Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 57: Thái Tử Vị

“Cái gì? Bệ hạ, lập Thất hoàng tử làm thái tử?”
Người bên dưới vô luận là chư vị đại thần Tây Lam quốc, hay nhóm công chúa đặc phái viên đến từ các quốc gia trên Thương Lam đại lục nghe thấy lời nói này của Tây Lam Thương Khung cũng đều sững sờ.


Lam đế bệ hạ đây là có ý gì? Y nói muốn lập Tây Lam Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch làm thái tử, chứ không phải Cửu hoàng tử điện hạ vẫn luôn được sủng ái, tử nhỏ đã được đế vương dưỡng bên người, được chính đế vương giáo dưỡng sao? Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Cửu hoàng tử điện hạ đột nhiên thất sủng?


Nhìn che chở cùng sủng nịch trong mắt Lam đế bệ hạ dành cho tuyệt mỹ hoàng tử bên cạnh vừa nãy, căn bản không giống thất sủng a?
Yến hội vốn náo nhiệt linh đình đột nhiên an tĩnh, ánh mắt nhìn về phía đế vương tuấn mỹ cùng tuyệt mỹ hoàng tử ngồi trên cao tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu cùng khϊế͙p͙ sợ.


Theo lý mà nói, người có khả năng trở thành thái tử nhất không phải tuyệt mỹ hoàng tử ở bên cạnh đế vương sao? Sao đột nhiên liền biến thành Tây Lam Thất hoàng tử?


Cửu hoàng tử Tây Lam Linh Huân điện hạ tương lai sẽ trở thành tân đế Tây Lam cơ hồ đã là ý tưởng thâm căn cố đế trong lòng mọi người. Bọn họ thật không ngờ, tâm tư Lam đế bệ hạ lại quỷ dị cùng thâm sâu khôn lường, làm ra một quyết định làm người ta luống cuống cùng không kịp trở tay như vậy.


Nếu Thất hoàng tử trở thành thái tử Tây Lam, như vậy bố trí trước kia của bọn họ không phải đều uổng phí cả sao? Mà đối với đặc phái viên cùng nhóm công chúa được phái tới lần này thì cũng ngạc nhiên cùng ngốc lăng.


Các nàng là bị đưa tới để liên hôn với Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, hiện giờ Thất hoàng tử lại đột nhiên được Lam đế phong làm thái tử, kia các nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?


Lập tức chuyển hướng, bắt đầu tiếp cận Tây Lam Thất hoàng tử? Hay vẫn kiên trì làm phi của Cửu hoàng tử điện hạ?


“Bệ…. bệ hạ, ngài đây là… chuẩn bị sắc lập thái tử? Liệu có phải hơi vội vàng không?” Sao mà hơi vội chứ, rõ ràng là hoàn toàn trở tay không kịp. Bọn đại thần bọn họ, thậm chí là nhóm tần phi hoàng tử trong hậu cung trước đó đều không nhận được ám chỉ bệ hạ muốn lập thái tử.


Trong lòng mọi người, tuyệt mỵ hoàng tử vẫn luôn được đế vương đặt bên người tự mình giáo dưỡng mới chính là người kế thừa tương lai của Tây Lam quốc.


Cho dù Lam đế bệ hạ không biểu thị rõ ràng muốn sắc lập Cửu hoàng tử làm thái tử, nhưng nhìn chi phí hằng ngày, y phục phục sức của Cửu điện hạ xem, có điểm nào không theo quy cách đế vương. Như vậy không phải nói rõ địa vị tôn quý của Cửu hoàng tử điện hạ còn gì, chẳng lẽ ánh mắt của bọn họ chỉ để trang trí thôi sao?


Chính là, trận sóng ngầm đêm nay thực mãnh liệt a!
“Bệ hạ, hiện tại đột nhiên sắc phong thái tử có phải quá đột ngột không? Có chút vội vàng?” Hoàn toàn không chuẩn bị tư tưởng, nhóm cung phi sau một lúc bối rối, có người còn không ngồi vững. Sau khi ổn định lại tâm thần, không khỏi cẩn thận hỏi.


Cho dù trước kia biết chuyện Cửu hoàng tử là người kế thừa tương lai là ván đã đóng thuyền, các nàng đều âm thầm phụ trợ thế lực của hoàng nhi mình, nhưng hiện giờ bệ hạ thế nhưng chọn Thất hoàng tử, kia các nàng liền phải tranh. Không chỉ vì hoàng tử của mình thì cũng vì địa vị tương quý trong tương lai của bản thân.


“Đúng vậy, đúng vậy, bệ hạ, sắc lập thái tử là đại sự của Tây Lam quốc chúng ta, hay là bàn bạc kỹ hơn, hiện giờ đột nhiên quyết định như vậy, khẳng định sẽ làm mọi người bối rối. Hơn nữa, Cửu hoàng tử điện hạ…”


Nói xong, nhóm cung phi trước đó còn thành thành thật thật đoan chính ngồi một bên đều không khỏi phụ họa. Biểu tình trên mặt tuy mỉm cười hiền lành nhưng sắc mặt cứng ngắc, ánh mắt cũng không ngừng lóe ra quang mang sắc bén.
“Các ngươi đang chất vất quyết định của trẫm sao?”


Nghiêm mặt, Tây Lam Thương Khung híp mắt quét nhìn mọi người, giọng nói tràn đầy uy hϊế͙p͙ đầy hàn ý của đế vương làm người ta không thể kháng cự cùng rợn ga gà, thoáng chốc phát lạnh mà run lẩy bẩy.


Đế vương dù sao cũng là đế vương a, trên người vô tình tỏa ra uy nghiêm cùng áp bách làm người ta cơ hồ hít thở không thông. Nhất là Tây Lam quốc Lam đế bệ hạ, một nam nhân chuyên chế bá đạo thiết huyết vô tình thủ đoạn tàn nhẫn.


Tây Lam hoàng triều mỗi lần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đều là một tràng tu la thảm thiết đầy máu tanh, thường thường nam nhân cuối cùng có được vinh quang cùng vương tọa há có thể là người bình thường vô năng.


Có thể sống sót trong trận tranh đoạt hoàng quyền, thậm chí vốn bị vây trong hoàn cảnh cực xấu cuối cùng lại chiếm được vương miện lại càng là một nam nhân sắc bén vô tình.


Mà Tây Lam Thương Khung cũng phát huy ích kỷ cùng lạnh lùng bị nguyền rủa trong huyết mạch hoàng tộc Tây Lam tới mức cao nhất, làm người ta hoảng sợ run rẩy, không hề có ý chí phản kháng.


“Bệ… bệ hạ bớt giận, bớt giận a, nô tì… nô tì không phải ý tứ này, nô tì… nô tì chính là…lo lắng cho Cửu điện hạ.. Cửu điện hạ…”


Mồ hôi lạnh theo trán chậm rãi chảy xuống, cung phi bị ánh mắt lạnh lùng vô tình của đế vương nhìn chăm chú không dám nhúc nhích, thân thể cũng hơi phát run.
Sát khí lạnh băng kia dừng trên người làm đám nữ nhân thoáng chốc cứng đờ cả người, không dám có thêm hành động nào khác.


“Huân nhi không có ý với ngôi vị hoàng đế.”


Liếc mắt nhìn mọi người một cái, vô luận là các đại thần thần sắc khó hiểu, hay nhóm hoàng tử sắc mặt không ngừng biến hóa, ánh mắt Tây Lam Thương Khung cuối cùng chuyển qua tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh, tia lạnh băng trong mắt thoáng chốc biến mất không còn bóng dáng, phủ đầy nhu tình cùng sủng nịch, chuyển biến cực nhanh cơ hồ làm mọi người nghi ngờ là ảo giác.


Nam nhân này thật là Tây Lam đế vương sắc bén đầy sát ý vừa nãy sao? Là nam nhân tàn bạo vô tình nổi danh Thương Lam sao?
“Phụ hoàng… Cửu hoàng đệ… phụ hoàng, sắc lập thái tử sao?”


Nhìn tuyệt mỹ đế vương cùng tuyệt mỹ thiếu niên ngồi trên vị trí cao nhất đại điện, Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch ngồi bên cạnh phía dưới không khỏi tràn đầy khó hiểu.


Phụ hoàng cùng cửu hoàng đệ rốt cuộc tín nhiệm cỡ nào mới đạt tới trình độ sủng nịch như vậy. Nếu không phải bồi dưỡng làm người thừa kế tương lai, phụ hoàng lãnh liệt vô tình của hắn vì sao từ nhỏ đã dưỡng thiếu niên ở bên cạnh, dưỡng trong tẩm cung Thương Lam điện thuộc về đế vương?


Tình cảm của phụ hoàng dành cho Cửu hoàng đệ rốt cuộc sâu đậm cỡ nào mà trong mắt nam nhân kia mới tràn đầy dục vọng chiếm giữ mãnh liệt như vậy?


Tây Lam Vụ Dịch không thể không nói, lúc mới đầu nghe phụ hoàng thế nhưng muốn sắc lập mình làm Tây Lam thái tử, gương mặt hắn quả thực đã ngốc lăng kinh ngạc một chút. Dù sao cho tới giờ hắn chưa từng nghĩ tới việc ngồi trên vương tọa tối cao vô thượng kia, cũng không muốn đi tranh đoạt.


Nhìn những màn tranh đoạt trong hậu cung, vô tình biết tới lời nguyền về hoàng tộc Tây Lam, lại thêm mẫu phi Dự quý phi tính chất chất phác, không hi vọng hoàng nhi của mình đi tranh đoạt tính kế, vì thế ngay từ khi còn nhỏ Tây Lam Vụ Dịch đã hi vọng trở thành một tiêu dao vương gia, lúc rãnh rỗi liền học Nguyệt Độ Lưu ăn chơi trác táng, đùa giỡn cô nương xinh đẹp này nọ.


Đương nhiên, mấy năm qua bởi vì bên cạnh có hai nam nhân dị thường keo kiệt gắt gao trông chừng, Tây Lam Vụ Dịch muốn tìm cô nương xinh đẹp đùa giỡn tuyệt đối là hành vi muốn tìm chết, nếu để hai nam nhân kia biết, hắn đừng hòng leo xuống giường nổi vào ngày hôm sau a.


Nghĩ tới hai nam nhân đáng giận kia, ánh mắt Tây Lam Vụ Dịch không khỏi nhìn về phía Tứ ca Tây Lam Ly Mạc cùng Lục ca Tây Lam Diệu Hoa. Lại phát hiện giờ phút này, bọn họ cũng đang ôn nhu chăm chú nhìn mình, trong ánh mắt có nhu tình nhàn nhạt cùng ấm áp.


Cảm xúc phức tạp đột nhiên dâng lên trong lòng Tây Lam Vụ Dịch không khỏi bình tĩnh trở lại, gương mặt cũng lộ ra ý cười thản nhiên, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp cùng thoải mái.


Tứ ca cùng Lục ca của hắn a, nguyên bản vẫn lẳng lặng đứng sau lưng nhu tình nhìn hắn, duy trì hắn, bảo hộ hắn, cho tới giờ chưa từng rời đi.


Bất quá, Tây Lam Vụ Dịch nhìn đế vương tuấn mỹ dị thường cường đại ngồi trên thượng vị, phụ hoàng mà hắn vẫn luôn sùng kính, nhìn ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng chiếm dục trong mắt y khi nhìn tuyệt mỹ hoàng tử ngồi bên cạnh, không khỏi đột nhiên nảy ra một ý tưởng cực kì quái dị.


Phụ hoàng không phải vì chuyện mình tự tiện mang Cửu đệ ra cung ba năm trước, trong lòng vẫn còn ý trách tội nên dùng phương pháp này để trừng phạt mình đi?
Không thể nào? Hẳn là sẽ không.


Dù sao cũng đã qua ba năm, trước đó phụ hoàng cũng đã xử phạt, hẳn sẽ không lâu như vậy mà phụ hoàng vẫn ghi hận chuyện mình khi trước nhất thời xúc động mà mang Cửu đệ xuất cung a.


Chính là thật sự không phải sao? Vì mao gì hắn cảm thấy việc phụ hoàng đột nhiên sắc phong thái tử, thế nhưng lại chọn một người không tích cực nhất là mình ra xuất đầu chính vì muốn phát tiết cơn giận tích tụ đã lâu trong lòng a?
Có lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều?


Bên này, Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch bởi vì ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu mà rùng mình, bên kia, Niểu Vân công chúa được Bắc Tang quốc cố ý đưa tới liên hôn cũng được Tây Lam Thương Khung ngoài ý muốn phối cho Tây Lam Tam hoàng tử.


Mà về phía Tây Lam quốc, Thập công chúa Tây Lam Hoa Lạc vốn không được sủng cũng bị Tây Lam Thương Khung hạ chỉ đưa tới Bắc Tang quốc, gả cho Đại hoàng tử vừa đăng cơ. Mà Bát công chúa Tây Lam Y Vân cũng chuẩn bị một tháng sau sẽ đưa tới liên hôn với Nam Khê Ám hoàng.


Không quản lúc ấy Thập công chúa Tây Lam Hoa Lạc nhu nhược, cùng Bát công chúa Tây Lam Y Vân cao ngạo nghe thấy ý chỉ thoáng chốc sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, Huân nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn biểu tình của đám người xung quanh, có chút nhàm chán cùng buồn bực.


Yến hội này là cố ý tổ chức thếch đãi nhóm đặc phái viên của các quốc gia tới tham gia nghi thức trưởng thành, bất quá Huân nhi giờ phút này lại không hề có tâm tư muốn tiếp tục ở lại đây, nhìn sắc mặt nhóm đại thần cùng công chúa các nước biến hóa, luống cuống cùng bối rối.


Nhất là nhìn những thiếu nữ ăn mặc tinh xảo trong đại điện, hàng mày Huân nhi lại càng nhíu chặt. Vô luận là hướng tới mình hay phụ hoàng, trong lòng Huân nhi đều cảm thấy bực bội. Cứ việc bọn họ đều không hề có chút hứng thú với những thiếu nữ này.


Nhìn đám đại thần tựa hồ còn muốn nói gì đó với phụ hoàng nhưng lại thôi, Huân nhi không khỏi lén áp sát bên tai nam nhân, nói mình không muốn tiếp tục ở đây, chuẩn bị trở về Thương Lam điện trước.


Huân nhi không muốn đứng ở đây, nhìn đám đại thần run lẩy bẩy cùng phụ hoàng thảo luận vấn đề thái tử, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn kéo tới trên người mình.
Huân nhi trước giờ hoàn toàn không thích không khí ồn ào của yến hội.


Hiển nhiên, Tây Lam Thương Khung cũng biết bảo bối của mình có chút buồn chán cùng buồn ngủ, vì thế để Di Nguyệt cùng Hoán nhi vẫn hảo hảo ở phía sau hầu hạ cùng Huân nhi trở về.


Chờ Huân nhi mang theo Di Nguyệt cùng Hoán nhi rời khỏi đại điện ồn ào, chuẩn bị quay về Thương Lam điện, đi chưa quá xa, lúc đi trên hành lang cách ngự hoa viên một khoảng thì Huân nhi đột nhiên căng cứng cơ thể, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh.
“Điện hạ, làm sao vậy?”


Hiển nhiên, Di Nguyệt cũng cảm giác được hơi thở đột nhiên khẩn trương của thiếu niên, không khỏi có chút bất an chắn trước mặt tuyệt mỹ hoàng tử, thân thể căng cứng đề phòng.


Mà cũng ngay lúc này, Huân nhi ở phía sau Di Nguyệt đột nhiên cảm thấy thắt lưng minh đột nhiên bị một bàn tay nam nhân giam cầm, bên tai thoáng chốc truyền tới tiếng hít thở nóng rực mang theo hơi thở nam tính mãnh liệt, tiếng gọi khẽ cũng nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Mạn La.”