười ra tiếng, không khí vừa đến, kết quả một thoáng liền không còn.


Khẩu hiệu học viện chúng ta thật đúng là đặc biệt.
Nhưng mà ngoài phòng không xa, một vị nam tử chậm rãi đi tới, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hò hét, không nghĩ tới đám hài tử này lại phấn khởi như thế.
Thế nhưng nghe phía sau thì kém chút ngã sấp xuống, đây là phấn khởi quá mức đi.


- Đại ca, hay là trước đặt tên cho học viện chúng ta đi.
- Khụ khụ khụ, đúng đó Côn ca, chuyện khẩu hiệu trước để sang một bên đi.
Phong Điền đều một mặt xấu hổ.
May mắn cha cùng mẫu thân đều không tại, nếu như bị bọn họ nghe thấy, còn không bị mắng chết sao.
- Học viện đặt tên gì dây?


Dạ Côn sờ lên cái cằm, thực sự nghĩ không ra cái tên gì tốt, Côn ca ta đối với chuyện đặt tên cũng không có biện pháp nào, từ danh hào Ngân Sắc Nam Nhân này liền có thể nhìn ra.
Dạ Côn vỗ tay lớn một cái:
- Hay gọi là Học Viện Quật Khởi, thế nào?!


Vẻ mặt của mọi người là như vậy ヽ( ̄д ̄;) no
Côn ca chuyện gì cũng mạnh, chỉ có chuyện đặt tên này là không tốt.
Đông Tứ và Đát Từ cũng có thể cảm nhận được.
- Ách, Ly Nhi, Mộ Nhi, giúp phu quân nghĩ đi.
Dạ Côn cảm thấy vẫn nên giao vấn đề đặt tên này cho thê tử.


- Nhường tỷ tỷ tới đi.
Nhan Mộ Nhi cũng không lành nghề, vứt vấn đề cho Diệp Ly.
Kỳ thật Diệp Ly cũng không có nghĩ ra tên gì tốt, đột nhiên ánh mắt sáng lên:
- Phu quân, hay là gọi Học Viện Vô Hư.
- Vô Hư?


Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng, cũng khá thuận miệng, Vô Hư Vô Hư... học viện chúng ta không dạy hư, đều là đồ thật.
- Tẩu tẩu đặt tên rất hay.
Dạ Tần là người đầu tiên tán thành.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn thấy Tần ca đều tán thành, cũng tranh thủ thời gian hô:


- Côn tẩu không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mà còn thông minh như vậy, Côn ca thật sự là có phúc.
Không hổ là hai tên vỗ mông ngựa vương, một ngày không đập mông ngựa Côn ca Côn tẩu, toàn thân liền không được tự nhiên.


- Vậy được, học viện chúng ta liền gọi Học Viện Vô Hư. Đông Tứ, giải quyết sự tình bảng hiệu, Đát Từ, đi chiêu sinh thử một chút, chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt.
- Vâng!
- Vâng!


Đông Tứ và Đát Từ chắp tay xuống, mọi người đều biết, mặc dù ở trong học viện, nhưng bọn họ vẫn là tôi tớ của Côn ca.
- Nam người các ngươi theo ta ra bãi cát, ta làm chút an bài.
Dạ Côn vừa mới dứt lời, ngoài cửa đã có một vị nam tử chắp tay cười nói:
- Dạ viện trưởng...


Dạ Côn nhìn lại, kinh hô một tiếng:
- Ông chủ? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Người tới chính là ông chủ, vẫn đẹp đẽ như vậy, tóc cũng không buộc, giống như một cô nương vậy.
- Đừng cứ gọi ông chủ ông chủ, gọi ta Phi Tuyết là được.
Phi Tuyết?!!!


Nếu như không phải âm thanh của ngươi bại lộ, ngươi chính là một cô nương a!!!
- Phi Tuyết, có chuyện gì không?
Dạ Côn tò mò hỏi, nói thật, hắn vẫn tương đối thích hô ông chủ hơn.
- Gần đây muốn đổi nghề.


Phi Tuyết vừa nói xong, Dạ Côn chỉ nghe thấy một hồi tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng la truyền đến:
- Lừa đảo! Trả tiền! Lừa đảo! Trả tiền!
Phi Tuyết vuốt vuốt mũi, lộ ra một nụ cười xấu hổ:
- Cái nghề này quá khó khăn, đều không phải người tốt lành gì.


Dạ Côn còn tưởng rằng thế nào, vì sao đột nhiên muốn đổi nghề, nguyên lai là bị người khám phá, lăn lộn ngoài đời không nổi.
- Hồ Điệp! Ttrả tiền lại cho chúng ta!
Chỉ thấy một vị đại hán mặt đầy râu ria gầm thét.
Hồ Điệp


Mọi người rất bình tĩnh, lúc thì Phi Tuyết lúc thì Hồ Điệp, đến cùng câu nào của ngươi mới là thật.
Hơn nữa còn lấy cái tên nữ tính như vậy.
- Các ngươi đừng gấp, ta cũng không phải chạy, chỉ là... tìm một công việc mới mà thôi.
Ai lại cho người như ngươi việc làm chứ...


- Hồ Điệp! Trong vòng bảy ngày ngươi tốt nhất trả lại tiền cho chúng ta! Bằng không gặp nhau trên công đường! Còn phải tố cáo chỗ này bao che tội phạm!
Dạ Côn bó tay rồi, Côn ca ta trêu ai ghẹo ai, thiên hàng tai họa?
Đến cùng là ai đang nguyền rủa ta!


- Được được được, nhất định trả lại cho các ngươi, không phải chỉ là một vạn kim tệ thôi sao? Nhìn thấy Côn ca không, liền khí thế kia, giống người thiếu tiền sao? Cẩn thận Côn ca dùng tiền nện chết các ngươi, còn không gọi Côn ca.


Mọi người thấy Dạ Côn, cái đầu trọc kia thoạt nhìn thật hung, thấy không dễ chọc liền chắp tay:
- Côn ca.
Dạ Tần đột nhiên phát hiện, nơi này hoàn toàn không phải là học viện. Đây rõ ràng là một cái bang phái.
Nếu như đây đều là tiểu đệ.


Dạ Côn đột nhiên có ý nghĩ ma sát chiếc nhẫn.
- Được rồi, Côn ca còn có chuyện phải làm, các ngươi đi nhanh lên, có Côn ca đảm bảo cho ta, các ngươi sợ gì chứ.
Ông chủ! Quyết một trận tử chiến đi!
- Vậy thì tốt, chúng ta tin vị Côn ca này, bảy ngày sau lại đến!


Nhìn đoàn người rời đi, Dạ Côn quay đầu nhìn về phía Phi Tuyết.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Phi Tuyết biến khổ:
- Chúng ta đều là người huyện Thái Tây, Côn ca ngươi không thể thấy chết không cứu, chúng ta đều là đồng hương a.
- Đệ đệ, báo quan đi, nói nơi này có tên lừa gạt.


- Côn ca ~ ta làm việc cho ngươi, ta làm việc cho ngươi còn không được sao... van ngươi ~
Ông trời của ta, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều không chịu nổi, một tên nam nhân thế mà có thể ỏn ẻn đến mức này.
Hơn nữa còn làm nũng với phu quân mình, chẳng lẽ tiểu trọc đầu có một chân với tên này


Dạ Tần bỗng nhiên ở bên tai Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Đại ca, học viện chúng ta rất bẩn.
- Hai tháng một kim tệ, đến khi ngươi trả hết nợ mới thôi.
Dạ Côn nghiêm túc nói.
- A! Bình thường đều là một tháng một kim tệ, không thể hố ta như vậy được.
- Đệ đệ, báo quan.
- Ta làm!


Phi Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, cuộc làm ăn này lời to:
- Trước tiên quét dọn sạch sẽ toàn bộ học viện đi.
- Toàn bộ học viện?
Phi Tuyết ngốc ngốc hỏi.
- Đệ đệ, báo quan.


- Đừng nói toàn bộ học viện, toàn bộ Bình Khang Phường đều được, ta có thể quét sàn nhà sạch đến mức có thể ɭϊếʍƈ luôn!
Nói xong còn phát ra một tiếng oạch.