Mã Đằng xoay người lại, bỗng nhiên trông thấy soái kỳ của mình rớt xuống đất, mặt nhất thời sầm xuống.
Thanh đại kỳ này, chính là đại biểu cho chủ soái, là biểu tượng thân phận của hắn.
Đại kỳ quan trọng như thế, rớt dưới đất không ngờ không có ai nhặt lên
để dựng lại, quả thực là một đám ngu xuẩn, khó trách binh sĩ đang ra sức công kích đều dừng lại.
Mã Đằng nhíu mày, quát to: "Vương Đại ở đâu? "
Vương Đại nghe thấy tiếng Mã Đằng rống to, lập tức giục ngựa chạy tới, lớn tiếng đáp lại nói: "chủ công, có gì căn dặn? "
Mã Đằng lớn tiếng căn dặn: "ngươi tới cầm cờ, dựng đại kỳ lên cho ta".
Thời điểm mấu chốt, Mã Đằng căn dặn tướng lãnh dũng mãnh thiện chiến
như Vương Đại tự mình cầm cờ, dựng thẳng đại kỳ đại biểu cho hắn. Đồng
thời, Mã Đằng lại gào lớn bảo binh sĩ ra sức giết địch, theo tin tức Mã
Đằng còn sống nhanh chóng truyền đi, bọn binh sĩ đang náo động bắt đầu
ổn định lại. Bọn binh sĩ dõi mắt nhìn lại, đại kỳ đã một lần nữa dựng
thẳng lên, đứng ở trong gió vững vàng.
Hai tay Vương Đại nắm cờ, chung quanh còn có vô số binh sĩ bảo vệ, để tránh Vương Đại lâm vào giữa nguy hiểm.
Mặc dù đại quân dưới trướng Mã Đằng tiếp tục chém giết, nhưng sĩ khí của đại quân không thể nghi ngờ là bị đả kích nhất định.
Trái lại đại quân của Vương Xán, sĩ khí dâng cao, dũng mãnh vô cùng.
Mỗi một binh sĩ, đều hưng phấn giống như là ăn xuân dược, còn tốt hơn
binh sĩ dưới trướng Mã Đằng. Đối mặt với cục diện như vậy, trong lòng Mã Đằng khó có thể bình tĩnh trở lại.
Trong lòng hắn thầm hận Vương Xán sử dụng thủ đoạn xảo trá, nhưng lại không thể làm gì.
Giờ này khắc này, Mã Đằng chỉ có thể mang theo tướng lãnh như Mã Hưu,
Mã Đại ra sức chém giết không ngừng. Mấy thanh trường thương tung hoành
qua lại trên chiến trường, giết đến long trời lở đất. Chủ tướng trong
quân như Mã Đằng, Mã Hưu đều đang anh dũng giết địch, binh sĩ chung
quanh sau khi nhìn thấy, cũng đều dũng mãnh vô cùng, khí thế của đại
quân Mã Đằng lại dần dần khôi phục lại.
Lúc này, giao chiến giữa Mã Siêu và Triệu Vân cũng tiến vào hồi gay cấn.
Triệu Vân tay cầm ngân thương Long Đảm Lượng, Mã Siêu tay cầm Hổ Đầu
Trạm Kim thương, hai người đều cưỡi ngựa trắng, đều mặc áo giáp ngân
sắc, trang phục gần như giống nhau toàn bộ. Mặt trời rực rỡ chiếu xuống, Mã Siêu và Triệu Vân giống như đã biến thành hai luồng quang mang màu
trắng bạc, tản ra quang mang chói mắt, không ngừng va chạm.
Thương pháp của Triệu Vân mượt mà thuần thục, vô cùng lợi hại, mỗi lần
đâm ra, đều tỏa sát khí bốn phía, khiến lòng người rét lạnh.
Có điều, thương pháp của Mã Siêu cũng tinh xảo thành thạo, vô cùng bá đạo.
Ở dưới sự công kích của Triệu Vân, Mã Siêu không lộ ra chút thua kém nào.
Hai người đều dốc hết toàn lực, ngươi tới ta đi, giết đến độ cao hứng
phi thường. Chỉ là, Triệu Vân vẻ mặt thong dong, lúc chém giết với Mã
Siêu giống như là đang nhàn nhã dạo chơi, không có chút áp lực nào. Trái lại Mã Siêu, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ ngưng trọng, hơn nữa
chân mày hơi nhíu lại, hiển nhiên đã cảm nhận được áp lực của Triệu Vân.
Binh sĩ chung quanh nhìn thấy Mã Siêu địch được Triệu Vân, hưng phấn vô cùng, cảm giác trong lòng tràn đầy lực lượng.
Nhưng mà, Mã Siêu và Triệu Vân bất phân thắng bại chỉ là vẻ bên ngoài.
Tình huống chân chính lúc này, hiển nhiên là Triệu Vân chiếm được ưu thế nhất định, còn Mã Siêu đang ở vào hoàn cảnh xấu.
Lúc Triệu Vân và Mã Siêu đang đánh đến say sưa, Trần Đáo cùng Trương
Nhậm cũng giết vào trong đại quân của Mã Đằng. Hai người cũng dùng
trường thương giết địch, đã giết chết rất nhiều tướng lãnh của Mã Đằng.
Theo sự giết chóc của Trần Đáo và Trương Nhậm, đại quân của Vương Xán
dần dần ép được đại quân của Mã Đằng, thoáng chiếm thế thượng phong.
Mặc dù binh sĩ ít, nhưng khí thế lại như cầu vồng, không thể ngăn cản.
Mã Đại và Mã Hưu nhìn thấy Trần Đáo cùng Trương Nhậm đánh tới, lập tức
giục ngựa xông ra, nghênh đón Trần Đáo và Trương Nhậm.
Trần Đáo và Trương Nhậm dùng thương, mà Mã Hưu cùng Mã Đại cũng dùng thương.
Trận chiến này, gần như thành thương pháp đối chiến.
Mặc dù thương pháp của Mã Đại cũng không phải là quá lợi hại, nhưng lại được xưng tụng là thương pháp tinh xảo. Có điều, lúc đối mặt với Trần
Đáo, Mã Đại vẫn có vẻ giống trứng chọi đá, có chút khó khăn. Trần Đáo đã kiến thức thương pháp của Triệu Vân và Trương Nhậm, hơn nữa bản thân
hắn cũng có sở học, thông hiểu đạo lí, đã có chiêu số của mình, nên càng lợi hại hung mãnh hơn, có thể nói là áp chế Mã Đại một cách vững vàng.
Lúc Mã Hưu và Trương Nhậm giao chiến, thương pháp của Trương Nhậm bá đạo, khiến Mã Hưu khó có thể ngăn cản.
Mặc dù Mã Hưu không địch lại Trương Nhậm, nhưng Mã Hưu cũng không đơn
độc một chọi một với Trương Nhậm, mà lại cùng tiểu tướng chung quanh
công kích Trương Nhậm. Mà như vậy thì Mã Hưu lại vẫn chiếm được thượng
phong, cũng không bị Trương Nhậm uy hiếp.
Trên chiến trường, chém giết hỗn chiến, tiếng kêu nổi lên khắp nơi.
Điển Vi nhìn thấy Mã Đằng lại dựng đại kỳ lên, lớn tiếng hỏi: "chủ
công, Mã Đằng đã dựng đại kỳ lên, hơn nữa còn có binh sĩ bảo vệ, chúng
ta giết đi qua đi".
Người này đúng là không sợ trời không sợ đất, giết đang hăng say, nên vô cùng hưng phấn.
Vương Xán lớn tiếng trả lời: "đại kỳ mặc dù dựng thẳng rồi, nhưng chúng ta cứ chém gãy là được, đi, giết qua đi ".
Vương Xán rút Hán đao ra, lại công kích về phía Mã Đằng.
Hai tay trái phải của Điển Vi đều cầm một thanh thiết kích, giục ngựa
chạy ở phía trước Vương Xán. Hắn phóng tay chém giết, lập tức mở đường
cho Vương Xán. Trước có Điển Vi, sau có Vương Xán, chung quanh lại có cả đám lão tốt tinh nhuệ giết qua, giết binh sĩ của Mã Đằng đến ngã xuống
đất. Trong lúc nhất thời, Điển Vi đánh đâu thắng đó, không ai có thể
ngăn cản.
Nếu quan sát trên không trung, liền có thể trông thấy một đoàn binh sĩ di động rất nhanh, giết về phía Mã Đằng.
Cổ lực lượng này mạnh mẽ vô cùng, không ai có thể ngăn cản.
Nhất là, Điển Vi làm mũi nhọn của cổ binh lực này, hơn nữa Vương Xán ở
phía sau phụ trợ, càng như có thần giúp đỡ, giết đến độ binh sĩ chung
quanh đều lui về phía sau.
Có điều, tuy Vương Xán và Điển Vi lợi hại, nhưng Mã Đằng cũng anh dũng vô cùng, thương pháp tinh xảo.
Hắn dẫn theo binh sĩ xông giết, nơi đi qua, không thể ngăn cản. Sau khi Mã Đằng nhìn thấy Vương Xán mang theo binh sĩ giết tới, trong lòng bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ giết chết Vương Xán, chỉ cần giết Vương Xán,
chém rơi soái kỳ của Vương Xán, liền có thể đả kích đại quân của Vương
Xán, khiến đại quân của Vương Xán lâm vào trong tê liệt.
Suy nghĩ này vừa lóe lên đã biến mất, nhưng Mã Đằng đã lập tức hành động.
Mã Đằng quát to: "giết, giết về phía Vương Xán ".
Lúc nói, Mã Đằng quay đầu ngựa, giết về phía Vương Xán.
Tướng lãnh chung quanh đi theo Mã Đằng cũng hưng phấn vô cùng, chỉ cần
giết chết Vương Xán, bọn họ có thể lập được đại công. Huống hồ, Mã Đằng
đã nói người giết được Vương Xán không chỉ được thăng quan, còn được
phong Hầu, lại thêm phần thưởng thiên kim, tưởng thưởng hậu hĩnh như
thế, khiến cả đám tướng lãnh đều đỏ mắt, không thể buông tha cơ hội cực
tốt này.
Vương Xán nhìn thấy Mã Đằng đánh tới, trong lòng cũng hưng phấn không thôi.
Mã Đằng giết qua, chính là phù hợp với ý nghĩ của hắn.
Điển Vi quơ Thiết kích, gào rống, nhanh chóng giết về phía Mã Đằng.
Lúc Vương Xán múa Hán đao chém giết, liền lớn tiếng căn dặn: "Sơn Quân, Mã Đằng giao cho ta xử lý, ngươi đi giết người cầm cờ trước, chém rơi
đại kỳ của Mã Đằng ".
" mạt tướng tuân lệnh! "
Điển Mãn hét lớn một tiếng, đáp ứng xuống.
Binh sĩ hai bên đều đang nhắm đối phương mà giết qua, không lâu sau Mã
Đằng đã giết tới đối diện Vương Xán. Điển Mãn nổi giận gầm lên một
tiếng, giống như mãnh hổ thoát khỏi lồng sắt, hung hãn vô cùng, phóng
thẳng về phía Vương Đại đang cầm cờ.
Mã Đằng nhìn chằm chằm Vương Xán, lúc hắn còn chưa ra tay, tướng lãnh
bên cạnh đã giết ra ngoài. Tướng lãnh kia hét lớn: "chủ công, giết gà
sao lại dùng đao mổ trâu, đợi mạt tướng đi chém chết Vương Xán ". Sau
khi nói xong, tướng lãnh liền xách một thanh đại đao phóng về phía Vương Xán, người này tên là Liễu Phất, là một viên kiêu tướng dưới trướng Mã
Đằng.
Có điều, xưng hô "Kiêu tướng" này chỉ có thể sử dụng ở dưới trướng Mã
Đằng, nếu như là ở dưới trướng Vương Xán, thì có lẽ không có danh tiếng
gì.
Mã Đằng thấy Liễu Phất giết ra, trong lòng liền mừng rỡ.
Như vậy có thể thấy được, lòng quân có thể dùng!
Chỉ cần cả đám võ tướng chịu đánh cược tánh mạng đi chém giết, liền có
thể giành được thắng lợi. Mã Đằng cũng không tin Vương Xán có ba đầu sáu tay, không thể nào ngăn cản công kích của sáu vạn binh sĩ.
Nhưng mà, sau khi Liễu Phất phóng về phía Vương Xán, chưa tới mười hiệp, liền đã bị Vương Xán chém rớt xuống ngựa.
Tình huống như vậy, liền dội một gáo nước lạnh xuống đầu Mã Đằng.
Có điều, điều này cũng không ảnh hưởng đến sự sục sôi của tướng lãnh
dưới trướng Mã Đằng, sau khi Liễu Phất chết, lại có những tướng lãnh
khác vọt ra, nhanh chóng giết về phía Vương Xán. Vào lúc Vương Xán ứng
phó với tướng lãnh dưới trướng Mã Đằng, Điển Vi đã vọt tới bên cạnh
Vương Đại, hắn quơ Thiết kích, xông thẳng về phía Vương Đại.
Hai tay Vương Đại cầm đại kỳ, tay không tấc sắt, chỉ có thể dùng cán cờ ngăn cản.
" xoẹt xoẹt! "
Cán đại kỳ trực tiếp bị lưỡi kích gọt đoạn, mà đôi mắt Điển Vi thì trợn mắt, hét lớn một tiếng "Chết". Trong khoảnh khắc, một vòng kích quang
xẹt qua, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt. Trên cổ Vương Đại có thêm một vệt máu, bị một kích của Điển Vi giết chết.
Điển Vi biết dụng ý của việt chém đứt cán cờ, sau khi giết chết Vương
Đại liền hét lớn: "Mã Đằng đã chết, người nào đầu hàng thì không giết".
Lập tức, giọng nói hùng hậu của Điển Vi vang vọng ở trên chiến trường.
Theo sau đó, binh sĩ chung quanh cũng lớn tiếng gào rú, kêu to Mã Đằng
bị giết chết. Thanh âm hùng hậu của bọn binh sĩ giống như là tiếng sấm
cuồn cuộn, không ngừng truyền ra xa, khiến binh sĩ dưới trướng Mã Đằng
cũng nghe được.
Nhưng mà, Mã Đằng vẫn ngồi trên lưng ngựa vui vẻ, không bị chút tổn thương.
Hắn nghe thấy lời của Điển Vi, liền giận sôi lên, mặt đỏ tai trướng, hận không thể lập tức giết chết Điển Vi.