Tây Lam Yêu Ca

Quyển 3 - Chương 3: Khuynh Quốc Họa Thủy

“Vị đại nhân này, giờ các ngươi chuẩn bị muốn đi đâu a?” Nếu đã không cần lo lắng chính mình bị người ta cắt cổ, thiếu niên tự xưng là Đoạn Thủy không khỏi lần thứ hai khôi phục bộ dáng tràn đầy sức sống.


Hiển nhiên lần làm sơn tặc này vì đụng phải cao thủ mà suýt chút nữa đi ăn canh mạnh bà, bất quá nếu đã bám được cây đại thụ có vẻ rất tiền này, hắn cùng Trừu Đao không cần lo lắng vấn đề cơm nước nữa.


Hơn nữa, nhìn y phục mặc trên người bọn họ, này tuyệt đối là vải dệt tốt nhất, ngay cả y phục của người hầu cưỡi con ngựa màu rám nắng kia cũng không phải người bình thường có được.


Nói cách khác, kỳ thật lần này bọn họ cướp thành công. Chẳng qua là từ trắng trợn cướp của người nghèo chia cho người giàu biến thành giàu tinh thần hiệp nghĩa ra tay tương trợ, nguyện ước ban đầu vẫn không hề thay đổi, chính là giải quyết vấn đề quan trọng nhất trong nhân sinh—– có tiền ăn cơm.


Bất quá, thiếu niên đồng thời cũng thực buồn bực cùng chán nản.
Nhất là nhìn ba người nhàn nhã cưỡi ngựa bên cạnh, chính mình lại phải lết hai cái đùi đi bộ, thiếu niên không khỏi bất bình. Vì cái gì không cho mình cưỡi chung a!


Tuy năm người hai ngựa có vẻ không hợp lý lắm, chỉ tính thể trọng thôi cũng đủ đè chết con ngựa thoạt nhìn có thân hình mập mạp tráng kiện kia. Bất quá vì cái gì nhất định phải đi a! Lại còn đi lâu như vậy! Đợi đến được nơi có trạm nghỉ thì không biết phải đi bao lâu nữa, đến lúc đó mình có thể đã mệt chết rồi.


Ô ô, tốt xấu gì mình cũng được xem là thiếu niên mảnh khảnh yếu ớt chứ đâu có khỏe như trâu như Trừu Đao đâu chứ. Vì lông gì lại không đặc biệt chiếu cố mình a!
A! Vì cái gì a! A!


Quay đầu chuẩn bị thảo luận vấn đề phân phối ngựa với nam tử lãnh liệt rõ ràng rất có thân phận cùng quyền quyết định đang ngồi trên con thiên lý mã mà mình thèm nhỏ dãi kia, bất quá lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt lạnh như băng vô tình liếc qua của nam tử tuấn mỹ, thiếu niên không khỏi im lặng.


Này, thân phận hiện tại của mình hình như là—– tù binh đi? Đúng không nhỉ?
“Đoạn Thủy, ngươi có mệt không? Muốn ta cõng ngươi đi không?” Trừu Đao hiển nhiên rất quan tâm thiếu niên, vì thế chú ý thấy vẻ mặt buồn bực rõ rệt của thiếu niên thì nam nhân chất phác không khỏi lo lắng hỏi.


“Ngươi muốn cõng ta? Tốt lắm, ngồi xổm xuống đi.” Thiếu niên buồn bực quay đầu nhìn Trừu Đao đồng dạng cũng lết bộ bên cạnh, sắc mặt không khỏi càng thêm bực bội.


Quả nhiên là con trâu ngốc tinh lực tràn đầy, đi lâu như vậy không lộ ra chút mệt mỏi, ngược lại càng có vẻ như thần thanh khí sảng, này không phải muốn đả kích mình à. Hiển nhiên đối với Trừu Đao, Đoạn Thủy đã sớm biết người này không phải lợi hại bình thường.


Bất quá hiện giờ, nếu Trừu Đao vẫn không đỏ mặt không thở gấp như cũ, kia cõng mình trên lưng cũng không tính là quá đáng đi.


Vì thế, lúc nam tử chất phác vẫn cười ngây ngốc chăm chú nhìn thiếu niên, Đoạn Thủy liền không khách khí leo lên lưng đại ngốc. Tuy lúc rúc trên tấm lưng cường tráng của nam tử, gò má thiếu niên bất giác đỏ ửng một mảnh.


Đương nhiên, đáng ăn mừng chính là nam tử cường tráng vẻ mặt thành thật kia cũng không phát hiện vệt đỏ ửng bất thường trên mặt hắn. Bằng không, người nào đó thẹn quá thành giận khẳng định sẽ tỏ ra tức giận với tấm lưng của nam nhân trung hậu.


“Đoạn Thủy, chúng ta vì sao lại đi cùng bọn họ a?”
Hiển nhiên, nam nhân lúc này đang đưa lưng về phía thiếu niên không biết, cũng không phát hiện sự khác thường của thiếu niên, hiển nhiên có vẻ chất phác.


Bất quá cảm nhận được thân thể mảnh khảnh của thiếu niên trên lưng giờ phút này gắt gao dựa sát vào mình, mái tóc đen mềm mại xõa bên sườn mặt, dừng lại trên cổ mình, nam nhân chất phác cũng không khỏi cảm thấy có chút không thích hợp.


Đoạn Thủy rất nhẹ, nhẹ đến mức làm hắn cảm thấy không có sức nặng. Chỉ sợ thanh đao bảng to mà mình vẫn luôn sử dụng còn nặng hơn thiếu niên. Vì thế dù cõng thiếu niên trên lưng, nam nhân cũng không cảm thấy gánh nặng gì cả. Hơn nữa, trong lòng thậm chí còn có cảm giác tràn ngập hạnh phúc.


Hắn hảo muốn, cứ như vậy cõng người nãy, vĩnh viễn như vậy!
“Ngu ngốc, đương nhiên là vì đi theo bọn họ có thịt ăn a!” Đối với vấn đề của Trừu Đao, thiếu niên không khỏi bực mình.


Hiện giờ trên người bọn họ chẳng còn mấy đồng, sao đủ cho cái người này ăn chứ! Vì thế hiện giờ vất vả lắm mới có một thanh tiến tuấn mỹ thoạt nhìn giàu có chịu mang theo bọn họ, sao hắn không đồng ý cho được.


Huống chi, cho dù không đồng ý, chẳng lẽ để nam nhân đáng sợ kia làm thịt bọn họ à? Hắn cũng không có cốt khí kia. Phải biết, người phiêu bạt giang hồ tốt nhất không dính tới đao thương. Thân thể chính là tiền vốn, phải hảo hảo bảo vệ!


“Đoạn Thủy, chính là không phải chúng ta không muốn về sao? Nếu đi cùng bọn họ, không phải ngươi sẽ quay về phủ sao?”Nam tử chất phát không khỏi lo lắng. Đều tại hắn không tốt, không bảo vệ tốt Đoạn Thủy mới để Đoạn Thủy bị người ta uy hϊế͙p͙. Đều tại hắn thất trách.


“Đã nói ngươi ngốc mà. Đây là đường đi tới kinh thành a, đi theo bọn họ đương nhiên sẽ về kinh rồi, cùng mục tiêu của chúng ta trước đó giống nhau, vì thế không cần lo lắng. Hơn nữa gần nhất trận giấu giao hữu của học viện Úc Thu Lan đã sắp bắt đầu, bọn họ khẳng định tới xem đi.


Nhỏ giọng, lúc dần dần bắt kịp nhóm người, thiếu niên nằm trên tấm lưng dày rộng của nam tử khẽ nói tiếp.


“Huống chi, Đông Lăng vương còn nhân cơ hội này mời hoàng thất các quốc gia trên Thương Lam đại lục, lúc đó hẳn lại càng náo nhiệt hơn. Có rất nhiều người muốn tới kinh thành cũng là chuyện bình thường. Bất quá điểm không biết chính là, mục đích của đám người này là trận đấu của Úc Thu Lan học viện hay yến tiệc của Đông Lăng vương?”


Thiếu niên nhìn mấy người ngồi trên ngựa phía trước.
Nam tử tuấn mỹ uy phong lẫm lẫm kia, không khỏi có chút tò mò. Bất quá ngay lập tức, thiếu niên không khỏi dùng sức lắc đầu.


Bọn họ tới Đông Lăng xem đấu giao hữu hay vì lí do khác cũng được, không phải chuyện mình quan tâm! Mình vẫn không nên hỏi nhiều, thành thành thật thật chờ trở lại kinh thành lại tiếp tục tiêu dao đi.


Ai, cũng tại mình tiêu hết lộ phí, nếu không Trừu Đao cũng có cái để ăn, về phần đi một đường cướp một đường, cuối cùng lại cướp ngược về kinh thành à? Thiếu niên không khỏi thở dài!


Thật bất đắc dĩ quá a! Mình có thể đi tới đây chủ yếu là dựa vào cướp bóc, khụ khụ, sai rồi, là cướp của người giàu chia cho người nghèo. Bất quá, vì lông gì đối tượng hắn cướp thành công đều là một đám sơn tặc? Lại còn là những tên không ra hồn.


Dựa vào tấm lưng dày rộng của Trừu Đao, thiếu niên không khỏi buồn bực. Còn người bị xem là nô dịch lại hoàn toàn không cảm thấy thống khổ, ngược lại vui vẻ chịu đựng nghe thấy lời thiếu niên thì không khỏi sửng sốt.


“Đoạn Thủy, ngươi biết bọn họ muốn tới nơi nào trong kinh thành sao? Chính là nếu đã biết sao khi nãy ngươi còn hỏi nữa?” Trừu Đao nghi hoặc.


“Ngu ngốc, chúng ta không thể tỏ ra quá thông minh, bằng không sẽ chết sớm a! Ngươi chẳng lẽ không nghe câu ‘người tốt không sống lâu, tai họa để ngàn năm’ sao? Người đại lương thiện xuất môn cũng luyến tiếc giẫm chết một con kiến như chúng ta sao có thể không cẩn thận một chút chứ.”


Gõ cái đầu ngốc của Trừu Đao một cái, thiếu niên lộ ra biểu tình ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’.


“Nga!” Xuất môn cũng luyến tiếc giẫm chết một con kiến? Hóa ra Đoạn Thủy mỗi lần ra ngoài đều nhìn trái nhìn phải một cái, hóa ra là nguyên nhân này a! Trừu Đao không khỏi ngộ ra gật gật đầu, thiếu niên nhìn thấy thì không khỏi câm nín. Vì sao mặc kệ hắn nói gì, đầu gỗ này đều không hề suy nghĩ đã gật đầu đồng ý a?


Thật là kẻ ngốc mà! Nhưng mà, vì sao trái tim hắn ấm áp như vậy?
“Trừu Đao, đi tới bên cạnh bọn họ đi.” Vỗ vỗ nam tử cường tráng không chút cố sức cõng mình, thiếu niên chỉ thiếu niên thanh tú đang cưỡi con ngựa rám nắng phía trước.


Mà Trừu Đao ngẩng đầu nhìn thiếu niên xa lạ nhưng rất lợi hại, thế nhưng có thể đánh ngang sức với mình, sau đó không có bất cứ nghi ngờ nào đẩy nhanh cước bộ, đi tới bên cạnh thiếu niên mà Đoạn Thủy chỉ, bước chân không hề rối loạn, có vẻ ổn trọng cùng bình tĩnh.


Giống như bản thân nam nhân này vậy, làm người ta có cảm rất an toàn cùng tin cậy. Tin tưởng người này có thể bảo hộ mình rất tốt.
“Này, ta hỏi ngươi a, cái kia…”


Dựa trên lưng Trừu Đao, thiếu niên rất không tình nguyện ngẩng đầu nhìn thiếu niên nhàn nhã ngồi trên con ngựa rám nắng cao lớn, không khỏi bĩu môi hỏi. Nhưng lúc lực chú ý vô lức di động tới chỗ tuyệt mỹ thiếu niên được nam tử tuấn mỹ ôm trong lòng, Đoạn Thủy không khỏi trầm mặc.


Thiếu niên này, lúc nam nhân lạnh như băng không hề có chút biểu tình kia quyết định mang hắn cùng Trừu Đao đi cùng, trong lúc vô tình ngẩng đầu Đoạn Thủy đã thấy được gương mặt khuynh thành của thiếu niên được nam nhân gắt gao bảo hộ trong lòng.


Quả thật là mỹ đến kinh người, xinh đẹp mị hoặc, khuynh quốc khuynh thành làm người ta vô thức trầm luân trong đó.


Nhất là đôi tử mâu biến ảo không biết đang nghĩ gì kia từ khi nào đã chăm chú nhìn mình, thế nhưng lóng lánh lưu quang khác thường, làm người ta muốn trầm luân nhưng cũng vô thức cảm thấy nguy cơ, hệt như con cá nằm trên thớt chờ người ta làm thịt, cảm xúc lúc đó vừa nao núng lo sợ nhưng lại không thể trốn tránh.


Người nọ, thật sự là nam sủng của nam nhân lãnh liệt kia sao?


Giờ phút này, Đoạn Thủy không khỏi nghi hoặc, bởi vì trong đôi tử mâu của tuyệt mỹ thiếu niên căn bản không có sự tự ti cùng ti tiện thuộc về nam sủng. Ngược lại, đôi mắt quyến rũ lóng lánh lưu quang kia tràn ngập cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn có một phần bễ nghễ.


Từ ánh mắt kia, Đoạn Thủy không tìm được chút yếu đuối hay đau thương nào, ngược lại cao cao tại thượng như thần linh không hề quan tâm, thậm chí là coi rẻ phàm trần…


Người đáng sợ như vậy, dung mạo tuyệt thế như vậy lại chấp nhận làm nam sủng thần phục dưới thân nam nhân sao? Tuy nam nhân đang ôm người nọ lại càng làm người ta cảm thấy đáng sợ hơn, khí thế trên người cũng càng làm tim người ta đập loạn cùng không dám phản kháng.


“Ngươi lại nghĩ mấy chuyện dơ bẩn gì đó, đó là thiếu gia nhà chúng ta, dẹp cái ánh mắt đó của ngươi cho ta.” Chú ý tới ánh mắt tràn ngập suy tư như kẻ trộm của tên sơn tặc khi nhìn về phía Cửu điện hạ, Di Nguyệt liền trợn mắt nhìn đối phương.
“Hả? Thiếu gia? Kia, nam nhân kia…”


“Đó là lão gia nhà chúng ta.”
“…” Nhìn nam tử tuấn mỹ dùng ánh mắt nhu tình như nước chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trong lòng, thiếu niên không khỏi câm nín. Nam nhân kia, có phải hơi trẻ không?


Thiếu niên nghĩ gì, Di Nguyệt không cần đoán cũng biết. Tuy đối với quan hệ sâu sa giữa Lam đế bệ hạ cùng Cửu điện hạ, Di Nguyệt tuy cũng hoảng sợ nhưng cũng không khỏi cảm thấy đương nhiên.


Quả thật, hoàng tử sinh ra trong nhà đế vương không có lý nào được hoàng đế sủng nịch mà không có lí do, huống chi đối tượng còn là Lam đế bệ hạ có thể nói là một đế vương lãnh huyết lãnh tình, y lại càng không có khả năng sủng ái hoàng tử của mình như vậy.


Trừ phi… đế vương vô tình lạnh lùng kia đột nhiên yêu thương một người, một người có thể làm y từ cương hóa thành nhu.


Nghĩ đến đây, Di Nguyệt không khỏi bình thường trở lại. Tuy lúc trước, lần đầu tiên ý thức được quan hệ không bình thường giữa Lam đế bệ hạ cùng Cửu điện hạ hắn cũng chấn kinh cùng bất an hồi lâu.


Bởi vì, Cửu điện hạ cùng Lam đế bệ hạ dù sao cũng là phụ tử a, là người nắm quyền thế cao nhất Tây Lam, nếu tình cảm cấm kỵ giữa bọn họ bị người ta biết thì hậu quả…
Nghĩ cũng không dám nghĩ a!


Vì thế đối với chuyện người khác hiểu lầm điện hạ là nam sủng của Lam đế bệ hạ, Di Nguyệt mới khẩn trương cùng mẫn cảm như vậy. Đương nhiên, thiếu niên đang lo âu kia cũng không biết, điện hạ cùng Lam đế, trừ bỏ là đế vương cùng hoàng tử Tây Lam của Thương Lam lục địa còn một thân phận khác làm người ta khϊế͙p͙ sợ cùng cúng bái, chính là…


Chủng tộc viễn cổ cường đại thức tỉnh!