Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 1114: Đi Ba Năm

Tộc nhân toàn thành đều tới tham gia tang lễ, bọn họ đều biết, Tiểu Ngân muốn đi bên kia Tường Băng tìm đường ra... trong lòng kính nề, cho dù Tiểu Ngân xây dựng trạch viện, tộc nhân cũng không nói gì, thậm chí còn hỗ trợ.


Tham gia tang lễ của Tiểu Ngân xong, Dạ Côn chuẩn bị dẫn theo Uyển Nhiên trở lại Thái Kinh, không thể để Uyển Nhiên ở lại nơi này. ..
- Dạ công tử, ngươi thật có thể trợ giúp chúng ta sao?
Nhìn Dạ Côn chuẩn bị dẫn Uyển Nhiên rời đi, Phong Thần vẫn không nhịn được hỏi.


Dạ Côn nhìn Phong Thần cao tuổi, nhẹ gật đầu nói ra:
- Ta sẽ tận lực, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, ta không thể cam đoan.
- Chỉ cần tận lực là được rồi.
- Vậy chúng ta đi, ngươi hãy bảo trọng.


Dạ Côn chắp tay, mấy ngày nay cũng nghe người khác nói, mặc dù Phong Thần là tộc trưởng, thế nhưng nhi tử qua đời sớm, lưu lại Tiểu Ngân... Tiểu Ngân vừa đi, cũng chỉ còn lại một mình ông ta.
Mặc dù chỉ có một mình, nhưng còn trăm vạn tộc nhân cần ông ta dẫn dắt.
- Tạm biệt.


Dạ Côn phất phất tay, vung tay lên, Uyển Nhiên ở bên cạnh dần dần trôi nổi lên.
Hưu một tiếng! Hai người tan biến tại chỗ, Phong Thần nhìn hai người rời đi, khẽ thở dài một tiếng ...


Tốc độ phi hành của hai người cực nhanh, thời gian uống cạn nửa chén trà đã nhìn thấy băng tuyết trắng xoá nơi xa, có kinh nghiệm lần trước, Dạ Côn trọng điểm chiếu Cố Uyển Nhiên, dù sao Uyển Nhiên chỉ là người bình thường, thân thể không chống được Cỗ hàn khí kia.


Tới gần Tường Băng, Dạ Côn không ngừng gia trì bình chướng cho Uyển Nhiên, đương nhiên còn có bản thân, còn phải duy trì tốc độ
phi hành.


Mặc dù phóng thích đạo lực cường độ cao, nhưng Dạ Côn vẫn chịu nổi, nếu như không phải lực lượng cường đại chống đỡ lấy, chỉ sợ hạ tràng sẽ giống như Tiểu Ngân.


Nhưng mà Dạ Côn cũng biết, Tiểu Ngân mang theo Uyển Nhiên xuyên qua Tường Băng, trên cơ bản là toàn lực chiếu cố Uyển Nhiên, không để ý đến bản thân, cho nên mới bị hàn khí tổn thương.


Nguyên bản Dạ Côn còn dự định đi lên Tường Băng nhìn một chút, thế nhưng mang theo Uyển Nhiên, Dạ Côn liền đặt an toàn lên hàng
đầu, lần sau lại đến...
Hữu kinh vô hiểm xuyên qua Tường Băng, rất nhanh liền thoát ly phạm vi hàn khí.
- Dạ Côn, không sao chứ.


Uyển Nhiên lo lắng hỏi, dù sao Tiểu Ngân mang mình xuyên qua đều biến thành như vậy.
Dạ Côn thở hắt ra cười nói:
- Không có việc gì, chỉ cần xuyên qua khỏi Tường Băng, chúng ta sẽ có thể nhanh chóng trở lại Thái Kinh.
- Rất nhanh?
- Đúng vậy, chỉ trong nháy mắt.
- Hửm?


Uyển Nhiên còn không có kịp phản ứng, chỉ thấy mắt tối sầm lại, sau đó lại sáng lên, toàn quá trình không đến một hơi.
Nhìn kiến trúc trước mắt, Uyển Nhiên có chút không có thích ứng.
Bởi vì đây là biệt viện lúc trước nàng ở, không ngờ lúc này lại trở về.


- Sau khi ngươi đi, ta vẫn luôn gọi người tới quét dọn nơi này.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Uyển Nhiên yên lặng đi đến cái bàn đá, ngón tay đụng vào bàn đá, phảng phất thấy Hồn Thí Thiên ngồi ở đối diện, còn cười với nàng.
Uyển Nhiên cũng cười khẽ một tiếng, quay đầu nói ra:


- Dạ Côn, cám ơn ngươi.
Thấy nụ cười Uyển Nhiên sáng lạn như thế, Dạ Côn cũng yên lòng:
- Sau này người ở lại đây? Hay là trở về?
- Ta muốn ở lại chỗ này.
Uyển Nhiên khẳng định nói ra.
Nghe Uyển Nhiên lựa chọn như vậy, Dạ Côn cũng hết sức vui mừng:
- Um!


Dạ Côn vừa mới dứt lời, chỉ thấy cửa được mở ra ...
- Uyển Nhiên!
Xuất hiện tại cửa ra vào chính là Mục Thiên, lúc này y rất là kinh ngạc.
Dạ Côn nhìn hai người cười cười, loại tinh thần theo đuổi không bỏ này của Mục Thiên cũng thật đáng khen, hy vọng Uyển Nhiên có thể nghĩ thoáng một chút.


Hồn Thí Thiên đã chết, mà Mục Thiên đối Uyển Nhiên quả thật không tệ.
- Các ngươi trò chuyện, ta về nhà trước.
Dạ Côn phất phất tay cười nói.
Uyển Nhiên khẽ cười nói:
- Dạ Côn, nhớ thường tới chơi, gọi cả đám A Ly nữa.
- Được, không thành vấn đề.


Theo Dạ Côn rời đi, Mục Thiên cũng có chút mất tự nhiên, một lúc sau nói ra:
- Ta đốt củi nấu cơm.
- Vẫn là để ta tới đi.
Uyển Nhiên bất đắc dĩ cười cười.
Mục Thiên đứng tại chỗ, nhìn nụ cười của Uyển Nhiên... cảm giác Uyển Nhiên đã trở về, trở về như lúc trước.


Thật sự quá tốt rồi!
Dạ Côn nhanh chóng chạy về nhà, lúc này tất cả mọi người đang ăn trưa.
- Ta trở về rồi. ..
Dạ Côngào to một tiếng.
- Phu quân trở về rồi!
Nhan Mộ Nhi ngơ ngơ, ném đũa sang một bên, trực tiếp chạy về phía Dạ Côn, sau đó treo ở trên cổ Dạ Côn không xuống.


Nhìn bộ dáng khoa trương của Nhan Mộ Nhi, Dạ Côn cười nói:
- Ta mới ra ngoài chưa đến một tháng, người thế này thì quá mức rồi.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu đều vui đến phát khóc.
- Cha...
Chỉ thấy ba tiểu cô nương chạy tới, ôm lấy đùi Dạ Côn.


Dạ Côn ngốc ngốc nhìn ba tiểu cô nương, con cái nhà ai, hô loạn như vậy?
- Đại ca!
Dạ Tần nhanh chân đi đến, rất là xúc động.
- Các ngươi đây là thế nào?


Dạ Côn đều có chút mộng bức, tính toán thời gian, tại Ba gia xử lý Quỷ Súc Thiên Tôn chỉ nửa tháng, sau đó đi qua bên kia Tường Bằng,
chỉ có ba ngày.
Mắt Đông Môn Mộng đỏ hồng nói ra:
- Côn Côn, Con đã đi ba năm!!!
- Cái gì!


Dạ Côn nghe xong cũng choáng váng, làm sao một thoáng liền đi ba năm?! Không có khả năng a! ! !
Chẳng lẽ thời gian dị tộc bên kia... không giống với bên này? ? ?
Bên kia ba ngày bằng bên này ba năm? ? ?
Rốt cuộc là như thế nào ...
Nhìn ba nữ nhi của mình, còn có khuôn mặt non nớt kia, Dạ Côn ngồi xổm xuống, an ủi nữ nhi. ..


Nếu thật là như thế, ba năm không có trở về, các nàng lo lắng cho mình biết bao.
Sát Đan cũng không nói thời gian bên kia khác biệt, gia gia cũng không nói qua.
Sát Đan vốn là người cô đơn, y biến mất cùng xuất hiện, không có ai quan tâm... bản thân y cũng không có ý thức được điểm này.


Nhìn bộ đáng thương của Ly Nhi cùng Lưu Nhi, Dạ Côn đau lòng gần chết, mau chóng ôm các ngàn vào trong ngực an ủi ...
- Côn Côn, con đến cùng đi nơi nào, tại sao lâu như vậy?
Dạ Minh nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cười khổ nói:
- Con chỉ ở bên chỗ dị tộc ba ngày, không ngờ lúc trở về đã qua ba năm...


Mọi người nghe xong nhướng mày, loại chuyện này lần đầu tiên nghe thấy.
Thế mà còn có chênh lệch thời gian.
- Không Hư! Vũ khí bí mật kia của ngươi căn bản không có chút tác dụng nào!
Dạ Côn nhớ tới chuyện kia, dở khóc dở cười.
Không Hư ngồi ở bên cạnh sững sờ:


- Vô dụng sao? Thế nhưng Ba gia nói Côn ca ngươi đánh bại Quỷ Súc Thiên Tôn, cứu vớt Côn Miểu.
- Đúng vậy. ..
Dạ Côn giang tay ra cười nói.
- Đại ca, đã tìm được Uyển Nhiên chưa?
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Tìm được, đã dẫn về.
- Vậy Tiểu Ngân đâu?
Dạ Tần âm u hỏi.


Nói đến Tiểu Ngân, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Tiểu Ngân đã chết.
- Chết rồi?
Dạ Tần ngây ngẫn, vô thức cảm thấy là đại ca đánh bại Tiểu Ngân, mới cứu Uyển Nhiên thoát ra.


Dạ Côn kể lại mọi chuyện một lần, mọi người nghe xong cũng kinh thán không thôi, không ngờ tình huống dị tộc bên kia lại như vậy.