Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 52: Đại Giới (3)

“Hoa phi nương nương, ngươi muốn biết?”
Ánh mắt tùy ý quét một vòng xung quanh, khẽ dừng lại một chút trên người Liễu Vân Nương có vẻ thực kính cẩn cúi đầu quỳ trên mặt đất, cuối cùng Huân nhi mới nhìn nữ nhân diễm lệ trước mặt, đột nhiên khẽ mĩm cười.
“Này, bản cung…”


Nghi hoặc nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đột nhiên cười rộ lên, tuy xinh đẹp đến mức làm người ta trầm mê nhưng lại làm nàng thoáng chốc phát lạnh cả người, Hoa quý phi cảm giác thực không thích hợp, mùi máu tanh nguy hiểm ẩn ẩn lan tràn.


Tối đó có phải đã xảy ra chuyện gì, bằng không với sự hiểu biết về tính cách bệ hạ, nam nhân kia hẳn sẽ không để ý tới sống chết của một hoàng tử không được sủng. Cho dù hoàng tử kia bệnh tình nguy kịch cũng không có khả năng làm đế vương vội vàng tới Vân Thường cung, hơn nữa còn đêm khuya canh ba phái người thỉnh Lục công chúa Y Liên Hoa.


Nói cách khác, Bát hoàng tử bệnh tình nguy kịch căn bản chỉ là lớp ngụy trang, bệ hạ che dấu một chuyện gì đó không để người khác biết? Chính là, Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường không giống giả bệnh. Hắn thoạt nhìn quả thực vừa được cứu ra khỏi cảnh thập tử nhất sinh?


“Hoa quý phi nương nương, ngươi thật sự muốn biết Bát hoàng huynh vì sao đột nhiên sinh bệnh, thậm chí là nghiêm trọng đến mức quấy nhiễu phụ hoàng sao?”


“Ha hả, Cửu điện hạ nói đùa, quan tâm bệnh tình Bát hoàng tử cũng coi như chức trách của bản cung, ta phải quản lý chuyện của tam đại lục cung trong hậu cung, đến thăm Bát hoàng tử là chuyện nên làm. Huống chi, thân nương của Bát hoàng tử cũng chính là nhũ mẫu mà Bát công chúa Y Vân của bản cung thích nhất.”


Không thể không nói, Hoa quý phi quả thực rất hoài nghi về thái độ của bệ hạ.
Bệ hạ thoạt nhìn hoàn toàn không giống coi trọng cung nữ đã sinh Bát hoàng tử. Như vậy nói cách khác, mấu chốt vấn đề vẫn nằm trên người tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt?


Nghĩ đến đây, Hoa quý phi không khỏi nhớ tới chuyện mình làm ra trong một phút xúc động cùng ghen tị kia. Liệu có phải…
Không, sẽ không, bệ hạ hẳn không biết. Dù sao, tuyệt mỹ hoàng tử không phải vẫn hảo hảo đứng trước mặt nàng đây sao?


Tuy tự an ủi bản thân như vậy nhưng trong lòng Hoa quý phi vẫn tràn ngập bất an cùng kinh hoảng như cũ.


Thứ kia nếu không đi tập kích Cửu điện hạ, như vậy hiện giờ nó rốt cuộc đi nơi nào rồi? Liệu một ngày nào đó nó sẽ đột nhiên xuất hiện? Giống như một mối uy hϊế͙p͙ thật lớn làm nữ nhân đứng ngồi không yên, vừa chờ mong rồi lại thầm hi vọng cứ như vậy chấm dứt.


Đối với lời nói làm người ta cảm thấy thực khó chịu của Hoa quý phi, Huân nhi cũng thờ ơ không để tâm.


Xem như không thấy sắc mặt trở nên khó coi của Liễu Vân Nương, Huân nhi cười nhạt, sau đó khẽ nâng cánh tay trắng nõn thon dài, để mọi người nhìn rõ thứ kẹp giữa hai ngón tay mình, lúc này mới xoay người, giống như tùy ý nhìn Hoa quý phi hỏi.
“Hoa phi nương nương, ngươi có biết đây là thứ gì không?”


“A! A! Không… Không biết… Bản cung không biết… Bản cung không biết đây là thứ gì cả… Bản cung không biết…”


Nằm ngoài dự kiến của mọi người chính là một hạt giống bình thường lại có thể làm Hoa quý phi ngày thường luôn kiêu căng thoáng chốc kinh hoảng lùi về sau, không ngừng lắc đầu phủ nhận, hệt như nàng nhìn thấy một thứ gì đó thực khủng bố.


Trong tay Cửu điện hạ rốt cuộc là cái gì? Vì sao Hoa quý phi ngày thường đắc ý cuồng vọng không sợ trời không sợ đất thế nhưng lại phản ứng kỳ quái như vậy, thậm chí nháy mắt nhìn thấy thứ trong tay Cửu điện hạ, sắc mặt lập tức tái nhợt, cả người cũng run rẩy?
Kia chẳng lẽ chính là hạt giống kia sao?


“Nương nương, ngươi làm sao vậy?”
Hai thị nữ thϊế͙p͙ thân ở phía sau khìn thấy sắc mặt chủ tử nhà mình đột nhiên biến đổi lớn, thân thể run rẩy như sắp té xỉu tới nơi, không khỏi tiến tới đỡ thân thể vô lực của nàng.


Mà Bát hoàng tử Tây Lam Mặc Nhiên nằm trên giường, Liễu Vân Nương quỳ dưới đất, cùng Hoán nhi, Di Nguyệt đứng phía sau Huân nhi đều nghi hoặc chăm chú nhìn Hoa quý phi đột nhiên biến sắc kia.
Ai cũng nhìn ra điểm bất thường. Trong mắt Liễu Vân Nương lại lóe sáng quang mang tính toán.


“Không có, không có gì, bảng cung mệt. Đúng vậy, bản cung đột nhiên mệt mỏi nên sắc mặt có chút không tốt. Người tới, mau đỡ bản cung trở về nghỉ ngơi.


Ổn định lại tinh thần, Hoa quý phi cố bảo trì trấn định, nhưng ánh mắt nữ nhân không thể dừng lại trên người Huân nhi, nhất là mầm móng xanh lục kia, ngay cả dũng khí liếc mắt một cái cũng không dám. Này trong mắt mọi người lại càng khả nghi hơn.


Hành động của Hoa quý phi lúc này quả thực giống như vì bối rối mà chạy trối chết.


“Hoa phi nương nương, ngươi chuẩn bị rời đi à? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hạt giống trong tay Huân nhi rốt cuộc có tác dụng gì sao? Hơn nữa, người sử dụng nó cuối cùng rốt cuộc phải trả cái gì lớn gì mới có thể sử dụng nó?”


Nhìn nữ nhân được cung nữ dìu chuẩn bị rời đi, Huân nhi cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã thoáng chốc làm hô hấp Hoa quý phi cứng lại, tim đập gia tốc, thân thể cứ như vậy khựng lại.
“Cửu điện hạ, ngươi đây là có ý gì?”


Hoa quý phi đột nhiên xoay lại nhìn tuyệt mỹ thiếu niên lạnh lùng cao ngạo cách đó không xa, trong lòng cực độ sợ hãi cùng run rẩy, nàng hoàn toàn mất đi vẻ ung dung cao quý ngày thường, có vẻ dị thường chật vật cùng tái nhợt.


Gương mặt không còn chút máu, dữ tợn cùng vặn vẹo kia làm mọi người có mặt ở đây đều không khỏi kinh ngạc.


“Có ý gì? Ha hả, Hoa phi nương nương chẳng lẽ không biết sao? Thứ trong tay Huân nhi rốt cuộc là gì? Kia có muốn Huân nhi nói cho ngươi biết, nó cuối cùng sẽ hướng người điều khiển mình thu thù lao thế nào không?”


“Bản cung nghe không hiểu Cửu điện hạ đang nói gì. Cái gì mà người điều khiển? Gì mà thu thù lao? Bất quá chỉ là hạt giống mạn đằng bình thường mà thôi, có gì đặc biệt đâu. Bản cung không tin.”


Có lẽ cuối cùng cũng trấn định lại, có lẽ lừa mình dối người tự an ủi có tác dụng, Hoa quý phi nhìn thứ trong tay tuyệt mỹ hoàng tử cũng không còn lúng túng.


“Phải không? Hoa phi nương nương, ngươi không nên xem thường nó a. Đây chính là hạt mầm của ma đằng sinh sống trong u cốc sương mù ở ma giới, nó sẽ thuận theo tâm tư âm u của nhân loại hướng tới nó khẩn cầu mà nảy mầm, hoàn thành nguyện vọng của người đó. Một khi khẩn cầu hoàn thành thì cũng chính là thời điểm nó thu thù lao.”


“Cái gì? Không… sẽ không… sao có thể…” Nam nhân kia không nói với nàng thứ này sẽ đòi thù lao linh tinh gì đó.
Huống chi, huống chi nó rõ ràng không làm được điều mình yêu cầu không phải sao? Như vậy nói cách khác, nó không thể hướng nàng đòi thù lao?


“Hoa phi nương nương, sinh vật ma giới luôn rất nhỏ nhen, chúng nó cho tới giờ chưa từng làm không công. Nói cách khác, cho dù chúng không hoàn thành khẩn cầu của người điều khiển, chỉ cần mình từng bị nhân loại cho phối thì cho dù có hoàn thành nguyện vọng hay không, thù lao nhất định phải đòi.”


Có lẽ nhìn ra nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, Huân nhi không khỏi ác liệt mở miệng, làm tâm tình vừa mới bình ổn lại của Hoa quý phi thoáng chốc sôi trào.


“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Cơ thể run rầy, Hoa quý phi hoảng sợ mở to mắt, ánh mắt nhìn Huân nhi kịch liệt co rút, tựa hồ không thể tin điều mình vừa nghe thấy.


“Hoa phi nương nương, ngươi tựa hồ không quá hiểu biết về những thứ ở ma giới a. Loại hấp huyết ma đằng trên tay ta chính là một thứ khó ứng phó cùng không thể trêu chọc nhất ma giới, cho dù là cường giả ma giới cũng không thể thắng nổi bản tính bám riết không tha của nó. Không quấn đến lúc đối phương chết thì nó quyết không tha. Chỉ có thể là ngươi chết hoặc nó chết.”


“Chỉ cần dám chọc đến chúng, cho dù ngươi trốn tới chân trời góc bể, nó vẫn dựa theo hơi thở mà tìm tới. Hơn nữa chỉ cần liên quan tới chuyện trả thù lao thì loại ma đằng lại liền dị thường hưng phấn, chỉ cần cắn một ngụm liền nhất quyết không chịu nhả.”


Coi như không thấy sắc mặt vì nghe thấy lời mình nói mà càng lúc càng tái nhợt đầy hoảng sợ của nữ nhân, Huân nhi cầm hạt giống xanh lục u ám trong tay nói thực hào hứng.


“Hoa phi nương nương, ngươi biết không? Loại hấp huyết ma đằng này bởi vì sinh sản quá nhanh, đặc biệt lại thích quần cư nên cho tới giờ chúng chưa từng xuất hiện một mình. Huân nhi đoán, có lẽ ở một u cốc yên lặng nào đó trên Thương Lam đại lục đã sinh trưởng ra loại thực vật ma lực dị thường dẻo dai này? Có lẽ, chúng ta vẫn còn cơ hội nhìn thấy chúng a.”


“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, không cần nói nữa.”
Chỉ nghĩ tới thôi nàng liền sợ đến nổi da gà, huống chi là nhìn thấy nó? Hoa quý phi cảm giác cơ thể mình lạnh run từng trận, sợ hãi trong lòng cơ hồ sắp phá nát vẻ ngoài cố tỏ ra bình tĩnh của nàng.


Cái thứ, cái thứ quỷ dị kia sao lại xuất hiện ở đại lục nhân loại?
Nam nhân kia không phải nói đây là thực vật đặc biệt chỉ có ở ma giới, đại lục nhân loại căn bản không thể tìm thấy gốc thứ hai sao? Huống chi lại còn là cả một u cốc?


Đúng rồi, cái giá? Cái giá gì? Nàng nên trả thù lao gì cho nó?
Hoa quý phi không khỏi nhìn về phía tuyệt mỹ thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc bên kia, giọng nói rõ ràng đang phát run, đôi môi cũng run rẩy khẩn trương, cuối cùng mới khẽ hỏi.


“Cửu điện hạ, vừa nãy ngươi nói cái giá lớn là chỉ cái gì?”
Quan hệ tới an nguy bản thân, Hoa quý phi rốt cuộc không để ý tới mặt khác, ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi đang cố gắng đè nén, thực bất an chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.


“Cái giá a!” Giọng điệu chậm rì rì, tuyệt mỹ thiếu niên không để ý tới bộ dáng kinh hoảng bất an của nữ nhân, đột nhiên âm lãnh nói.
“Chính là bị hút máu đến chết, uy hϊế͙p͙ nhân loại nhỏ bé thế nhưng dám can đảm điều khiển sinh vật cường đại của ma giới.”


“Cái gì! Không có khả năng, không có khả năng, sao có thể như vậy? Hắn căn bản không nói cho ta biết sẽ như vậy.” Nàng không muốn chết, nàng không muốn chết, trừ hoàng hậu, nàng chính là nữ nhân có thân thận tôn quý nhất hậu cung này, sao có thể chết không minh bạch, thậm chí có kết cục thê thảm, bị chết khô trong miệng ma vật như vậy?


Ngẫm lại không rét mà run, nàng sao có thể nhận kết cục như vậy?
“Trên đời không có bữa ăn không phải trả tiền, không ai vô duyên vô cớ trợ giúp người khác. Hoa quý phi, sinh sống trong cung lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn còn ngây thơ thế sao?”