Trở lại Thương Lam điện, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tắm rửa xong thì thay một thân cung trang hoa quý xa xỉ.
Xuất cung một hồi lâu, Tây Lam Thương Khung vốn định để Huân nhi ở Thương Lam điện hảo hảo nghỉ ngơi một chút, không ngờ nam nhân còn chưa kịp đặt thiếu niên lên long sàn đế vương xa hoa thì nội vụ tổng quản Tang Đạt đã vội vàng chạy vào.
“Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ của nô tài a, người cuối cùng cũng trở lại rồi, mấy vị phi tử hậu cung sắp náo loạn lên rồi.”
“Sao lại thế này?” Tây Lam Thương Khung hé ra gương mặt Diêm La tuấn mỹ, cả người tỏa ra từng trận âm hàn làm Tang Đạt tổng quản hưởng thụ trực diện uy nghiêm của đế vương run bần bật, trái tim cũng thấp thỏm nảy lên.
“Bệ hạ, Bát công chúa quất một roi hủy mặt Thập công chúa. Hiện giờ hoàng hậu nương nương, còn có Hoa quý phi, Vận phi đều ở đó, Vận phi khóc lóc không ngừng, muốn thỉnh bệ hạ làm chủ cho nàng cùng Thập công chúa.”
Hóa ra, lúc Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi lặng lẽ xuất cung không bao lâu thì trong hoàng cung, Bát công chúa Tây Lam Y Vân cùng Thập công chúa Tây Lam Hoa Lạc không hẹn là gặp ở ngự hoa viên. Sau đó không biết vì cái gì, Bát công chúa thế nhưng phẫn nộ rút roi quất về phía mặt Thập công chúa.
Thời điểm đó, Hoa quý phi trùng hợp dẫn theo một đám cung phi tản bộ ở ngự hoa viên, chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình. Tự nhiên, trong đám cung phi kia có cả sinh mẫu của Thập công chúa, Vận phi.
Chính mắt nhìn thấy nữ nhi mình thế nhưng bị người ta đánh một roi hủy dung, cho dù Vận phi nhu nhược cỡ nào, khϊế͙p͙ đảm cỡ nào cũng bùng nổ bi phẫn. Nhào tới ôm lấy Thập công chúa mặt mày toàn là máu, gào khóc làm người ta nghe mà thương tâm rơi lệ.
Người hiểu chuyện hoặc không thích Hoa quý phi ngày thường ngang ngược liền lặng lẽ phái người thỉnh hoàng hậu Y Tô Na tới. Vì thế, chỉ không bao lâu sau, hoàng hậu Y Tô Na đã dẫn thánh nữ Lục công chúa Y Liên Hoa chạy tới.
Nếu chỉ vậy thì cũng là chuyện của phi tử cùng công chúa trong hậu cung mà thôi, nhưng cố tình lúc ấy, người có mặt ở ngự hoa viên không phải chỉ có nhóm cung phi hậu cung, còn có vài vị hoàng tử thân phận khá tôn quý. Tỷ như Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc, Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch, còn có Tam hoàng tử Tây Lam Luân Tích ngày thường rất hiếm khi xuất hiện trong cung.
Văn võ của Tam hoàng tử Tây Lam Luân Tích tuy không xuất chúng, không được Tây Lam Thương Khung yêu thích, bất quá cũng là một người nóng nảy, thậm chí còn cực chán ghét những ngược hung hăng ngang ngược.
Vì thế lúc nhìn thấy Bát công chúa vẻ mặt chán ghét quất Thập công chúa một roi, làm gương mặt Thập công chúa Hoa Lạc thoạt nhìn vô cùng nhu nhược kia đầy máu, Tây Lam Luân Tích tự nhiên không vừa mắt, không khỏi phẫn nộ bật dậy.
Vì thế sự tình phát triển ngày càng lớn, nháo cũng càng lúc càng loạn, hiện giờ cơ hồ cả hoàng cung đều biết chuyện. Bên kia đã phái người tới thỉnh bệ hạ qua chủ trì công đạo, nhưng cố tình lúc này Tây Lam Thương Khung lại không ở Thương Lam điện a, làm Tang Đạt không khỏi trông chờ bóng dáng bệ hạ cùng Cửu điện hạ đến mỏi mòn.
Nghe Tang Đạt kể lại sự tình, mặc kệ là Tây Lam Thương Khung âm trầm hay Huân nhi sắc mặt có chút ửng đỏ quyến rũ cũng không khỏi nhíu chặt mày.
Vì thế, lúc Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi tới ngự hoa viên, sắc mặt hai người đều thực khó coi. Chẳng qua một người là vì muốn tìm bất mãn, người còn lại là cảm thấy nữ nhân thực phiền toái.
Cũng vì thế, đám cung nhân ven đường nhìn thấy biểu tình âm lãnh của bệ hạ anh minh thần võ tuấn mỹ bất phàm của họ thì đều suy đoán lần này Hoa quý phi hẳn là xui xẻo to rồi?
Hoặc là, tính tình ngang ngược của Bát công chúa rốt cuộc cũng bị bệ hạ phát hiện?
Lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đi tới ngựa hoa viên, người còn chưa tới thì đã nghe thấy tiếng gào khóc của Vận phi từ xa xa truyền tới.
“Bát công chúa, ngươi sao có thể làm như vậy? Ngươi sao có thể làm như vậy a? Hoa Lạc nói thế nào cũng là muội muội ngươi, sao ngươi có thể đánh, thậm chí còn hủy dung nàng như vậy? Cho dù Hoa Lạc của bản cung có chọc giận ngươi thế nào thì Hoa Lạc vẫn là công chúa, là nữ nhi của bệ hạ, ngươi sao có thể xuống tay độc ác như vậy?”
“Đối với một thiếu nữ mà nói, dung mạo thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng của nàng. Nhất là thân là công chúa, uy nghi hoàng tộc sao có thể để người ta xâm phạm, cho dù ngươi chán ghét Hoa Lạc cỡ nào, khi dễ Hoa Lạc của bản cung cỡ nào thì cũng không nên đánh bị thương mặt mà hủy đi dung nhan nàng, ngươi bảo Hoa Lạc của bản cung sau này làm sao sống trước mặt người khác đây?”
Có lẽ nghĩ tới hình ảnh bi thảm nào đó, Vận phi hoàn toàn đánh mất bản tính nhu nhược ngày thường, cứ như đã phát điên, đặc biệt là ánh mắt nhìn về phía Bát công chúa Tây Lam Y Vân, tràn đầy bi phẫn cùng căm hận.
Nàng chỉ có một công chúa, địa vị trong hoàng cung cũng thực thấp kém, cho dù thân là phi tử của bệ hạ thì bất quá cũng chỉ là một phi tử không được sủng ái, ngày thường luôn nhẫn nhịn cũng thôi đi. Nhưng hiện giờ, mặt Hoa Lạc của nàng bị hủy, này bảo nàng về sau sống thế nào đây?
Vận phi chỉ cần nghĩ đến đây thì hoàn toàn phát điên.
“Bản công chúa mới không phải muốn hủy dung nàng ta, là nàng ta tự mình lao vào roi của ra, bị đánh trúng mặt cũng không liên quan tới bản công chúa, muốn trách thì tự trách nàng ta đi, ai bảo nàng ta tự nhào tới hướng roi của ta làm gì.”
Có lẽ thấy sự tình nháo lớn, xung quanh ngày càng có nhiều người tụ tập, Bát công chúa Tây Lam Y Vân tuy ngoài mặt tỏ ra cao ngạo không coi ai ra gì, nhưng kì thực trong lòng cũng chột dạ không thôi.
“Ngươi… ngươi… Bát công chúa, ngươi sao có thể nói vậy? Ngươi sao có thể nói xấu Hoa Lạc của bản cung như vậy? Nàng bất quá chỉ là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi a, ngươi có biết dung mạo đối với một thiếu nữ đang ở giai đoạn này quan trọng cỡ nào không? Hoa Lạc sao có thể đem mặt mình ra đùa giỡn? Bát công chúa, ngươi thực quá đáng.”
“Bát hoàng muội, ngươi thật sự độc ác, sao có thể đả thương mặt Hoa Lạc xong còn làm ra vẻ không biết hối cải như vậy? Ta thật sự quá thất vọng về ngươi, không ngờ ngươi lại biến thành thế này, ta vốn tưởng ngươi chỉ hơi cao ngạo một chút, nhưng đối với sự tình vẫn biết nặng nhẹ, nhưng hiện giờ không ngờ ngươi thế nhưng… thế nhưng…”
Tam hoàng tử Tây Lam Luân Tích vẫn đứng bên người Vận phi cùng Hoa Lạc không khỏi mở miệng, ánh mắt cũng thâm trầm u ám.
“Tam hoàng tử, ngươi đây là có ý gì? Bát công chúa của bản cung đã nói nàng không cố ý, ngược lại là Thập công chúa tự mình nhào tới, ngươi sao có thể đổ hết trách nhiệm lên người Bát công chúa của bản cung, theo bản cung thấy, Thập công chúa mới là kẻ bụng dạ khó lường.”
Hoa quý phi ở bên cạnh nhìn thấy nử nhi của mình bị khi dễ, tự nhiên sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Vừa chanh chua lên tiếng liền làm mọi người có mặt ở đấy nhíu mày. Nhất là Vận phi, sắc mặt lại kịch liệt biến đổi, cơ thể vì phẫn nộ mà run lên nhè nhẹ.
“Hoa quý phi, ngươi… ngươi… ngươi sao có thể bất phân thị phi, trợn mắt nói dối như vậy? Rõ ràng là… rõ ràng là Bát công chúa của ngươi sai, ngươi sao có thể đổi trắng thay đen như vậy?”
“Bản cung như thế nào bất phân thị phi? Như thế nào đổi trắng thay đen? Nếu Y Vân đã nói vậy thì khẳng định là lỗi của nữ nhi ngươi, nữ nhi của bản cung thân phận tôn quý như vậy, sao có thể nói dối.”
“Hoa quý phi, ngươi nói bậy, ngươi nói bậy! Bát công chúa của ngươi hủy dung nữ nhi ta, ngươi thế nhưng còn nói xấu nàng như vậy, ngươi không cảm thấy lương tâm bất an sao? Ngươi không sợ báo ứng sao? Không sợ ông trời đang nhìn xuống sao?”
“Làm càn! Vận phi, ngươi dám nói chuyện với bản cung như vậy sao?”
Hoa quý phi hiển nhiên không ngờ Vận phi ngày thường khúm núm, ngay cả tức giận cũng không dám nói một câu lại dám bất kính với mình như vậy, trong lòng vô cùng tức giận.
“Ta làm sao không dám? Nữ nhi của ta hiện giờ đã biến thành như vậy rồi, nếu Hoa quý phi ngươi không cho ta một cái công đạo, ta tuyệt đối không bỏ qua, ta nhất định phải cầu bệ hạ làm chủ cho ta, để bệ hạ đòi lại lẽ phải cho hai mẹ con ta, Hoa Lạc hiện giờ biến thành như vậy, ta cái gì cũng không sợ.”
“Ngươi… ngươi muốn chết…”
Ngay lúc sắc mặt Hoa quý phi trở nên âm trầm khó coi, ngón tay run rẩy chỉ về phía Vận phi đang ôm thiếu nữ mặt đang chảy máu không ngừng ngồi dưới đất, một tiếng thông báo vang lên làm nữ nhân hoảng hốt sợ hãi.
“Bệ hạ giá lâm!”
“Bệ hạ, bệ hạ, ngài phải làm chủ cho nô tì a bệ hạ!”
Lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi vừa tiến vào ngự hoa viên, Vận phi mặt đầy lệ chạy tới bên chân y, bi thương quỳ trên mặt đất.
“Đã xảy ra chuyện gì? Đều vây quanh ở đây làm gì?”
Cúi đầu nhìn nữ nhân khóc lóc đến hoa lê đẫm mưa bên chân, chân mày Tây Lam Thương Khung hơi nhướng lên, sau đó ngẩng đầu lạnh lùng hỏi đám người vây xem xung quanh.
“Bệ hạ, bệ hạ, Hoa Lạc của nô tì bị Bát công chúa hủy đi gương mặt, bệ hạ nhất định phải làm chủ cho thần thϊế͙p͙ a!”
“Bệ hạ, Y Vân sao có thể vô duyên vô cớ đánh người, khẳng định là Thập công chúa đã làm chuyện gì đó chọc giận Y vân.”
“Hoa quý phi, ngươi nói bậy. Hoa Lạc của ta vẫn rất hiểu chuyện, sao nàng có thể đắc tội Bát công chúa, nhưng còn Bát công chúa thì vẫn luôn bắt nạt Hoa Lạc.”
“Là như vậy sao, Y Vân?” Gương mặt bất an của Hoa quý phi cùng phẫn hận đến điên cuồng của Vận phi, Tây Lam Thương Khung đều thấy, chẳng qua nam nhân không muốn bận tâm tới chuyện của đám nữ nhân này.
“Ta… ta… không phải, không phải như thế, phụ hoàng, Y Vân không muốn đánh mặt nàng, là nàng ta tự mình, tự mình giống như phát điên mà đưa mặt tới, sau đó roi.. roi… liền…” Đối mặt với gương mặt uy nghiêm lạnh lùng của đế vương, Bát công chúa Tây Lam Y Vân không dám có chút giấu diếm.
Nếu là người khác, Tây Lam Y Vân hoàn toàn không để vào mắt, có thể xem như không thấy, nhưng chỉ độc lúc đối mặt với Tây Lam Thương Khung, đế vương tối cao vô thượng kia, trong lòng thiếu nữ tràn ngập sợ hãi cùng kính sợ.
“Kia Hoa Lạc, ngươi nói xem là thế nào?” Quay đầu nhìn thiếu nữ đang ôm gương mặt đầy máu của mình, nam nhân thản nhiên hỏi.
“Phụ… phụ hoàng… không phải lỗi của Bát tỷ, là Hoa Lạc, là Hoa Lạc không nên chọc giận Bát tỷ, làm Bát tỷ tức giận, đều là lỗi của Hoa Lạc, là Hoa Lạc không cẩn thận, hoàn toàn không liên quan tới Bát tỷ.”
Nói xong, chậm rãi chống tay cố ngồi gậy, thiếu nữ thoạt nhìn nhu nhược không khỏi rơi lệ đầy mặt. Bởi vì cúi đầu nên biểu tình bị mái tóc rũ xuống che khuất làm người khác không rõ gương mặt Thập công chúa lúc này rốt cuộc ảm đạm bi thương đến cỡ nào.
Hoặc là, còn biểu tình gì khác.
“Hoa Lạc, đứa nhỏ của mẫu phi a, đều là lỗi của mẫu phi, là mẫu phi không bảo hộ được ngươi, thế nên hiện giờ mới bị người ta gán tội như vậy, đều là lỗi của mẫu phi a!”
Một nữ hài bị hủy dung, Hoa Lạc còn tương lai sao? Còn hạnh phúc sao? Tuy nói là công chúa hoàng tộc thân bất do kỷ, nhưng nếu không có mỹ mạo thì chính là sống không bằng chết a! Bát công chúa một roi đánh vào mặt Hoa Lạc, kia hoàn toàn là muốn Hoa Lạc chết a!
Đừng nhìn vẻ ngoài yêu kiều nũng nịu của Bát công chúa, lực dùng roi của nàng hoàn toàn không thua nam tử. Với gương mặt non mềm của Hoa Lạc nhất định sẽ lưu lại vết sẹo khó coi. Những nơi khác thì không tính đi, nhưng mặt cũng giống như tính mạng của nữ nhân, nàng sao có thể không phẫn hận, không u oán.
“Phụ hoàng.” Nhìn một màn hỗn loạn trước mắt, Huân nhi không khỏi bước tới bên cạnh phụ hoàng.
Hoa quý phi vốn đã lo sợ bất an vì Tây Lam Thương Khung tới, giờ phút này lại nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ thiếu niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh, trong mắt nữ nhân không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc cùng kinh hoảng.
Cửu hoàng tử tuyệt mỹ yêu dị kia, nhi tử của Nhược phi kia, hắn sao có thể vẫn an lành, thậm chí là một chút vấn đề cũng không có mà xuất hiện trước mắt nàng? Hắn không phải nên… nên…