****
“Hóa ra, ngươi thật sự tồn tại!”
Là người thật, là tuyệt mỹ tinh linh chân chân thật thật có thể tiếp xúc lạc lối rơi vào phàm trần. Không phải là ảo giác của hắn, cũng không phải giấc mộng xa vời hằng đêm.
“Liệt Diễm, ngươi đang nói gì đó?”
Phong Chích Viêm cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp không duy trì được nữa, nhất là lúc chú ý tới ánh mắt kích động hiếm có của Nam Cung Liệt Diễm chăm chú nhìn Cửu điện hạ, hắn biết thanh niên tính cách bình tĩnh lý trí này sẽ bị tổn thương, tinh thần sa sút một đoạn thời gian dài.
Hoàng tử được Lam đế sủng ái nhất, người thừa kế của hoàng triều Tây Lam sao có thể dính dáng gì với Liệt Diễm. Hơn nữa, sắc mặt của Lam đế lúc này đã lạnh như băng, cả người cũng tỏa ra khí thế áp bách cường đại.
Quan sát được sự để ý bất thường cùng sủng nịch dung túng của Lam đế đối với tuyệt mỹ thiếu niên kia, Phong Chích Viêm biết quan hệ của hai người này tuyệt đối không phải phụ tử bình thường, ngọn lửa tình yêu của Liệt Diễm căn bản không có kết quả, ngay cả một cơ hội bùng cháy cũng không có.
“Chích, nhớ chuyện mà ta nói khi trước với ngươi không?” Cũng không nhìn qua Phong Chích Viêm, ánh mắt Nam Cung Liệt Diễm vẫn chăm chú đặt trên người nhân nhi yêu dị tuyệt luân trước mặt, giọng nói run rẩy mang theo kích động.
“Nói cái gì?” Ngươi nói nhiều như vậy, ai biết là chuyện gì?
“Hôm ta cùng Chi Ngân, Nhai Tế tới tây ẩn sơn săn bắn, lúc về đã nói với ngươi ấy.” Nam Cung Liệt Diễm nhắc lại.
Chích, ta đã gặp một tinh linh, nhiều năm qua ta chưa từng động tâm, nhưng vừa nhìn thấy tinh linh kia ta liền nghĩ phải vĩnh viễn bảo hộ đối phương. Đó là một tinh linh mỹ đến kinh tâm, mỹ đến phiêu lượng.
“Liệt Diễm…” Nhớ lại đoạn thời gian mình lén trở về Tây Lam, lúc vô tình gặp mặt hình như quả thực đã từng nói chuyện này, chẳng qua lúc ấy Phong Chích Viêm chỉ nghĩ đối phương đang nói đùa nên cũng không để tâm lắm.
Hóa ra, Liệt Diễm nghiêm túc sao, không chú ý tới vẻ mặt khó hiểu cùng phức tạp của Phong Chích Viêm bên cạnh, giờ phút này Nam Cung Liệt Diễm đặt hết lực chú ý vào người thiếu niên yêu dị trước mắt.
Kia là tuyệt mỹ thiếu niên khó khăn lắm hắn mới gặp lại a! Vốn tưởng mình rốt cuộc không thể nào nhìn thấy tinh linh tây ẩn sơn nữa.
“Ngươi gọi là Huân nhi sao, ngươi còn nhớ rõ ta không, ta là…”
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên nhẹ nhàng nói một câu cũng đủ làm vẻ mặt kích động của Nam Cung Liệt Diễm biến mất, trở nên thực khó coi. Hóa ra, tinh linh căn bản chưa từng nhớ kỹ mình? Từ sự xa lạ trong mắt thiếu niên có thể nhìn ra tuyệt mỹ thiếu niên làm người ta động tâm này thật sự không nhớ rõ hắn, không nhớ bọn họ đã từng gặp gỡ ở tây ẩn sơn.
“Không nhớ cũng không sao, hiện giờ ta lại hướng ngươi giới thiệu một lần nữa. Ta là Nam Cung Liệt Diễm, người thừa kế của gia tộc Nam Cung. Chúng ta đã từng gặp ở tràng săn bắn tây ẩn sơn, ngươi còn nhớ rõ không?”
Cẩn thận quan sát vẻ mặt thiếu niên, Nam Cung Liệt Diễm dường như muốn tìm kiếm chút bừng tỉnh đại ngộ trên gương mặt yêu dị kia, nhưng mà không có, cái gì cũng không có.
Sau khi mình giới thiệu, thiếu niên vẫn không chút biến sắc, vẫn tràn đầy xa cách cùng xa lạ. Xa cách làm người ta cảm thấy khoảng cách vô cùng xa xôi, mà xa lạ lại làm hắn cảm thấy mất mác cùng đau lòng.
“Tây ẩn sơn, tràng săn bắn sao?” Hóa ra là tây ẩn sơn, khó trách Huân nhi cảm thấy nam nhân có vẻ dị thường kích động trước mặt thực quen mắt, thì ra đã từng gặp.
Cho dù lúc ấy thiếu niên không ghi tạc vào lòng, chỉ lo tìm Luyện Yêu. Chính là tây ẩn sơn dù sao cũng là một nơi không thể chạm tới trong lòng Huân nhi, chỉ cần là người xuất hiện ở đó, vô luận là ai cũng làm Huân nhi chú ý nhiều hơn một chút.
“Đúng vậy, ngay tây ẩn sơn. Lúc ấy bên cạnh ngươi còn có một đứa nhỏ nữa. Là đệ đệ của ngươi thì phải? Bộ dạng có vài phần giống ngươi.” Thiếu niên tựa hồ đã nhớ ra, gương mặt Nam Cung Liệt Diễm vốn mất mác âm trầm lập tức nhu hòa, lộ ra một nụ cười mỉm thực ôn nhu, làm Phong Chích Viêm đứng nhìn bên cạnh không không khỏi lắc đầu, còn Nguyệt Độ Lưu sau thoáng kinh ngạc ban đầu thì ánh mắt thâm trầm lộ ra một mạt sâu xa.
“Huân nhi, là người ngươi quen sao? Sao không giới thiệu với phụ thân. Đứa nhỏ nhà ta không phải au cũng có thể tiếp cận a.” Lúc mỗi người một sắc mặt khác nhau, một âm thanh lạnh như băng mang theo khí thế sắc bén đột nhiên vang lên bên tai làm đám người vừa rồi còn lộ ra ý cười hàm xúc đủ hàm ý đều khựng lại, sau đó thân thể vô thức cứng đờ, quay đầu nhìn người vừa lên tiếng.
Đó là một nam nhân tuyệt đối không thể đắc tội, cũng là một nam nhân làm người ta có cảm giác dị thường nguy hiểm.
Vô luận là bề ngoài tà nịnh vô tình tuấn mỹ hay khí thế cường đại áp bách đều lộ rõ nguy hiểm.
Dựa vào bản năng chiến đấu của mình, Nam Cung Liệt Diễm cùng Nguyệt Độ Lưu nháy mắt nhìn thấy Tây Lam Thương Khung đều lập tức đề phòng, tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Có thể thấy, nam nhân này cho dù chỉ lẳng lặng đứng đó vẫn như cũ làm người ta cảm nhận được khí thế khϊế͙p͙ người, cũng tỏ rõ bản lĩnh bất phàm.
“Ngài là… ngài nói mình là… phụ thân của Huân nhi? !” Ở đây trừ bỏ Phong Chích Viêm cùng Phong Diệp biết tình hình cụ thể, người khác nhìn niên kỉ cùng khí độ của nam nhân xong liền kinh ngạc dị thường.
Huân nhi hiện giờ cũng không quản người khác kinh ngạc cùng chấn động thế nào, nghe thấy âm thanh quỷ dị cùng tà nịnh của phụ hoàng, hô hấp Huân nhi cơ hồ cứng lại, cả người đều đang kêu gào nguy hiểm.
“Phụ thân, chúng ta trở về đi.” Kéo bàn tay to dày rộng của Tây Lam Thương Khung, Huân nhi dứt khoát xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không liếc mắt tới Nam Cung Liệt Diễm một cái.
Huân nhi cũng không muốn chọc phụ hoàng tức giận. Chẳng lẽ đám người trước mặt không cảm giác không khí xung quanh ngày càng lạnh lẽo sao, còn cả nụ cười mỉm càng lúc càng khủng bố trên mặt phụ hoàng, thực là làm lông tóc Huân nhi đều dựng đứng.
Huân nhi cũng không muốn bị nam nhân trừng phạt a.
Thấy thiếu niên xoay người chuẩn bị rời đi, Nam Cung Liệt Diễm bất chấp khϊế͙p͙ sợ vì phụ thân Huân nhi quá cường đại cùng trẻ tuổi, hắn vươn tay muốn giữ lại tuyệt mỹ tinh linh khó khăn lắm mới gặp lại, ngăn tinh linh không rời khỏi tầm mắt mình. Không ngờ, Nam Cung Liệt Diễm còn chưa hành động thì đã bị Phong Chích Viêm nhìn thấu suy nghĩ cản lại.
“Liệt Diễm, nam nhân kia không phải người ngươi có thể trêu chọc, thiếu niên kia cũng không phải người ngươi có thể muốn, từ bỏ đi. Bằng không, hậu quả không phải ngươi có thể gánh vác! Ngươi biết thân phận của bọn họ là gì không? Kia tuyệt đối là sự tồn tại ngươi không thể với tới!”
Cho dù ngươi là người thừa kế của gia tộc Nam Cung cũng vậy, cho dù ngươi có của cải cùng địa vị cũng tuyệt đối không phải đối thủ của đế vương Tây Lam, hết thảy mọi thứ trong Tây Lam quốc còn không phải của y sao? Huống chi, nam nhân kia còn là người thống trị cường đại chuyên chế cùng cường thế làm cả Tây Lam này phải thần phục!
Nam Cung Liệt Diễm đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Phong Chích Viêm.
Lời nói vừa nãy của Chích Viêm có ý gì? Còn thân phận của Huân nhi cùng nam nhân kia lại là gì, vì sao ngay cả Chích Viêm luôn ngang ngược cao ngạo cũng phải cố kỵ?
“Liệt Diễm. Từ bỏ đi!”
Nguyệt Độ Lưu vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Nam Cung Liệt Diễm cùng Phong Chích Viêm lúc này cũng dỏng tai lắng nghe. Nhất là lúc nghe thấy lời nói ngầm ý cảnh cáo cùng kính sợ của Phong Chích Viêm, Nguyệt Độ Lưu chuyển ánh mắt về phía tuyệt mỹ thiếu niên cùng nam nhân cường đại kia rời đi, tràn đầy trầm tư cùng thích thú.
Nhàn nhã dùng cây quạt đập đập lên lòng bàn tay, trên mặt Nguyệt Độ Lưu tràn đầy ý cười sâu xa.
Nam nhân cả người tràn đầy khí thế cường đại cùng áp bách vừa nãy là phụ thân của tuyệt mỹ thiếu niên sao? Bộ dáng tuấn mỹ vô song như vậy chả trách sinh được một nhi tử tuyệt sắc.
Bất quá, y có phải hơi trẻ không?
Vụ Lan hiện giờ cũng hai mươi ba mươi bốn đi, phụ thân hắn nhìn sao cũng giống như chỉ mới hai tám, hai chín? Chẳng lẽ, kỳ thật Vụ Lan được nam nhân kia nhặt về thu dưỡng?
Thật sự đáng thương a, khó trách hắn sợ phụ thân như vậy.
Chẳng qua, xem khí phách tôn vinh cùng cường thế dưỡng ra vì ngồi trên địa vị cao một thời gian dài, còn có thân phận mà Chích Viêm cố ý đề cập tới ban nãy, Nguyệt Độ Lưu thật sự tò mò, thân phận Vụ Lan rốt cuộc là gì? Thế nhưng có thể che dấu cẩn thận như vậy, ngay cả người quen thuộc tất cả đệ tử quý tộc đế đô cũng không tra ra thân phận cùng lai lịch.
Theo lý mà nói, vô luận là quý khí cùng lễ nghi mà Vụ Lan biểu hiện hay dung mạo tuyệt thế của thiếu niên kia đều đủ để người ta ấn tượng sâu sắc, đã từng gặp qua nhất định không thể quên, nhưng vì sao không ai trong đế đô biết thân phận bọn họ?
Ha hả, hắn hiện giờ thật hiếu kì a, cũng thực chờ mong lần gặp gỡ sau với Vụ Lan! Hảo huynh đệ của ta a, lần sau ta nhất định hảo hảo chiêu đãi ngươi.
Mặc kệ đám Phong Chích Viêm ở phía sau nói gì, Huân nhi chỉ nắm chặt tay nam nhân đi trên đường phố náo nhiệt của đế đô, trong lòng dị thường bất an. Nhất là sau khi nhìn lén sắc mặt phụ hoàng, thiếu niên lại tăng thêm một loại dự cảm bất hảo.
Giống như, rất không đúng a.
“Phụ hoàng.”
“Huân nhi, hai nam nhân vừa nãy ngươi quen biết khi nào a? Ân?” Kéo thắt lưng ôm chầm thiếu niên vào lòng mình, Tây Lam Thương Khung cúi đầu nhướng mi nhìn ánh mắt mê ly của thiếu niên, giọng điệu mềm nhẹ lại tràn đầy nguy hiểm hỏi.
“Một người là ba năm trước cùng Thất ca xuất cung gặp, người kia là lúc mang Luyện Yêu tới tây ẩn sơn gặp đám người đi săn bắn.” Huân nhi thực vô tội nhìn Tây Lam Thương Khung, không chút dấu diếm, có lẽ nghĩ tới hình ảnh đáng sợ nào đó, sắc mặt thiếu niên thoáng chốc trắng bệch, hơn nữa hai gò má còn hiện lên một mạt đỏ ửng quyến rũ làm cả người thiếu niên tràn ngập yêu mị cùng mê hoặc động lòng người. Hô hấp Tây Lam Thương Khung không khỏi căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên lại tăng thêm phần thâm trầm u ám.
“Lại là lần xuất cung ba năm trước sao?”
Chuyện Huân nhi đi tây ẩn sơn trước đó Tây Lam Thương Khung biết, chẳng qua y không biết thế nhưng có người dám mơ ước bảo bối của mình. Nghĩ tới ba năm trước Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch mang Huân nhi xuất cung, không chỉ trêu chọc Ám hoàng Nam Khê thôi a. Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch sao? Xem ra hình phạt mình dành cho hắn thật sự quá nhẹ nhàng.
Không thể không nói, người nào dám đắc tội Tây Lam Thương Khung tuyệt đối sẽ bị nam nhân này nhớ kỹ, sau đó trả lại gấp bội, thậm chí là không thể trở mình nổi mới thôi. Cho nên hiện tại, Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch thực đáng sầu lo a!
Ngay lúc khóe miệng Tây Lam Thương Khung nhếch lên lộ ra nụ cười làm người ta rợn da gà, ánh mắt lấp lóe quang mang u ám thì chiến thần A Thụy Tư nãy giờ vẫn lẳng lặng theo sau nam nhân đột nhiên mở miệng.
“Bệ hạ, ta đã gặp Cổ Tháp Tây Tư.”