Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 836: Nam tử đeo mặt nạ

Mã Đằng và Hàn Toại dừng hai ngày ở huyện Tân Bình, sau đó chia ra mà rời đi.

Mã Đằng suất lĩnh Mã Siêu, Mã Hưu, Mã Đại cùng đại quân sáu vạn dưới

trướng, rời khỏi huyện Tân Bình, đi về phía đại quân Vương Xán. Có điều, lúc Mã Đằng bỏ đi, huyện Tân Bình vẫn để lại một ít binh lực, để tránh

huyện Tân Bình xuất hiện dị trạng. Cùng lúc đó, Hàn Toại cũng mang theo

Diêm Hành cùng đại quân ba vạn dưới trướng, giết về Vũ Công huyện phía

sau.

Hai người mặt ngoài là tách ra tác chiến, nhưng hai bên đã phân tách triệt để, mỗi người tự chiến.

Quan hệ minh hữu, cũng xuất hiện vết nứt.

Sau khi Hàn Toại lãnh binh rời đi, tốc độ đi đường cũng chậm lại, tốc

độ vô cùng chậm. Mặc dù Mã Đằng biết tốc độ Hàn Toại suất lĩnh đại quân

chậm, nhưng trong lòng hắn lại cho rằng Hàn Toại đang để binh sĩ nghỉ

ngơi và hồi phục, cho nên cũng không hỏi. Mọi suy nghĩ trong lòng Mã

Đằng đều là làm sao đánh bại Vương Xán, không thời gian rỗi mà đi để ý

đến Hàn Toại.

Sau khi khoảng cách của hai bên dần dần kéo xa, Mã Đằng không còn chú ý tới Hàn Toại nữa.

Lúc này, Mã Đằng đang nhiệt huyết sôi trào, chuẩn bị trả thù rửa hận.

...

Sau khi Vương Xán nhận được tin tức Lã Mông truyền đến, nhanh chóng suất lĩnh đại quân đuổi về.

Quách Gia cũng cỡi ngựa đi đường, hắn giục ngựa đi bên cạnh Vương Xán,

khẽ lên tiếng: "chủ công, ty chức cẩn thận suy nghĩ về chuyện của Mã

Đằng. Tin tức mà tiểu tướng quân truyền đến nói là Mã Đằng đã lãnh binh

giết về phía huyện Tân Bình, hơn nữa suất lĩnh ** vạn binh sĩ, lực lượng mạnh mẽ như thế, chắc chắn không cần tốn nhiều sức liền có thể chiếm

được huyện Tân Bình. Nhưng mà, sau khi Mã Đằng lấy được thắng lợi, Mã

Đằng sẽ cam nguyện ở lại huyện Tân Bình sao? "

Vương Xán không chút nghĩ ngợi, nói: "đương nhiên sẽ không! "

Sau khi nói xong, nhãn tình Vương Xán sáng lên, nói: "Phụng Hiếu, ý của ngươi là Mã Đằng sẽ mang binh đánh về phía chúng ta".

Quách Gia trịnh trọng gật đầu, nói: "chủ công anh minh, ty chức cho

rằng Mã Đằng nhất định sẽ rời khỏi huyện Tân Bình, đánh về phía đại quân của chúng ta. Đến lúc đó, nếu tiểu tướng quân phái binh sĩ đi thẳng tới huyện Tân Bình, há không phải là đi nhầm chỗ, không cách nào áp chế

được đại quân của Mã Đằng. Bởi vậy, ty chức đề nghị bảo tiểu tướng quân

thay đổi phương hướng hành quân, trực tiếp vượt qua huyện Tân Bình, suất lĩnh đại quân từ đằng sau Mã Đằng đánh tới, hai mặt giáp công Mã Đằng".

Vương Xán ừ một tiếng, nói: "biện pháp này không tệ, như vậy, liền có thể cắt đứt đường lui của Mã Đằng".

Khóe miệng Quách Gia nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười.

Hai người tiếp tục thảo luận về chuyện áp chế Mã Đằng, nói đến chỗ tinh diệu, đều cất giọng cười to, cao hứng phi thường. Lúc này, một tên thị

vệ đi vào bẩm báo, nói huyện lệnh huyện Tân Bình Hầu Phương phái một tên binh sĩ tâm phúc tới truyền tin.

Lúc này Vương Xán căn dặn thị vệ dẫn người vào, chuẩn bị tiếp kiến binh sĩ do Hầu Phương phái tới.

Có điều, lúc binh sĩ đi vào, liền cách ngoài hai trượng.

Không chỉ như thế, binh sĩ còn phải trải qua sự soát người cẩn thận của thị vệ dưới trướng Điển Vi, xác định trên người binh sĩ không có hung

khí, sẽ không tạo thành uy hiếp với Vương Xán, mới cho phép bái kiến

Vương Xán.

Lúc binh sĩ rời khỏi huyện Tân Bình đuổi theo Vương Xán, là sử dụng hai thớt ngựa để đi đường, cưỡi một con ngựa, bên người lại dẫn theo một

con ngựa. Sau khi ngựa cưỡi mệt đến độ không đi được nữa, binh sĩ lại

đổi cưỡi con ngựa còn lại để đi tiếp. Đi đường liên tục như thế, binh sĩ mới đuổi kịp Vương Xán ở trong thời gian ngắn.

Trong tay binh sĩ cầm thư, chắp tay đưa cho thị vệ, lúc sau thị vệ giao cho Vương Xán.

Vương Xán mở phong thư ra, cẩn thận đọc nội dung trong thư.

Sau khi xem xong, Vương Xán cười lạnh hai tiếng.

Nội dung trong thư là Hầu Phương thương nghị với phụ tá dưới trướng,

nói Hầu Phương vì muốn giữ lại thân hữu dụng, cuối cùng bất đắc dĩ mà

đầu hàng Mã Đằng. Nhưng mà, Hầu Phương vẫn trung với Vương Xán, chờ

Vương Xán giết về.

Vương Xán giao thư cho Quách Gia, sau đó căn dặn binh sĩ: "ngươi trở về nói cho Hầu Phương biết, nói bổn vương hiểu sự bất đắc dĩ của hắn, cũng vì hắn có thể trung với bổn vương mà cảm thấy vui mừng, bảo hắn cố gắng mà đảm nhiệm huyện lệnh huyện Tân Bình, không nên để Mã Đằng phát hiện". Sau khi nói xong, Vương Xán bảo binh sĩ xuống dưới nghỉ ngơi, chờ

nghỉ ngơi tốt, lại trở về huyện Tân Bình.

Sau khi binh sĩ rời đi, Vương Xán nhìn về phía Quách Gia, hỏi: "Phụng Hiếu, ngươi cảm thấy như thế nào? "

Quách Gia cười nói: "chủ công, người này ngã theo chiều gió, không dễ

nắm giữ, hơn nữa hắn đón ý hai bên, không tốt dùng! Có điều, ở vào vị

trí khó khăn như Huyện lệnh huyện Tân Bình, đích thật là làm khó Hầu

Phương".

Vương Xán gật đầu nói: "người này có thể dùng, nhưng không thể trọng dụng! "

Đối với bình luận của Vương Xán, Quách Gia cũng không để ở trong lòng.

Những chuyện này, cũng không phải là phạm vi chức trách của hắn, sau khi nghe xong, liền quên ngay.

Quách Gia nói tiếp: "nếu Hầu Phương trung với chủ công, chủ công có thể phái người báo cho tiểu tướng quân, bảo hắn phái nhóm nhỏ binh sĩ đi

huyện Tân Bình. Có điều, trong huyện thành chắc chắn có binh sĩ của Mã

Đằng, điểm này cần phải chú ý. Hy vọng tiểu tướng quân vừa có thể chiếm

huyện Tân Bình, lại vừa có thể lãnh binh chặn giết Mã Đằng, phong tỏa

đường lui của Mã Đằng".

Vương Xán nghe xong, lập tức tiếp thu đề nghị.

Hắn gọi trinh sát truyền tin đến, bảo trinh sát đem mệnh lệnh truyền đạt cho Lã Mông.

Đại quân vẫn đang lên đường, nhưng Vương Xán và Mã Đằng lãnh binh đi

cùng hướng. Mặc dù thời gian đã cách hơn một tháng, khoảng cách của song phương rất xa, nhưng đi đường như vậy, cũng không mất bao nhiêu thời

gian.

" báo! "

Đột nhiên, một tên trinh sát phóng nhanh vào, sau đó xoay người xuống ngựa, một gối quỳ trên mặt đất.

Vương Xán hỏi: "có chuyện gì? "

Trinh sát cất cao giọng nói: "Đại vương, ngoài mười lăm dặm phía sau

đại quân phát hiện hơn một ngàn người Hồ, đang chạy về phía quân ta".

Trên mặt Vương Xán không có chút biến hóa, nhưng trong lòng lại có chút cổ quái. Lần trước đó, Vương Xán mang binh tàn sát mấy ngàn người Hồ,

bây giờ lại có hơn một ngàn người Hồ đánh tới, chẳng lẽ không biết hắn

có đại quân mấy vạn sao?

Hơn một ngàn người Hồ, đến tìm chết sao?

Vương Xán khoát tay bảo trinh sát lui xuống, thoáng suy nghĩ một chút,

ra lệnh: "Phụng Hiếu, ngươi dẫn Trần Đáo cùng Trương Nhậm, suất lĩnh tất cả bộ binh tiếp tục lên đường. Tử Long suất lĩnh Phá Quân doanh lưu

lại, ta muốn xem thử hơn một ngàn người Hồ này có bao nhiêu lá gan. Một

ngàn người liền dám trắng trơn giết tới, to gan lớn mật thật! "

Quách Gia gật đầu đáp ứng, sau đó đi truyền mệnh lệnh.

Lập tức, bộ binh cùng kỵ binh Phá Quân doanh tách ra. Trần Đáo cùng

Trương Nhậm lãnh binh tiếp tục đi tới, Vương Xán, Triệu Vân cùng Điển Vi suất lĩnh Phá Quân doanh lưu lại, chờ người Hồ chạy đến.

Thời gian trôi qua, thám báo lần nữa đi vào bẩm báo, nói người Hồ đã ở ngoài năm dặm.

Năm dặm!

Đây đã là khoảng cách rất ngắn, Vương Xán giục ngựa giơ roi, mang theo đại quân đi ra sau một khoảng cách.

Không lâu sau, hai bên gặp nhau ở trên con đường rộng lớn. Vương Xán

ngồi trên lưng ngựa phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên con đường thênh

thang đối diện có hơn một ngàn người lộ rõ sự thưa thớt. Trong những

người Hồ này, không ngờ lại là một người Hán làm thủ lĩnh. Sau khi Vương Xán trông thấy người Hán, đồng tử co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ quái

dị.

Bởi vì người Hán ngồi trên lưng ngựa kia, trên mặt không ngờ đeo một mặt quỷ dùng gỗ đàn hương chế thành, vô cùng dọa người.

Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của người này, nhưng hắn ăn mặc quần áo

người Hán, dáng người cao gầy, cũng không giống những người Hồ khác, cho nên Vương Xán liền cho rằng người này là người Hán.

" lộc cộc! Lộc cộc! "

Người Hán mặc Hán phục, đầu đeo mặt nạ giật cương ngựa, giục ngựa đi

tới trước chừng mười bước, đứng ở trong chiến trường, sau đó ngẩng đầu

nhìn về phía Vương Xán.

Động tác kia, giống như là nói Vương Xán có dám ra ngoài không?

Ánh mắt Vương Xán xẹt qua hơn một ngàn người Hồ phía đối diện, lại nhìn chằm chằm người Hán mang mặt nạ này, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Người này có thể can đảm giục ngựa đi vào trong chiến trường, có đảm

lược. Ít nhất, đây không phải là tác phong của người Hồ, nếu người Hồ

lãnh binh giết tới, nhất định sẽ trực tiếp chém giết như ong vỡ tổ,

không thể nào dừng lại.

" giá! "

Vương Xán quát khẽ một tiếng, cưỡi ngựa Ô Chuy, chậm rãi đi tới trước

chừng mười bước. Hắn dừng lại, cũng nhìn về phía người mang mặt nạ kia,

có điều Vương Xán không nói gì, lẳng lặng chờ đợi.

Đột nhiên, người mang mặt nạ cất giọng cười to, cười nói: "không hổ là Thục vương, có đảm lược, bội phục! "

Giọng nói của hắn rất êm tai, có một loại ôn hòa đặc biệt, vô cùng thoải mái.

Vương Xán lại cười lạnh nói: "các hạ không phải là cố ý mang theo người Hồ ra ngoài đi bộ một vòng, không có việc gì thì kiếm việc làm chứ? Nếu thật là như thế, chỉ sợ ngươi phải suy nghĩ có tìm đúng người hay không đó? "

Người mang mặt nạ nhìn chằm chằm Vương Xán, người đột nhiên ưỡn thẳng.

Giờ khắc này, người nọ giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, bộc lộ tài năng, làm Vương Xán đều trở nên cẩn trọng.

Hiển nhiên, người này là một cao thủ.