Tên Của Khí Trời

IX. Chín bước

IX. Chín bước

Mạng nhện phải mất chín ngày chín đêm để rơi từ trời xuống đất. Và nó sẽ mất cùng thời gian đó để rơi từ đất xuống cõi âm.

Hesiod

Người ta biết rõ rằng kẻ bước xuống được chín bước cơ bản mà không ngã là kẻ đã làm chủ được im lặng của chín giác quan mình. Y đã phá được những cánh cửa ngăn cách thế giới với cửu khiếu của thân thể y. Y đã mở mình ra thế giới.

Ibn Arabi

MỘT

Mắt mở to, cực kỳ căng thẳng vì mong muốn không chớp mắt, Fatma bước qua những đám mây hơi nước ở Hammam. Một làn sương màu tía bò lên hai đùi nàng. Khi nhìn thấy nó, nàng cảm thấy làn hơi nước nhuốm màu kia một lần nữa lại đe dọa làm đau nhói đôi môi giữa hai chân nàng. Nàng sợ phải cụp mi mắt xuống bởi, nàng biết, ngay khoảnh khắc đầu tiên của bóng tối, một cái gì đó cực nóng, nóng như vầng mặt trời đỏ nhạt mà đôi lúc nàng từng tin là ở trong nàng - tuy không bao giờ mãnh liệt đến thế -, sẽ khiến nàng mường tượng thấy khắp người mình đầy rắn như những người đàn bà nàng vừa thấy ban nãy ở một trong các cấm phòng của Hammam. Nàng tưởng tượng thấy mình đang bước đi trong một cuộc hành lễ bí mật nhằm hy sinh chính nàng, quấn quít trong những thân thể to lớn di động và hợp nhất với thân thể nàng. Hai bàn tay nàng là những cái đầu không răng quan sát bằng các khớp ngón và cắn bằng đầu ngón. Âm hộ nàng là cái lưới nơi từ đó trào lên tất cả những giấc mơ ướt sũng của loài rắn, những giấc mơ vừa vẽ đường xoắn ốc trên triền dốc mông nàng vừa nhẹ nhàng nhấn chìm cơ thể nàng trong lúc chúng bò bằng tấm thân trơn chuội. Trên tấm lưng ẩm ướt của nàng, ngàn cái vảy phản chiếu cầu vồng của chúng và toàn bộ da nàng bị quất chằng chịt bởi hàng trăm cái lưỡi kép nhỏ xíu, bất kham. Giống như những hòn đá nhỏ cứ lớn dần đến khi không còn chứa nổi trong chính mình, hai núm vú nàng đau nhức. 

 

HAI

Sau khi chớp mắt một lần, nàng mở bừng mắt. Nàng đưa hai tay lên che ngực bằng một cái mơn khẽ; thực ra là để bảo vệ ngực mình trước cái khung cảnh mà ngay cả lúc này, khi mắt nàng đã mở, vẫn cứ sống động trong tâm trí nàng: ngàn cái lưỡi nhỏ xíu khiến nàng run rẩy và lẩn tránh những cơn co giật nhỏ bí mật trong khi nàng bước, mỗi bước đều nhận thức nhịp đập của dòng máu chạy qua các huyết quản nàng. Mỗi cử động của Fatma đều giống như cái thôi thúc bất chợt đầu tiên khiến một bàn tay vô hình giơ lên sờ một tấm thân vốn luôn giữ bàn tay ấy trong những giấc mơ của nó. Mỗi bước, nàng băng qua một thung lũng hay sa mạc mà ảnh ảo của nó nàng mang trên trán. 

 

BA

Che thân bằng bộ áo dài nghi lễ đặng không ai nhìn thấy, Fatma vào ra những đám mây dày đặc nén chặt căn phòng ở Hammam từ bên trong, cắt ngang qua chúng bằng ánh thép sự lõa lồ của nàng. Sự xuất hiện của nàng giữa hai dòng hơi nước là sự xuất hiện của một lằn sét câm lặng. Cũng như Fatma lĩnh hội tấm thân các phụ nữ trần truồng khác băng qua đường đi của nàng với cùng sức mạnh đến lạ thường như thế, bất cứ ai nhìn vào đôi đồng tử nàng trong khoảnh khắc đó sẽ thấy nơi đó cái gì giống như hai vị thần hoảng hốt dõi theo một cơn bão sét dữ dội giáng xuống tự trên trời. Mọi cái nàng nhìn dường như đều chạm vào nàng từ bên trong mà rọi sáng nàng, đốt huyết quản nàng trên lửa và khiến máu nàng bốc thành hơi. 

 

BỐN

Và cứ vậy nàng dấn bước mà không rõ mình đang tiến về đâu, với một cơn thịnh nộ gợn sóng trên đáy bụng, được dẫn dắt bởi sức hút dội xuống nàng từ những hào quang lấp lánh, những âm thanh, những mùi, và trên hết là cái ánh sáng kỳ lạ tỏa ra từ những nếp gấp sâu nhất của một vài phụ nữ. Cái nhìn nàng tìm kiếm ánh sáng đó và trú ẩn vào nó trong khoảnh khắc cho đến khi hơi nước lại che mờ tất cả, hồ như mắt nàng đang nhắm dưới đôi mí nặng nề của một đám mây. Nàng đã bước vào một loại đêm trắng và giờ đây là một trong những bóng ma của nó: chẳng hơn là mấy một làn gió nhẹ ngời sáng đang tìm cách có được hình hài, mường tượng ra một thân thể nơi nó trở thành xương thịt. Đột nhiên đã đến thời điểm khi đám sương màu tía - cái “hoàng hôn giả” chiếm lĩnh Mogador mỗi tháng một lần - rời thành phố. Fatma hẳn đã muốn đi theo nó, hay đúng hơn là buông mình theo nó, phó mặc mình cho những chuyển động khoan thai, đầy chiếm hữu của nó mang đi. Làn sương đó gắn liền với một sự đánh thức các giác quan nàng. 

 

NĂM

Lại bị trả về với màu trắng của một số bức tường và những tấm vải bạt bằng hơi nước quấn vào nhau treo giữa không trung, Fatma cảm thấy như mình đang ở trong lòng một tảng đá, chu du dọc các huyết mạch của nó như qua những hành lang sống, yên tĩnh trong thoáng chốc và một cách đầy lừa mị, bị cầm giữ giữa một hơi thở. Fatma đang ở giữa lòng một đêm của đá trong trẻo, một đêm mà cư dân là những giấc mơ của bản thân đá: những bức tranh bí mật của nó, số phận nó như thể vạch trên lòng bàn tay. Dẫu Fatma không biết, nàng giờ đây là tù nhân của một thứ kỷ hà không lay chuyển: nàng là một điểm tiền định, một nét trong đường trang trí arabesque uốn lượn của vũ trụ; nàng là một bức tranh vẽ bằng bọt nước trên biển dục vọng; một làn thủy triều câm lặng tuân theo lệnh của trăng. 

 

SÁU

Nước trong các đài phun rơi bằng một sức mạnh và tiết tấu đầy chủ ý: chúng được điều chỉnh sao cho từ nước phát ra âm nhạc. Âm thanh chúng phát ra vang dội trong các mái vòm, góc cạnh và cửa sổ trên mái, như thể có những nhạc cụ khác đang tấu chúng lên lần nữa: không phải tiếng vang mà là những giọng mới. Ánh sáng đổ vào các căn phòng cũng đã được thuần hóa, được cân lường và cất lên đầy mới mẻ: nó cũng được xử lý và diễn dịch giống như nước. Nước và ánh sáng đan cài với giọng khoan thai của các phụ nữ, với bài hát một vài người đang hát, với những đường nét uể oải nhẩn nha của thân thể họ và mồ hôi trên da họ. Giữa hai bức rèm hơi nước quấn nhau, như một âm thanh bất ngờ, Fatma nhác thấy một tấm lưng màu thẫm nàng chưa hề biết, tấm lưng với hình dáng mềm mại thanh tao càng lúc càng thu hút cái nhìn nàng. Fatma thấy tấm lưng và đôi vai của Kadiya trước khi khám phá - hay bị khám phá bởi - cặp môi đầy của Kadiya: trước khi cảm thấy, một cách ngập ngừng, tiếng gọi khẩn thiết của miệng Kadiya. Nàng cố cụp mắt xuống nhưng không thể. Nàng cố nhắm mắt nhưng đã quá muộn: Kadiya đã khắc sâu vào trong nàng rồi. 

 

BẢY

Hai cái nhìn giao nhau như hai vòng cung của một mái vòm thiết kế từ xưa. Nhưng cử chỉ của họ thì bện vào nhau theo cách khác: Fatma trụ vào trong một sự thụ động đòi được chiều lòng, như một hình ảnh nơi đáy cốc đòi được người ta khám phá và ngưỡng mộ sau khi đã uống cạn cốc. Kadiya đến với nàng như một thác nước tinh vi nhưng lại chảy mau: một thác nước bằng vàng mảnh nhẹ. 

 

TÁM

Khi họ có lại cảm giác về thời gian, những ngón tay nhợt nhạt của Fatma cùng mấy ngón tay rất sẫm màu của Kadiya đã khiến mọc lên giữa họ một khu rừng rậm gồm những cành trắng cành đen, xoắn bện vào nhau như một thứ chữ viết không ai đọc được. Họ đã gặp nhau trong im lặng và yêu nhau cũng trong sự vắng mặt lời nói đó: ánh sáng và hơi ẩm của thân thể họ cất lời. Chúng nói những điều mà nhiều lời lẽ khó lòng nói được. Trên một sân hiên khác, một phụ nữ, bằng giọng thật da diết và sầu muộn, hát một bài rất xưa của Ibn Zaydun: “Khi mắt ngươi nhìn thấy những gì không thể nhìn thấy nữa và tay ngươi sờ thấy những gì không thể sờ thấy nữa, chừng đó mắt ngươi không còn là mắt ngươi, thân ngươi không còn là thân ngươi, hỡi người đàn bà tội nghiệp, kẻ vừa sở hữu vừa bị sở hữu.” 

 

CHÍN

Fatma muốn lưu giữ vị của im lặng đó trong ký ức; và nàng nhắm mắt hồ như làm vậy thì nàng có thể hấp thụ trọn vẹn hiện hữu của Kadiya, biến cô thành một giai điệu không ngừng bật lên môi. Và chẳng bao lâu nữa nàng sẽ khám phá rằng nàng đã đúng khi muốn gìn giữ những khoảnh khắc đó, bởi mặc dù ký ức là mong manh trơn chuội, có lẽ nó vẫn không mong manh trơn chuội bằng làn da và cảm xúc: khi Fatma mở mắt, nàng nhận ra Kadiya không còn ở bên nàng. Nàng tìm lui tìm tới mãi khắp cả Hammam nhưng hoài công. Nàng cứ trở đi trở lại cái góc nơi mùi hương của Kadiya đã thấm nhuần vào những tấm đệm, cho tới khi bản thân mùi hương đó loãng đi trong ký ức nàng.