Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 832: Mã Vân Lộc

Nữ nhân cỡi ngựa xách thương?

Điển Mãn nhìn cảnh này, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong suy nghĩ của hắn, nữ nhân tốt thì nên như mẹ của hắn lo liệu việc nhà, vậy mới được gọi là hiền lương thục đức, được gọi là cô gái tốt.

Nhưng mà, nữ nhân trước mắt mặt phấn lạnh lùng, lạnh giống như một khối

băng, lại còn xách trường thương, quả thực giống một cô nhím mình đầy

gai, khiến Điển Mãn vô cùng khó chịu.

Múa đao lộng thương là việc của nam nhân, không phải là việc của nữ nhân.

Ở trong nhận thức của Điển Mãn, chém giết trên chiến trường là việc nam nhân nên làm; lo liệu việc nhà, đó mới là việc nữ nhân nên làm. Người

này là chủ nghĩa đại nam tử điển hình, hiển nhiên không ủng hộ hành động của cô gái này.

Lúc này, Lã Mông đã xông lên theo.

Hắn đứng ở bên cạnh Điển Mãn, thấy bên trong huyện phủ có một nữ tử

xách thương cưỡi ngựa, cũng lộ ra vẻ quái dị. Quý phủ của Mã Đằng cũng

quá khiến người ta thất vọng rồi, lại để một nữ nhân ra ngăn cản đại

quân.

Tròng mắt Điển Mãn vừa chuyển, cười hì hì nói: "lão đại, nữ nhân này bộ dạng không tệ, ngươi có thể mang về".

Dừng một chút, Điển Mãn lại khẽ nói: "ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho chủ công đâu".

Lã Mông nhíu mày, trừng mắt nhìn Điển Mãn, nói: "Điển hắc tử, ca ca ta

chỉ thích nữ tử dịu dàng hiền thục, không muốn lấy về một con cọp cái.

Ngươi thử nghĩ coi, nếu lúc ngươi động phòng với nàng, khiến nàng không

cao hứng, một cước đạp người xuống giường, vậy thì thảm. Chúng ta phải

bắt nàng trước, rồi giao cho chủ công xử lý".

Điển Mãn gật đầu nói: "Ừm, có lý! "

Tiếng nói hạ xuống, Lã Mông liền nói tiếp: "Điển hắc tử, song chùy

ngươi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, thu thập nữ nhân này quả thực dễ như trở bàn tay, nàng liền giao cho ngươi. Bắt nàng lại, ta sẽ đích

thân thỉnh công cho ngươi! "

Điển Mãn sắc mặt đại biến, quát: "Lã Mông, ngươi vô sỉ! "

Điển Mãn hắn là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, sao có thể ra tay với nữ nhân?

Lã Mông lộ vẻ chính khí, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, thản nhiên,

nhàn hờ hững căn dặn: "A Mãn, đây là mệnh lệnh, đây là mệnh lệnh ta ra

cho ngươi. Nếu ngươi cãi lệnh, cũng đừng trách ta mật báo với Điển thúc, nói ngươi không nghe theo mệnh lệnh! " Điển Mãn rất ngang ngược, nhưng

Điển Vi càng bá đạo hơn, nếu Điển Vi nghe được Điển Mãn không nghe hiệu

lệnh, chắc chắn sẽ chỉnh Điển Mãn một trận.

Lã Mông cười hắc hắc, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Hai mắt Điển Mãn trợn thật lớn, nói: "ngươi thật ác! "

Nữ nhân ngồi trên lưng ngựa bên trong huyện phủ nghe thấy Điển Mãn cùng Lã Mông nói chuyện, nhất là nghe thấy lời của Điển Mãn, mặt phấn đỏ

lên, đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo. Đang lúc trong lòng nàng tức giận,

chuẩn bị hét lớn, đã thấy Điển Mãn đi tới trước hai bước, quát to: "Này, ngươi lập tức xuống ngựa đầu hàng, bổn tướng sẽ tha cho ngươi một mạng".

Nữ tử vừa nghe, giận đến mức bốc khói.

Nàng đã lớn như vậy, nhưng chưa người nào dám kêu nàng đến bảo nàng đi như vậy, tên quỷ xấu xí kia quả thực là muốn chết mà.

Nữ tử để ngang trường thương trước ngực, khẽ nói: "Sửu quỷ, ta chính là con gái Mã Vân Lộc của Mã Đằng, nếu ngươi lập tức dẫn binh lui ra

ngoài, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Hừ, nếu tiếp tục càn rỡ, đừng trách ta

không khách khí".

Mã Vân Lộc, là con gái duy nhất của Mã Đằng.

Nàng quát lớn, không chỉ không có khí nhu nhược của nữ nhi, ngược lại rất oai hùng, lộ ra một cỗ khí anh hào.

Điển Mãn nghe Mã Vân Lộc nói hắn xấu, trong lòng rất bực bội.

Mặc kệ trong lòng Điển Mãn có để ý diện mạo của mình hay không, nhưng

bị một nữ nhân chỉ trích như thế, trong lòng chắc chắn rất không thoải

mái. Điển Mãn vung thiết chùy nện xuống đất, lạnh giọng quát: "Lão tử

mặc kệ ngươi là Mã Vân Lộc, hay là Mã Vũ Lộc, không đầu hàng thì cứ

chuẩn bị bị đánh đi! " lúc nói, Hai chân Điển Mãn đạp một cái, xách

thiết chùy phóng về phía Mã Vân Lộc.

Hắn vừa công kích, vừa quát: "Lã Mông, hạ lệnh bao vây huyện phủ".

Lã Mông biết trong bụng Điển Mãn chứa đầy cơn tức, cũng chẳng để ý tới ngữ khí nói chuyện của Điển Mãn.

Hắn vung tay lên, binh sĩ sau lưng lập tức phóng vào trong huyện phủ.

Tay trái tay phải của Điển Mãn đều xách một thanh thiết chùy, mạnh mẽ

phóng về phía Mã Vân Lộc. Điển Mãn không cỡi ngựa, mà Mã Vân Lộc lại cỡi ngựa, chiếm được ưu thế nhất định. Nàng thấy Điển Mãn vọt tới, đôi mi

thanh tú nhíu lại, tay phải trong nháy mắt múa nhanh trường thương trong tay, quát một tiếng, đâm về phía Điển Mãn.

Cán súng giật giật, mũi thương hóa thành từng điểm sáng lạnh, khiến người ta rùng mình.

Mã Đằng có ba đứa con trai, nhưng chỉ có một đứa con gái, bởi vậy vô cùng cưng chiều Mã Vân Lộc.

Chính vì sự cưng chiều của Mã Đằng, khiến cho Mã Vân Lộc từ nhỏ đến lớn đều không thích dịu dàng thùy mị, lại thích võ trang, từ nhỏ đã luyện

võ, thương pháp vô cùng xuất chúng, vô cùng lợi hại.

Điển Mãn thấy trường thương của Mã Vân Lộc đâm tới, hừ một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường.

Hắn vung thiết chùy, quét nhẹ qua, liền gạt được mũi thương lóe ra vô số tia sáng lạnh.

Người luyện võ, đều chú ý đến một lực đỡ mười đòn.

Sau khi lực lượng của bản thân đạt đến một trình độ nhất định, thì có

thể xem nhẹ võ nghệ. Thương pháp của Mã Vân Lộc lợi hại, múa lên nhiều

điểm sáng lạnh, khắp nơi đều là thương hoa, vô cùng rực rỡ chói mắt.

Nhưng mà, chỉ cần Điển Mãn quét nhẹ thiết chùy, đã trực tiếp phá vỡ

thương pháp của Mã Vân Lộc, đây chính là một lực đỡ mười đòn.

Điển Mãn được thế không buông tha người, lập tức đuổi sát mà đánh.

Tay phải của hắn vung nhanh thiết chùy, quét ngang tới người Mã Vân Lộc.

Thân thể của Mã Vân Lộc rất mềm dẻo linh hoạt, thấy thiết chùy của Điển Mãn quét tới, thân thể lập tức nhảy lui sau, tránh một búa có lực lớn

của Điển Mãn, không bị đánh trúng.

Nhưng mà, Mã Vân Lộc lại không ngờ một chùy vừa rồi của Điển Mãn chỉ là kế nghi binh, là để hấp dẫn lực chú ý của nàng. Khi thiết chùy của Điển Vi đảo qua trước người Mã Vân Lộc, thiết chùy trong tay trái của Điển

Mãn đột nhiên chém ra, mục tiêu của thiết chùy không phải là Mã Vân Lộc, mà lại nện xuống chiến mã dưới háng Mã Vân Lộc.

Thân hình chiến mã khổng lồ, căn bản trốn không thoát.

" bùm! "

Một tiếng trầm đục vang lên, thiết chùy nện lên trên bụng ngựa.

Một búa này của Điển Mãn tích súc lực lượng vừa đủ, liền giống như một

búa nện lên lồng ngực Mã Thiết lúc ở cửa thành, thoáng cái đánh nội tạng của chiến mã nát bét. Không chỉ như thế, lực lượng cực lớn từ trên

thiết chùy truyền ra, nện thân thể chiến mã lắc lư, bốn vó phát run,

không cách nào tiếp tục đứng vững, ầm một tiếng ngã xuống đất.

" hí hí hí! "

Chiến mã đổ rầm xuống đất, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

Chiến mã dưới háng Mã Vân Lộc bị Điển Mãn đánh ngã xuống đất không dậy

nổi, bản thân cũng từ trên chiến mã ngã xuống đất. Nàng là một cô gái,

cho dù thương pháp tinh xảo, nhưng lực lượng cuối cùng vẫn có hạn, đối

mặt với công kích cường thế của Điển Mãn, sau khi ngã xuống đất càng khó chịu nổi. Hai tay nàng chống trên đất, lảo đảo muốn đứng lên.

Đứng ở trên đất, Mã Vân Lộc cảm giác cả người giống như đứt ra từng khúc.

Nàng hít sâu một cái, đè nén khí huyết đang bốc lên, lại quan sát xung

quanh. Mã Vân Lộc thấy trường thương văng tới chỗ không xa bên cạnh,

liền định nhặt trường thương lên. Không có trường thương thì không thể

giết địch được.

Nhưng mà, tốc độ của Mã Vân Lộc nhanh, tốc độ Điển Mãn còn nhanh hơn nàng.

Vào lúc Mã Vân Lộc ra tay, Điển Mãn thoáng cái đá trường thương của Mã

Vân Lộc văng ra ngoài, khiến Mã Vân Lộc không còn vũ khí nữa.

Điển Mãn cười hắc hắc với Mã Vân Lộc, nói: "Đồ quỷ nhỏ, ngươi không còn vũ khí nữa, ta xem ngươi làm sao kiêu ngạo". Lúc nói, Điển Mãn căn dặn binh sĩ vây xung quanh bắt lấy Mã Vân Lộc.

Sau khi mấy binh sĩ tiếp cận Mã Vân Lộc, lại truyền đến tiếng bang bang.

Mấy binh sĩ, tất cả đều văng ngược ra ngoài.

Những binh sĩ này lộ vẻ kinh ngạc, ngã xuống đất không ngừng kêu thảm.

Điển Mãn nhìn thấy cảnh này, liền nhíu mày. Nếu hắn sử dụng thiết chùy, hai chùy liền có thể đập Mã Vân Lộc thành bánh thịt. Nhưng đối diện là

nữ nhân, cho dù nàng kia nói năng lỗ mãng với hắn, cho dù trong lòng

Điển Mãn rất chán ghét Mã Vân Lộc, nhưng Điển Mãn cuối cùng vẫn không

thể ra tay ác độc với Mã Vân Lộc.

Lã Mông xách trường đao đi tới, cười nói: "Điển hắc tử, khó xử sao! "

Tròng mắt Điển Mãn vừa chuyển, lập tức nói: "lão đại, nữ nhân này giao

cho ngươi xử lý". Sau khi nói xong, thân thể Điển Mãn lóe lên, lập tức

chạy ra.

Điển Mãn lui lại xong, lại chạy về phía binh sĩ khác trong huyện phủ, đại khai sát giới.

Lã Mông thấy Điển Mãn chạy đi, cũng không lộ ra bất kỳ vẻ ảo não gì.

Hai mắt hắn nhìn Mã Vân Lộc chăm chú, miệng tấm tắc tán thưởng, vừa

cười vừa nói: "Mã Đằng kia không ngờ có phúc khí tốt như vậy, sinh ra

con trai thì tuấn lãng vô cùng, sinh ra con gái lại quốc sắc thiên

hương, diễm lệ vô cùng, thật đúng là quái tai. Ừm, nhìn bộ dạng ngươi

cũng không tệ, làm tiểu thiếp cho chủ công nhà ta cũng được, đầu hàng

đi".

Mã Vân Lộc nhìn chằm chằm Lã Mông đầy cảnh giác, quát: "cẩu tặc, ngươi đừng hòng vũ nhục ta, bổn cô nương thề không đầu hàng".

Lã Mông nói: "ngươi sẽ đầu hàng! "

Mã Vân Lộc hừ một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường.