Kinh châu, Tương Dương.
Thái Mạo và Hoàng Thừa Ngạn ngồi trong thư phòng, Phó Cương đứng bên cạnh.
Vẻ mặt Thái Mạo vô cùng khó coi, bất đắc dĩ, ngữ khí trầm giọng: "Tỷ phu, Nguyệt Anh và tiểu muội đều ở thành đô không muốn về, ngươi nói làm sao bây giờ?"
Hoàng Thừa Ngạn co chân phải, thay đổi tư thế thoải mái rồi nói: "Nha đầu Nguyệt Anh này ngoài mềm trong cứng, trong lòng rất kiên cường. Ừ, điểm này rất giống ta, chuyện mà nàng ta quyết định là sẽ không thay đổi, nàng ta không trở lại thì thôi, thật ra ta cũng muốn tới viện khoa học thành đô xem xét thử xem thế nào."
Đối với viện khoa học, văn viện của thành đô, Hoàng Thừa Ngạn cũng có nghe nói.
Nhất là sau khi Tư Mã Huy và Bàng Đức Công tới thành đô, tin tức có được rất nhiều.
Trong lòng Hoàng Thừa Ngạn cũng không rõ Hoàng Nguyệt Anh có tâm tư gì, đơn thuần là cho rằng Hoàng Nguyệt Anh là trốn tránh Gia Cát Lượng nên mới tới thành đô, hơn nữa Hoàng Nguyệt Anh có thể ở thành đô làm chuyện mình thích, cho nên lựa chọn lưu lại.
Thái Mạo nghe thấy vậy thì rất là bất đắc dĩ.
Ngay cả Hoàng Thừa Ngạn cũng muốn tới thành đô.
Thái Mạo nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Tỷ phu, ta tìm ngươi đến, một mặt là nói cho ngươi biết chuyện của Nguyệt Anh, mặt khác là xin ngươi ra chủ ý, chuyện của tiểu Nhã phải giải quyết như thế nào."
Hoàng Thừa Ngạn nhìn về phía Phó Cương, hỏi: "Ngươi tới thành đô, sao không mang tiểu thư về?"
Phó Cương hồi đáp: "Sau khi Tiểu thư đến thành đô, ngay trong ngày đã gặp mặt Vương Xán, hơn nữa được Vương Xán hứa hẹn, cho dù gia chủ tới thành đô thì cũng không thể đem tiểu thư về. Ty chức tuy rằng gặp được tiểu thư, nhưng hành tung cũng bị người của Vương Xán phát hiện, cũng may Vương Xán không truy cứu, ty chức mới có thể bình an trở về."
Hoàng Thừa Ngạn xòe tay, nói: "Đức Khuê, ngươi thấy chưa, cho dù ngươi biết tình huống của tiểu Nhã, có thể làm gì được? Thật ra ta cho rằng trong họa có phúc, trong phúc có họa, tiểu Nhã tới thành đô chưa chắc đã là chuyện xấu."
Khi Nói chuyện, Hoàng Thừa Ngạn nháy mắt với Thái Mạo, trên mặt nụ cười ý vị sâu xa.
Thái Mạo lập tức hỏi: "Tỷ phu, ngươi không muốn đem Nguyệt Anh gả cho Gia Cát Lượng ư?"
Hoàng Thừa Ngạn thở dài: "Ta quả thực rất thưởng thức Gia Cát Lượng, đứa nhỏ đó diện mạo hiên ngang, hơn nữa lòng mang thao lược trị quốc, có tài kinh thiên vĩ địa, là nhân tài hiếm có! Nhưng Nguyệt Anh bỏ chạy rồi, ta còn có thể làm gì được? Thôi, chuyện này dừng ở đây, ta cũng không muốn truy cứu!"
Thái Mạo lại hỏi: "Vấn đề là hành tung của tiểu Nhã xuất hiện, Lưu Biểu mà truy hỏi thì ta trả lời thế nào?"
Hoàng Thừa Ngạn cười nói: "Rất đơn giản, ngươi ghé tai lại dây!"
Thái Mạo nửa tin nửa ngờ ghé mặt tới, nghe xong lời nói của Hoàng Thừa Ngạn thì lập tức dở khóc dở cười.
Khi Thái Mạo muốn nói thì ngoài phòng truyền đến giọng nói của quản gia: "Gia chủ, Sở vương phái người đến mời ngài đi một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương nghị."
Thái Mạo mày nhăn lại, đúng là sợ cái gì thì cái đó tới?
Không nghi ngờ gì nữa, Lưu Biểu đã biết chuyện của Thái Nhã, mới có thể khẩn cấp tìm hắn. Thái Mạo chắp tay với Hoàng Thừa Ngạn, rời khỏi Thái phủ, tới hoàng cung.
Sở hoàng cung, Lưu Biểu híp mắt, sắc mặt xanh mét.
Hắn nhận được tin tức của Thái Nhã, không thể không tức giận.
Ngày xưa, vợ của Lưu Bị bị Tào Tháo đưa cho Vương Xán, Lưu Biểu sau khi biết cười cho qua, không có gì mà vui mừng hay phẫn nộ, cũng không an ủi Lưu Bị, không biết tâm tính của Lưu Bị lúc đó. Nhưng hiện tại Lưu Biểu phẫn nộ rồi, trong lòng tràn ngập lửa giận, hận không thể tìm một nơi để trút giận một phen.
Cho dù hắn và Thái Nhã chưa đính hôn, nhưng hắn và Thái Mạo đã thương định hôn sự.
Nếu như thế, Thái Nhã chính là nữ nhân của hắn. Lưu Biểu vừa nghĩ đến nữ nhân của mình chạy đến trong lòng Vương Xán, tâm tình khó có thể bình tĩnh được.
Trong Đại điện, mấy chén trà rơi trên đất.
" Khởi bẩm Sở vương, Thái tương quân ở ngoài cung cầu kiến." Một gã nội thị tới bẩm báo.
Lưu Biểu dưới cơn phẫn nộ, gào lên: "Bảo hắn lăn tới đây!"
Không lâu sau, Thái Mạo vội vã chạy vào, chắp tay bái: "Mạt tướng Thái Mạo bái kiến chúa công!"
Lưu Biểu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Thái Mạo, chất vấn: "Thái Mạo, đã tìm được Thái Nhã về chưa?"
Trong lòng Thái Mạo biết không thể dùng lý do lần trước để từ chối, hơn nữa Hoàng Thừa Ngạn cũng cho hắn một chiêu. Thái Mạo ngẩng đầu, vẻ mặt bi phẫn, lộ ra vẻ phẫn uất, lớn tiếng nói: "Chúa công, chuyện tiểu Nhã mất tích ty chức đã điều tra rõ rồi, nàng ta bị người của Vương Xán bắt đi, đã đang ở thành đô, bị Vương Xán giam cầm rồi!"
"Bị bắt ư?"
Lưu Biểu hỏi: "Ta sao nhớ là không phải mà!"
Thái Mạo kiên định nói: "Chúa công, chuyện tuyệt đối là như vậy. Đoạn thời gian trước ta đã phái gia tướng Phó Cương tới đón tiểu muội về Tương Dương, nhưng lại bị Vương Xán ngăn cản, không cho mang về. Vương Xán để phá hoại đám hỏi của mạt tướng và chúa công, cố ý cướp tiểu muội đi. Người này giả dối tàn nhẫn, muốn phá hoại quan hệ quân thần của chúng ta, cho nên mới làm ra loại chuyện hạ tiện này."
Lưu Biểu sau khi nghe xong thì nửa tin nửa ngờ nhìn Thái Mạo.
Lý do là vậy ư?
Hiển nhiên Lưu Biểu không tin, nhưng Thái Mạo nói ra những lời này, Lưu Biểu cũng không tiện trở mặt. Dù sao chuyện này cũng không phải là Thái Mạo muốn nhìn thấy. Hơn nữa Thái Mạo một lòng muốn dựa và hắn, là trung thành với hắn. Lưu Biểu ôm đầy một bụng tức nhưng, không có chỗ phát tiết, xua tay nói: "Nếu như thế thì ngươi lui ra đi!"
Thái Mạo tới vội vàng, đi cũng vội vàng.
Trong Cung điện, Lưu Biểu dưới cơn tức giận, lại ném mấy món đồ.
Thái Mạo trở lại Thái phủ thì Hoàng Thừa Ngạn đã rời khỏi rồi. Hắn vừa trở về không lâu thì lão quản gia vội vã chạy vào nói: "Gia chủ, Tôn Càn tới chơi, ngài có gặp hắn không?"
" Tôn Càn?"
Thái Mạo ngẩn người, hỏi: "Tôn Càn là ai?"
Lão quản gia lập tức nói: "Tôn Càn là người dưới trướng Lưu Bị, trông cũng hiền lành."
"Không gặp!"
Thái Mạo vừa nghe Tôn Càn là người của Lưu Bị thì lập tức phát hỏa.
Tình cảnh hiện tại của hắn đều là do Lưu Bị tạo thành, nếu không phải bị Lưu Biểu ra lệnh đi trợ giúp Lưu Bị thì hắn cũng sẽ không bị đánh bại, không bị đánh bại thì cũng không rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan. Trương Doãn đó bị Vương Xán bắt thì chẳng sao, nhưng hắn lại liên tục bị Lưu Biểu trách móc nặng nề, điều này khiến cho Thái Mạo rất tức giận.
Lão quản gia thấy Thái Mạo phát hỏa thì vội vàng lui ra ngoài.
Ngoài Thái phủ, Tôn Càn khoác một kiện áo choàng, đợi tin tức trong gió lạnh.
Cửa lớn mở ra, lão quản gia vội vã đi ra, vẻ mặt xin lỗi: "Công Hữu à, gia chủ thân thể không thoải mái, không tiện gặp khách, ngươi lần sau lại đến nhé." Sau khi nói xong, quản gia quản gia liền lui vào. Tôn Càn đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thất vọng, hắn trở lại trong xe ngựa, mã lái xe lập tức hỏi: "Đại nhân, chúng ta giờ đi đâu?"
Tôn Càn phân phó: "tới nhà Hoàng Thừa Ngạn!"
Tôn Càn cũng nghe nói tới Thái Mạo đang ở trong hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, cho nên mới đến bái phỏng Thái Mạo, muốn chắp nối với Thái Mạo, không ngờ trực tiếp bị cự tuyệt.
Hiện tại, mục tiêu của Tôn Càn là Hoàng Thừa Ngạn.
...
Thành Tương Dương, ngoài thành tây hai mươi dặm.
Tuy rằng là trời đông giá rét, nhưng căn nhà trúc vẫn đứng sừng sững trong giá rét, hình thành cả đối lập rõ ràng với một mảng trắng xóa tiêu điều xung quanh.
Bênh cạnh nhà trúc có một bãi cỏ.
Trong thư phòng, ba người ngồi xuống quanh lò lửa.
Một người trong đó mặt dài giống như lừa, mặc trường bào màu đen, ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi sáu tuổi, tuổi tác lớn nhất; người còn lại gần hai mươi, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, mặc áo bào trắng, nổi bật bất phàm, chói mắt nhất, hơn nữa trên người có một cỗ trầm ổn không tương xứng với tuổi; người cuối cùng thì dung mạo bình thường, nhưng mắt sáng quắc.
Ba người này là Gia Cát tam huynh đệ.
Lớn tuổi nhất là huynh trưởng Gia Cát Cẩn, người thứ là Nhị đệ Gia Cát Lượng, cuối cùng là Tam đệ Gia Cát Quân. Ba người ngồi quanh lò lửa nói chuyện, nhưng đều ngồi ngay ngắn, lộ ra vẻ cực kỳ trịnh trọng.