Lúc trước, Mã Đằng đã bị Điển Vi chọc giận đến mức thổ
huyết. Bây giờ Mã Đằng bị Thiết kích của Điển Vi đả thương, lại nghe
thấy Điển Vi gào lớn nói láo là hắn bị giết, trong lòng lập tức thiêu
đốt. Trong lúc nhất thời, đủ mọi cảm xúc ưu, bi, hận, thương quanh quẩn ở trong lòng, Mã Đằng chịu đựng không nổi, liền phun ra một ngụm máu
tươi.
Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ vạt áo cùng áo giáp trước ngực Mã Đằng. Mặt
hắn như giấy vàng, khóe miệng thì thào lẩm bẩm: "Điển Vi, ta phải giết
ngươi, phải giết ngươi! "
Sau khi nói xong, đôi mắt Mã Đằng khép lại, không ngờ ngất xỉu, ngã xuống đất.
Điển Vi nhìn thấy Mã Đằng hôn mê, cười ha hả, trên mặt lộ ra nụ cười
sáng lạn. Nhưng mà, sau khi nụ cười này của hắn bị binh sĩ chung quanh
nhìn thấy, lại cảm thấy vô cùng dữ tợn dọa người, làm lòng người rét
lạnh.
Sau khi Vương Xán nhìn thấy, trong lòng cũng cao hứng phi thường.
Mã Đằng là nhân vật anh kiệt đương thế, độc bá một phương, lại bị Điển Vi chọc giận đến mức thổ huyết hôn mê, quả thật xui xẻo.
Vương Xán nhìn thấy Mã Đằng được binh sĩ ôm lấy, hét lớn: "giết, giết chết Mã Đằng ".
Lúc rống to, Vương Xán giục ngựa xông về phía trước, phóng về phía Mã
Đằng. Vì Mã Đằng thổ huyết hôn mê, những tướng lãnh đang chém giết kia
cũng đều rút lui sau, chạy tới yểm hộ Mã Đằng, bảo vệ sự an toàn của Mã
Đằng. Lập tức, áp lực của Vương Xán cũng giảm mạnh xuống, hắn mang theo
binh sĩ xông về phía trước như lang như hổ.
Không lâu sau, Vương Xán tụ hợp với Điển Vi, đuổi giết Mã Đằng.
Lúc Vương Xán và Điển Vi mang binh chém giết, chiến đấu của bọn người Triệu Vân, Trần Đáo, Trương Nhậm cũng ngày càng kịch liệt
Triệu Vân áp chế ngựa vững vàng, đã chiếm được thượng phong.
Mỗi khi ngân thương Long Đảm Lượng của Triệu Vân chém ra, Mã Siêu luôn cảm thấy áp lực khó hiểu.
Hai người chém giết đến tận bây giờ, trên người Triệu Vân vẫn áo trắng
tinh như cũ. Nhưng trên người Mã Siêu đã có mấy miệng vết thương, đều là bị trường thương của Triệu Vân móc ra. Mũi ngân thương Long Đảm Lượng
sắc bén đâm vào trong khải giáp của Mã Siêu, trong nháy mắt liền đâm
rách áo giáp, sau đó lưu lại ở trên người Mã Siêu một vết thương không
lớn không nhỏ.
Nếu Triệu Vân muốn tổn thương Mã Siêu, thì đúng là có thể, nhưng Triệu
Vân cũng sẽ dễ bị thương. Cho nên Triệu Vân áp dụng biện pháp mưa dầm
thấm lâu, chậm rãi đấu với Mã Siêu.
Hắn không hề nghĩ tới chuyện một chiêu giết chết Mã Siêu, hoặc là một chiêu khiến Mã Siêu mất đi sức chiến đấu.
Trái lại, Triệu Vân cứ từ từ lưu lại ở trên thân Mã Siêu từng vết
thương. Vì như vậy, Mã Siêu cũng sẽ không ngọc đá cùng vỡ, mà Triệu Vân
cũng có thể luôn áp chế Mã Siêu, khiến Mã Siêu không có cơ hội trở mình.
Theo thời gian trôi qua, vết thương trên người Mã Siêu càng ngày càng nhiều, cũng ngày càng mất máu.
Như thế, sức chiến đấu của Mã Siêu liền từ từ giảm xuống.
Mã Siêu phát hiện được suy nghĩ của Triệu Vân, trong lòng thầm hận
Triệu Vân vô sỉ, không ngờ hao thời gian với hắn. Nhưng Triệu Vân làm
như thế, Mã Siêu cũng không thể tránh được. Hắn dùng khóe mắt quét nhìn
cục diện trên chiến trường, lại phát hiện sĩ khí đại quân đã hạ thấp vô
cùng.
Mã Siêu thấy tình huống như vậy, biết trận chiến này không thể nào
giành được thắng lợi, chỉ có thể rút lui trước, rồi từ từ mưu tính sau.
Trận chiến này, khiến cho Mã Siêu căm tức nhất không phải là bị Triệu
Vân áp chế, mà là cứ có tin tức Mã Đằng chết trận truyền đến, liên tục
mấy lần, khiến tâm thần của Mã Siêu cũng chịu ảnh hưởng, đại đa số vết
thương trên người hắn đều là rơi xuống khi đó.
Cục diện bất lợi, trong lòng Mã Siêu liền có tâm tư rút lui.
Hắn múa vội Hổ Đầu Trạm Kim thương, mỗi một thương đều sắc bén hung
hãn, mỗi thương đều liều mạng. Triệu Vân thấy thái độ Mã Siêu khác
thường, biết Mã Siêu muốn rút lui, nhưng Triệu Vân lại không truy cùng
đuổi tận.
Hắn muốn bắt Mã Siêu ngay lập tức, đây là chuyện không thực tế, cũng không có khả năng.
Vì vậy, Triệu Vân vẫn đóng vững đánh chắc, không có chút sốt ruột.
Mã Siêu hét lớn một tiếng, Hổ Đầu Trạm Kim thương vội quét ngang, bức lui Triệu Vân, sau đó nhanh chóng lui vào trong quân.
Triệu Vân thấy vậy, cũng không đuổi lên, ngược lại mang theo binh sĩ
tiêu diệt đại quân dưới trướng Mã Đằng, đây mới là chuyện trước mắt bọn
họ muốn làm. Về phần Mã Siêu, cho dù Mã Siêu mang binh rút lui, nhưng
phía sau còn có đại quân của Lã Mông, đã khó có thể đào thoát. Vì vậy,
Triệu Vân cũng không xông lên giữ chân Mã Siêu.
Thương pháp của Triệu Vân và Mã Siêu đều vô cùng tinh xảo, hơn nữa Mã
Siêu cũng không yếu hơn Triệu Vân là bao, cho nên Mã Siêu có thể từ dưới tay Triệu Vân bỏ chạy, nhưng Mã Đại cùng Mã Hưu thì lại khác.
Mã Đại giao thủ với Trần Đáo, cho dù chung quanh có binh sĩ yểm hộ, nhưng cũng không phải là đối thủ của Trần Đáo.
Thương pháp của Trần Đáo bá đạo quỷ dị, hơn nữa linh hoạt đa dạng, khó có thể ngăn cản.
Mã Đại không địch lại Trần Đáo, liên tiếp bại lui. Lúc hai người giao
chiến, cánh tay trái của Mã Đại bị cán thương của Trần Đáo đánh trúng,
đau đến độ không cách nào đề khởi lực lượng, hơn nữa vai phải cũng bị
Trần Đáo chọc thủng một lỗ, máu tươi giàn giụa, vô cùng nghiêm trọng. Mã Đại trông thấy Mã Siêu rút lui, ở dưới sự trợ giúp của tiểu giáo chung
quanh, liền tránh né sự đuổi giết của Trần Đáo.
Mã Siêu và Mã Đại đều bị thương, so ra mà nói, tình huống của Mã Hưu đã khá nhiều.
Ban đầu hắn đã áp dụng sách lược nhiều người vây công Trương Nhậm, mang theo tiểu tướng, binh sĩ vây giết Trương Nhậm.
Mặc dù chưa tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Trương Nhậm, nhưng Mã
Hưu cũng không bị thương. Khi Mã Hưu trông thấy Mã Đại và Mã Siêu rút
lui, trong lòng liền biết tình huống không ổn, vội dẫn binh sĩ lui về
phía sau.
Lúc này, cục diện của đại quân Mã Đằng đã hoàn toàn sụp đổ.
Mã Đằng được binh sĩ ôm chạy trốn, một hồi lâu mới mở mắt tỉnh lại. Hắn hít sâu một hơi, đề khởi chút lực lượng, chậm rãi nói: "bây giờ, liền
thu binh! "
Nhất thời, mệnh lệnh được truyền đạt xuống.
Trong khoảnh khắc, tiếng la đồng keng keng keng vang lên trên chiến
trường. Đại quân của Mã Đằng sau khi nghe thấy, bắt đầu rút lui toàn bộ.