“Huân nhi, ngươi đi đâu rồi?”
“Phụ hoàng, ngươi bãi triều rồi sao…” Lúc Huân nhi mới từ bên ngoài trở lại Thương Lam điện, một âm thanh âm trầm áp lực đột ngột vang lên bên tai thiếu niên, làm Huân nhi nhất thời không kịp chuẩn bị tinh thần không khỏi hoảng hốt.
Bất quá lúc nhìn thấy nam nhân u ám đứng trong Thương Lam điện, thiếu niên không khỏi khẽ mìm cười, sau đó rất nhanh chạy tới, bổ nhào vào lồng ngực rộng mở của nam nhân, hai tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc của đối phương.
“Huân nhi, ngươi… ai…” Nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên đột nhiên bổ nhào vào lòng mình, gương mặt vốn trở nên âm trầm vì không thấy Huân nhi đâu của Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
Thiếu niên xinh đẹp này a, chính mình thật sự không có cách nào với đối phương. Vốn sau y nghị sự chấm dứt, Tây Lam Thương Khung liền vội vàng trở về Thương Lam điện, muốn xem xem bảo bối của y đã thức dậy hay chưa.
Nào ngờ, chờ đến lúc y về tới Thương Lam điện, nhân nhi xinh đẹp hẳn đang ngủ trên long sàn xa hoa rộng lớn thế nhưng lại không thấy? Hơn nữa trong Thương Lam điện to lớn này căn bản không có bóng dáng thiếu niên kia. Có lẽ Huân nhi đã sớm tỉnh dậy, vì thế liền ra hoàng cung một chút đi? Tây Lam Thương Khung nghĩ như vậy.
Nhưng khi hỏi bọn cung nữ thái giám hầu hạ Huân nhi rửa mặt chải đầu ở Thương Lam điện thì lại phát hiện không ai thấy Huân nhi rời đi. Hơn nữa phái bọn thị vệ lục tung cả hoàng cung, lúc trở về thì bẩm báo không thấy bóng dáng Cửu hoàng tử điện hạ, Tây Lam Thương Khung liền biết, Huân nhi của y giờ phút này rất có thể đã không còn trong cung.
Huân nhi là tự mình xuất cung? Hay ma tộc lại phái người tới muốn bắt Huân nhi trở về ma giới? Vài ngày trước ma tộc đột nhiên xuất hiện quả thật đã làm Tây Lam Thương Khung cảnh giác, cảnh giác Ma đế tùy thời sẽ đến mang Huân nhi đi. Vì thế lúc phát hiện không thấy Huân nhi, Tây Lam Thương Khung mới khẩn trương đến vậy. Nhưng hiện giờ Huân nhi đã thức tỉnh, nếu không phải bé tự nguyện, cơ hồ không có ai có thể bất thình bình ép buộc tuyệt mỹ thiếu niên này.
Huống chi, lại còn trong tình huống mình không hề phát hiện. Cho dù ma đế đến đây đi nữa, Tây Lam Thương Khung cũng không có khả năng không cảm nhận được. Nói cách khác, Huân nhi căn bản là tự nguyện cùng ai đó xuất cung? Nghĩ tới khả năng này, gương mặt vốn lạnh lẽo lãnh liệt của Tây Lam Thương Khung lại càng âm trầm khủng bố hơn.
“Huân nhi, bên ngoài chơi có vui không? Vụ Dịch mang ngươi đi đâu, sao trễ thế này mới trở về?” Ân?” Siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy thân hình tinh tế ấm áp trong lòng, giọng điệu Tây Lam Thương Khung không khỏi tràn ngập ý tứ nguy hiểm.
“Cũng không có gì, chỉ tới một tửu lâu, ở đó gặp được ba vị bằng hữu nhận thức bên ngoài của Thất ca. Không bao lâu thì đã trở về. Phụ hoàng, ngươi tức giận sao?” Kiễng mủi chân, thiếu niên ôm lấy cổ nam nhân, cười đến thực ngọt ngào hôn lên gò má nam nhân đang sinh khí, mềm nhẹ nói.
“Tửu lâu a, kia chính là nơi long xà hỗn tạp!” Ánh mắt vô thức dừng lại trên đôi môi anh đào sáng bóng của Huân nhi, ánh mắt Tây Lam Thương Khung nháy mắt trở nên u ám. Cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hấp dẫn mình của thiếu niên, cánh tay cứng như thiết của Tây Lam Thương Khung siết chặt ôm lấy phần eo thon nhỏ tinh tế không xương của thiến niên, một tiếng than nhẹ cứ vậy trong nháy mắt biến mất giữa hai đôi môi giao triền của hai người.
“Ân…” Cảm giác có đầu lưỡi đột nhiên vói vào miệng mình không ngừng dây dưa kịch liệt, còn có chút thô bạo du động, Huân nhi bị Tây Lam Thương Khung giam chặt không khỏi có chút chịu không nổi nụ hôn kịch liệt của nam nhân, cơ thể giống như nhũn ra không thể đứng thẳng, vì thế chỉ có thể bám chặt vào thân thể nam nhân.
“…phụ hoàng, đừng…” Mười ngón tay trắng nõn non mềm khẽ chống đẩy nam nhân được một tắc lại muốn tiến một thước đã vói bàn tay to vào trong y phục mà không ngừng dao động, thiếu niên vất vả lắm mới được nam nhân buông tha cho một cơ hội thở dốc không khỏi nhẹ nhàng kháng nghị. Nhưng âm thanh mềm mại ngọt ngào lại mang theo hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ kia lại càng kích thích mãnh liệt dục vọng của nam nhân, một chút cũng không ngăn cản được bàn tay to đang dấy lên cảm giác nóng rực trên khăp cơ thể mình.
“Huân nhi, ngươi nghĩ phụ hoàng nên trừng phạt ngươi thế nào đây? Ân? Lần này ta sẽ không dễ dàng chấm dứt đâu! Cho dù cuối cùng Huân nhi cầu xin tha thứ thế nào ta cũng không mềm lòng.” Cười khẽ hai tiếng, Tây Lam Thương Khung xoay người ôm lấy tuyệt mỹ yêu dị thiếu niên, sau đó đi về phía long sàng xa hoa rộng lớn sâu trong tẩm cung. Y hiện tại muốn hảo hảo cảm thụ bảo bối của mình, y nguyện ý dùng sinh mệnh bảo hộ tuyệt mỹ thiếu niên ở bên người, ngay dưới thân mình uyển chuyển cầu hoan, lộ ra mị thái xinh đẹp chỉ thuộc về một mình Tây Lam Thương Khung y.
Huân nhi của y a, tuyệt mỹ thiếu niên chỉ thuộc về y! Phút chốc sau bên trong Thương Lam điện liền vang lên tiếng rên rĩ mềm mại nhất, làm đại tổng quản hoàng cung Tang Đạt mặc dù lo lắng nhưng không dám vào trong nghe tới đỏ mặt tim đập. Xuyên thấu qua dư quang khóe mắt, Tang Đạt tổng quản dường như nhìn thấy hai bóng dáng giao triền phía sau mạn liêm mông lung bị gió thổi bay.
Mà ở nơi khác, Tây Lam Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch vẫn luôn bị vây trong tâm trạng bất an cũng không dễ chịu là bao. Từ khi ý tức được chuyện lén mang Cửu hoàng đệ ra cung rất có thể sẽ chọc phụ hoàng phẫn nộ, trái tim nhỏ bé của Tây Lam Vụ Dịch không ngừng nhảy lên kịch liệt, nhất là sự uy nghiêm cùng lãnh liệt của phụ hoàng đã sớm xâm nhập vao tận thâm tâm đám hoàng tử bọn họ, làm người ta không chút phản kháng sợ hãi cùng sùng kính. Tưởng tượng chính mình rất có thể phải trực tiếp đối mặt với lửa giận âm trầm của phụ hoàng, Tây Lam Vụ Dịch hối hận tới xanh cả ruột.
Lúc trước mình bị quỷ ám gì, thế nhưng nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên một mình ngồi trong thủy tạ lại cảm thấy cả người thiếu niên đều tản mát ra hơi thở dị thường cô độc cùng bi thương, làm hắn vô thức đi tới, bất tri bất giác mở miệng muốn đánh vỡ bức màn ngăn cách với ngoại giới trong trẻo nhưng lạnh lùng thật dày kia. Vốn cho dù trộm chuồn ra cung, chỉ cần tính toán thời gian chuẩn một chút, vô thanh vô tức một chút thì cơ bản không có vấn đề.
Dù sao bắt đầu từ lúc chín tuổi, hắn vẫn luôn làm vậy, hơn nữa cũng không có ai phát hiện a. Trừ bỏ hai vị huynh trưởng lợi hại Tứ ca cùng Lục ca kia, Tây Lam Vụ Dịch có thể nói là không có chút kẻ hở. Vốn lần này hắn cũng rất tin tưởng, bằng không Tây Lam Vụ Dịch cũng không nói dẫn Cửu hoàng đệ xuất cung. Dù sao, hắn cũng không phải Cửu hoàng đệ, phụ hoàng hoàn toàn không có khả năng tỏ ra ôn hòa với hắn như với Cửu hoàng đệ a! Nhưng ai biết được phụ hoàng lại bãi triều sớm a! Bằng không hắn mới không tính sai đâu. Ai, không biết lần này phụ hoàng sẽ làm gì mình nữa. Hi vọng nể tình mình mang Cửu hoàng để trở về bình an không chút tổn hao, phụ hoàng bớt giận một chút. Bằng không, ô ô, thực không dám tưởng tượng tới a!
Nhưng ngay lúc Tây Lam Vụ Dịch lo lắng đề phòng, sống không an ổn, tưởng tượng phụ hoàng phẫn nộ vung đao xử mình thế nào, nhưng bên Thương Lam điện kia lại không hề có động tĩnh gì? Phụ hoàng cũng không có ý tứ vung dao giết chết hay lột da rút gân mình. Chẳng lẽ, phụ hoàng hoàn toàn không truy cứu? Này, có thể sao? Sau vài ngày kiên nhẫn chờ mong rồi lại lo lắng, Tây Lam Vụ Dịch phát hiện, có lẽ phụ hoàng thực sự không truy cứu chuyện lần này. Bởi vì, bên Thương Lam điện vẫn bình ổn như cũ, phụ hoàng không tuyên triệu cũng không có ý tứ gặp hắn.
Xem ra, sự tình hẳn đã an toàn rồi đi. Cửu hoàng đệ a, xem ra ký thác hi vọng lên người ngươi là quyết định hoàn toàn chính xác a! Xem đi, đại nạn không chết tất có phúc mai sau a! Oa ha ha ha, oa ha ha ha, tâm Tây Lam Vụ Dịch cuối cùng cũng thả lỏng. Hắn thế nào lại quên, Tây Lam đế vương kia, phụ hoàng lạnh lùng vô tình kia sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện hắn dám tự tiện bắt cóc nhi tử bảo bối của y ra cung được cơ chứ?
Vì thế vài ngày sau, từ trong tẩm cung của Tây Lam Thất hoàng tử đột nhiên phát ra một tiếng gào thét thảm thiết làm nhóm cung nữ đi ngang qua con đường trước tẩm cung Thất hoàng tử kinh hoảng một phen, vội vàng chạy đi.
“Tang Đạt tổng quản, ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Nhìn đại tổng quản hoàng cung đột nhiên tới Vụ Chi Thần cung tuyên chỉ, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi tràn ngập ai oán hỏi. Mà Tang Đạt tổng quản bị ánh mắt ai oán của Thất hoàng tử chăm chú nhìn mình thì không khỏi run rẩy cơ thể đầy thịt béo, có bao nhiêu da gà cũng nổi lên hết. A ~ a~ a nha, Thất hoàng tử điện hạ a, ánh mắt của ngươi thực khủng bố a!
“Này, Thất hoàng tử điện hạ, nô tài đã truyền ý chỉ của bệ hạ rồi, nô tài tạm thời cáo lui.” Không đợi Tây Lam Vụ Dịch nói thêm gì, Tang Đạt tổng quản ngay lập tức rời khỏi Vụ Chi Thần cung, hệt như đang chạy trối chết. Thất hoàng tử này cũng là một chủ tử khó chơi a! Tang Đạt tổng quản nghi ngờ nếu mình còn tiếp tục ở lại đó, chỉ sợ cả ngày nay đừng hòng rời đi.
“Phụ hoàng, ngươi thực ngoan độc a!” Nhìn thấy thân thể mập mạp dùng tốc độ nhanh nhất không khác gì nhanh nhẹn của chiến sĩ cấp tốc rời đi, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi chú đầu chăm chú nhìn thánh chỉ Tang Đạt mang vào ban bố khi nãy, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi. Nội dung là ‘Thất hoàng tử Vụ Dịch rất hợp ngô tâm, hiện lệnh Thất hoàng tử Vụ Dịch tạm thời trông coi triều chính trong lúc trẫm xuất hành tới Đông Lăng, không được có sai sót.’!
Này rốt cuộc có ý tứ gì a, hắn đã thực mong chờ lần này có thể cùng phụ hoàng tới Đông Lăng a. Không nói hành trình lần này có thể gặp gỡ các cao thủ hiếm thấy từ tứ đại cường quốc, hoàng thất của các quốc gia không nói tới đi, nhưng nghe nói còn có thể thấy thánh vật vạn năm của gia tộc thượng cổ, hàn băng tuyết liên có thể làm nhân loại đạt được sức mạnh cường đại cùng sinh mệnh vĩnh cữu.
Hắn sao có thể không nhiệt huyết sôi trào. Chính là hiện tại, vì cái gì lại như vậy? Phụ hoàng rõ ràng biết hắn ghét nhất là mấy thứ chính vụ, mấy chuyện lộn xộn kia thì cứ kính chi viễn chi, xin thứ cho kẻ này bất tài.
Hắn mong chờ nhất là du lịch đại lục, được thấy đủ loại sự vật thú vị cùng mới lạ a! Hơn nữa càng làm hắn cảm thấy vô cùng tức giận cùng căm phẫn chính là, vì cái gì Tứ ca cùng Lục ca lần này lại có thể cùng đi Đông Lăng, mà duy chỉ có một mình hắn phải ở lại? Mỹ nhân bé bỏng đáng yêu của Nam Khê, dáng người nóng bỏng nhiệt tình vô cùng diễm lệ của Bắc Tang, còn có nhu tình như nước đa tài đa nghệ của Đông Lăng nữa a.
Ô ô, hiện giờ tất cả đều thành bọt nước. Hơn nữa lần này Tứ ca cùng Lục ca cũng đi cùng, nếu bọn họ chịu không được hấp dẫn, lúc trở về còn mang theo mấy nữ nhân, kia hắn chẳng phải… nghĩ đến đây, Tây Lam Vụ Dịch không khỏi cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ. Lắc lắc đầu, Tây Lam Vụ Dịch không thèm nghĩ tới chuyện đó nữa, dồn hết lực chú ý vào hành trình tới Đông Lăng lần này.
Nghe nói trận đấu giao hữu giữa Tây Diệp La học viện cùng Úc Thu Lan học viện cũng được cử hành ở Đông Lăng, sẽ có thiệt nhiều người tới xem đi? Hắn cũng muốn xem a! Làm sao bây giờ? Phụ hoàng nhất định vì mình tự tự mang Cửu hoàng đệ ra cung mới phạt mình như vậy, nhưng hắn thật sự không muốn một mình ở lại thủ Tây Lam a! Hắn tình nguyệt bị phụ hoàng phạt cái khác, cho dù phạt nặng vẫn tốt hơn bảo hắn ở lại trấn giữ trong cung a! Hắn muốn đi Đông Lăng a! Đông Lăng, quốc gia có đủ điều thú vị mà hắn muốn khám phá a!
Ba ngày sau, loan giá đế vương từ đế đô Tây Lam chậm rãi khởi hành tới Đông Lăng, trừ bỏ Cửu hoàng tử điện hạ chắc chắn bị Lam đế bệ hạ mang theo bên mình, thành viên hoàng tộc cũng chỉ có Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc cùng vài hoàng tử công chúa có thể xem là được yêu thương khác.
Về phần Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa vốn cũng được liệt vào danh sách, một khắc cuối cùng đã tự nguyện ở lại Tây Lam, hiệp trợ Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch xử lý triều chính. Đối với việc này, Tây Lam Thương Khung không nói gì, lập tức đồng ý. Dù sao, có Tây Lam Diệu Hoa ở bên cạnh giám sát Thất hoàng tử Tây Lam Vụ Dịch, y cũng yên tâm hơn.
Mà lần này, người đi theo Huân nhi, trừ bỏ nội thị Tiểu Di Tử cùng cung nữ Hoán nhi, còn có tinh quang tế tự Khúc Vị Trì được Tây Lam Thương Khung triệu hồi cung. Hành trình Đông Lăng đã bắt đầu. Trên bầu trời Thương Lam, một vầng trăng sáng vằng vặc chầm chậm dâng lên!