Một nữ nhân tùy tiện ngu xuẩn lại ôm đầy tâm kế.
Rõ ràng muốn biết chỗ ở của Nhược phi lại cố ý đánh một cái vòng lớn như vậy, nên nói nàng thông minh hay ngu xuẩn đây?
Giờ phút này trong mắt Huân nhi, Hoa phi chính là một nữ nhân như vậy.
Ngồi trên vị trí cao như Tây Lam Thương Khung, Huân nhi không hề bỏ sót chút tinh quang tính kế nào trong mắt nữ nhân này. Ngay cả ánh mắt tràn đầy ghen tị cùng phẫn hận của nàng lúc nhìn hoàng hậu Y Tô Na cũng thấy thực rõ ràng.
Đương nhiên, đối với chuyện thú phi nạp thϊế͙p͙ kéo dài con nối dòng mà Hoa phi nói vừa nãy, mặc kệ nàng ta thật tâm hay giả ý, Huân nhi đều không để một lời nào lọt vào tai. Lúc còn sống bé nhất định phải cùng nam nhân này dây dưa cùng một chỗ, nữ nhân đối với bé căn bản không có khả năng tồn tại, huống chi là con nối dòng.
Mà phụ hoàng, tự nhiên cũng tuyệt không cho phép bé có dây dưa với nữ nhân khác.
Bất quá nói đến Nhược phi, nữ nhân này rốt cuộc đang đánh chủ ý gì? Thiếu niên không khỏi nhíu mày. Đồng dạng, đối với Tây Lam Thương Khung mà nói, Nhược phi bất quá chỉ là một nữ nhân không hề quan trọng. Chẳng là nàng trùng hợp là mẫu phi của Huân nhi mà thôi.
Nữ nhân kia nếu không phải là người đã sinh hạ Huân nhi, giờ phút này Tây Lam Thương Khung còn nhớ rõ sống chết của nữ nhân bị mình biếm vào lãnh cung hay sao. Bất quá, nàng ta chung quy cũng có quan hệ với mạng sống của Huân nhi. Vì sủng nịch Huân nhi, cho dù nữ nhân kia điên rồi cũng không thể để người khác dựa vào nàng ta mà tính kế bảo bối của y.
“Nhược phi cần tĩnh dưỡng, không nên huyên náo.” Nhẹ nhàng bâng quơ tõ rõ hết thảy tính toán của Hoa phi đều là uổng phí, điều này làm nàng ta thực không cam lòng.
“Bệ hạ, Nhược phi muội muội là mẹ ruột của Cửu hoàng tử, nghi thức nhi tử trưởng thành cũng không tham gia? Điều này làm đại thần trong triều nghĩ thế nào, điều này làm thần dân Tây Lam về sau đối đãi thế nào với Cửu hoàng tử?”
“Hoa phi, ngươi thực sự quan tâm Nhược phi a! Nếu vậy, Hoa phi ngươi tới bồi Nhược phi đi! Tin tưởng nếu Nhược phi nhìn thấy ngươi, bệnh của nàng ta sẽ tốt hơn nhiều lắm.”
“Bệ hạ—–” LờiTây Lam Thương Khung vừa thốt ra khỏi miệng, sắc mặt Hoa phi liền không còn chút máu. Ý tứ của nam nhân này nàng sao lại không hiểu. Nhược phi ngoài miệng là được đưa tới hành cung dưỡng bệnh, nhưng sự thật cũng không thoát khỏi kết cục thê thảm như ở lãnh cung. Bệ hạ nói vậy, chẳng phải là…
“Lui xuống. Nghi thức trưởng thành của Huân nhi vẫn còn vài tháng, đến lúc đó cứ giao cho hoàng hậu xử lý, khoảng thời gian này Hoa phi ngươi tốt nhất nên thành thật cho trẫm. Bằng không trẫm đảm bảo, nơi Nhược phi tu dưỡng mà ngươi đang cật lực điều tra sẽ trở thành chỗ của ngươi.”
“Dạ.” Nữ nhân mềm nhũn cơ hồ không thể đứng thẳng run rẩy rời đi, ánh mắt nhìn về phía Tây Lam Thương Khung tràn đầy hoảng sợ. Bóng dáng chật vật hệt như vừa được sống lại.
“Phụ hoàng, ngươi quả thực vô tình. Nữ nhân kia dù sao cũng từng là ái phi được ngươi sủng ái một thời, hiện giờ cứ vậy bị ngươi vô tình vứt bỏ.” Ngẩng đầu khỏi lòng ngực nam nhân chăm chú nhìn theo bóng dáng Hoa phi rời đi, giờ phút này thiếu niên không thể nói rõ phiền muộn cùng bực bội trong lòng.
Nam nhân này, mặc kệ ở đâu, sau lưng y luôn có bóng dáng của một đám nữ nhân, thực làm người ta phẫn nộ a!
Tuy Huân nhi biết rõ lúc này mình hoàn toàn không cần tức giận, nam nhân này một khi nhận định ai liền chuyên tình với mỗi người đó, cho dù đã luân hồi cũng không hề chuyển biến, cho dù chỉ một chút cũng không. Này không phải chính mình đã biết rõ đáp án sao?
Lúc này nam nhân đang ở bên cạnh mình chính là minh chứng tốt nhất! Nghĩ đến đây, cơn giận của thiếu niên cũng tiêu tan. Linh hồn ác liệt cũng lãnh khốc của nam nhân này chính là nguyên nhân làm mình yêu thích a!
“Huân nhi tức giận sao?” Vươn tay nâng chiếc cằm tinh xảo của thiếu niên, ngọn lửa giận bùng cháy vì những lời của Hoa phi khi nãy kỳ thích bình ổn, thậm chí còn ẩn ẩn có chút hưng phấn.
Huân nhi của y a, bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo, thật hiếm thấy có lúc biểu hiện để ý tới y rõ ràng như vậy. Sự tồn tại của nữ nhân kia cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Đương nhiên, dám mơ ước Huân nhi y tuyệt đối không cho phép tồn tại, cho dù là hoàng tử phi gì đó! Dù sao, hoàng tử kéo dài con nối dòng cũng không hiếm, không sợ tương lai không có người tranh đoạt hoàng vị. Về phần Huân nhi, nếu lưu lại con nối dòng thì cũng nên cùng Tây Lam Thương Khung y có mới đúng.
“Phụ hoàng nợ phong lưu thiệt nhiều, Huân nhi tự nhiên có chút tức giận. Bất quá, Hoa phi nói cũng có đạo lý, Huân nhi hiện giờ cũng tới tuổi thành gia lập nghiệp, đám người bên ngoài hoàng cung kia nhất định đã sớm rục rịch.”
Hoàng tử được sủng ái nhất Tây Lam quốc, cũng là hoàng tử có khả năng đạt được hoàng vị nhất, bọn họ sao không ao ước dâng tặng nhi nữ nhà mình cho Cửu hoàng tử a!
Phỏng chừng nếu không phải hiện giờ Huân nhi trụ ở Thương Lam điện, được phụ hoàng đích thân dạy dỗ, mà bệ hạ bọn họ lại chậm chạp không biểu thị gì tới hôn sự của Cửu hoàng tử điện hạ, chỉ sợ thiếu niên hiện giờ đã sắp mười sáu tuổi sao có khả năng thanh tịnh một mình thế này.
Đó là hoàng tử được sủng ái nhất a, nếu nữ nhi của mình trở thành phi tử của Cửu hoàng tử, như vậy tương lai…
Đạo lý này ai cũng hiểu, bởi vậy mọi người đều đặc biệt chú ý cùng lo nghĩ tới hôn sự của Cửu hoàng tử. Bất đắc dĩ, đế vương vẫn không có phản ứng gì, hệt như đã hoàn toàn quên đi Cửu hoàng tử điện hạ trụ ở Thương Lam điện hiện giờ đã mười sáu tuổi.
“Thành gia lập nghiệp? Trẫm không cho phép. Ngay cả nghĩ cũng không được. Có nghe thấy không, Huân nhi, bằng không phụ hoàng không thể cam đoan bảo bối ngươi còn cơ hội leo xuống giường nga.” Cúi đầu cố ý cắn lên vành tai non mềm của thiếu niên, bàn tay to được một tấc lại muốn tiến một thước cũng vói vào trong vạt áo, lời nói chém đinh chặt sắt của Tây Lam Thương Khung không hề che dấu cường thế cùng bá đạo.
Về phần Huân nhi trưởng thành, còn có động tác lén lút của đám đại thần, Tây Lam Thương Khung sao lại không hiểu, đoạn thời gian trước bọn họ luôn ngầm ám chỉ tới hôn sự của hoàng tử lúc thượng triều, nhưng y căn bản không để tâm tới.
Chuyện này, y không có khả năng thỏa hiệp.
“Ngô, phụ hoàng…”
Không biết từ khi nào, Y Tô Na đã yên lặng rời đi, trong đại điện to lớn của Thương Lam điện chỉ còn bóng dáng hai người giao triền. Không khí dần dần nóng lên, âm thanh trong trẻo thuộc về thiếu niên giờ phút này có vẻ tràn đầy quyến rũ cùng mê hoặc.
Không lâu sau, tiếng ngâm khẽ nức nổ của thiếu niên cùng tiếng gầm ồ ồ thở dốc của nam nhân, khát vọng bị đè nén sâu trong nội tâm nam nhân không ngừng bộc phát. Mà ngoài Thương Lam điện chỉ còn thân thể mập mạp của Tang Đạt tổng quản đứng lù lù bất động, vẻ mặt vô cùng kì quái.