Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 48: Kiền Tương Mạc Tà

“Phong Diệp biểu ca, ngươi đang nhìn gì đó?”
Tiến vào Liên Ngâm uyển, Huân nhi liền kì quái phát hiện, thiếu niên bình thường luôn thích chạy loạn khắp nơi lúc này thế nhưng vô cùng kì quái đứng bên cửa sổ, đang tập trung nhìn thứ gì đó bên trong, ngay cả bé chạy tới bên cạnh cũng không phát hiện.


Mà trận âm thanh dị thường kì quái Huân nhi nghe thấy vừa nãy, lúc này đang đứt quãng lúc cao lúc thấp truyền ra từ bên trong cửa sổ.
Nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén giữa thống khổ cùng nức nở, Huân nhi không khỏi cảm thấy âm thanh tựa hồ có chút quen thuộc.


Người bên trong là ai? Nơi này không phải Liên Ngâm uyển mà Phong Vô Kỳ biểu ca cùng Phong Diệp biểu ca trụ sao? Nếu Phong Diệp biểu ca đứng bên ngoài, kia bên trong trừ bỏ Phong Vô Kỳ biểu ca thì còn ai nữa?


Huân nhi không khỏi đi tới bên người Phong Diệp, từ khe chạm khắc của cửa sổ tò mò nhìn vào bên trong. Kết quả vừa liếc mắt một cái, gương mặt xinh đẹp của thiếu niên không khỏi nhiễm một tầng đỏ bừng hoa mỹ.


Nhìn theo tầm mắt đã dại ra của Phong Diệp biểu ca, Huân nhi nhìn thấy trên chiếc giường lớn khắc hoa bên trong có hai thân hình trắng nõn gắt gao dây dưa cùng một chỗ.


Người phía trên thân hình cường tráng dày rộng tràn đầy sức mạnh kia hiển nhiên chính là chủ nhân nơi này—— Phong Vô Kỳ, mà bị áp trên giường, cơ thể thon dài tinh tế vô cùng yếu ớt bóng loáng kia thoạt nhìn là một thiếu niên còn rất non nớt.


Mà thiếu niên này, Huân nhi nhìn kỹ thì phát hiện hắn thế nhưng chính là người đầu tiên bé nhận thức lúc cùng phụ hoàng tới Tây Diệp La học viện—— thiếu niên Mạc Lạc Nhật.


Huân nhi đối với người này rất có hảo cảm, vì thế lúc này thấy Mạc Lạc Nhật mang bộ dáng hoa lê đẫm mưa, cam chịu bị nam nhân tráng kiện phía trên không ngừng luật động đánh sâu, thân thể trắng nõn phủ kín dấu vết xanh xanh tím tím, bộ dáng chật vật thê thảm vô cùng, Huân nhi không khỏi muốn tiến tới ngăn cản.


Nhất là lúc nhìn thấy nam nhân thế nhưng mạnh mẽ tách đôi chân trắng nõn, thô bạo mà tiến tiến xuất xuất vào trong cơ thể thiếu niên, lại còn có một hỗn hợp bạch trọc màu đỏ không ngừng chảy ra dưới thân thiếu niên, từ gốc đùi chậm rãi chảy xuống.


Trong phòng lúc này tràn ngập hương vị kì dị nồng đậm kích thích cảm quan Huân nhi. Chẳng sợ là đang đứng bên ngoài, Huân nhi cũng có thể ngửi thấy rõ rệt.


Đối với hình ảnh nhìn thấy lúc này, Huân nhi hiển nhiên bị khϊế͙p͙ sợ. Nhất là lúc nghe thấy Mạc Lạc Nhật nằm dưới thân nam nhân không ngừng phát ra tiếng rên rỉ chói tai, Huân nhi không khỏi có chút sững sờ cùng không biết làm sao. Đồng thời, trong lòng thiếu niên lại nảy lên một trận cảm giác kì quái.


“A! Huân nhi… biểu đệ…”


Hiển nhiên, đồng dạng chưa từng rời khỏi Phong phủ, không biết tới tình huống ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thiếu nhiên Phong Diệp cũng bị tình cảnh trước mắt mà mình nhìn lén làm khϊế͙p͙ sợ vô cùng. Nhất là nam nhân đột nhiên biến thành dã thú kia lại chính là đại ca mà Phong Diệp đã sùng kính từ nhỏ, thiếu niên lại càng khϊế͙p͙ sợ gấp bội.


Mà Phong Diệp thật vất vả mới tỉnh táo lại từ trạng thái thất thần, một lần nữa bị tuyệt mỹ thiếu niên không biết từ lúc nào xuất hiện bên người dọa hoảng.


Hạ thấp âm thanh, Phong Diệp lén liếc mắt nhìn tình huống trong phòng, phát hiện không có gì dị thường. Đại ca tựa hồ đã chìm sâu vào trong khoái cảm cao trào, không còn rãnh chú ý chuyện khác. Mà thiếu niên bên dưới lúc này cũng không sai biệt lắm sắp hấp hối tới nơi, không rãnh để tâm.


Vì thế, Phong Diệp hơi lấy lại chút trấn định lôi kéo tuyệt mỹ thiếu niên gò má đã đỏ bừng, lặng lẽ rời khỏi Liên Ngâm uyển, đi tới Tê Hoàng uyển cách đó không xa.
“Phong Diệp biểu ca, kia là xảy ra chuyện gì a?”


Về tới Tê Hoàng uyển, Huân nhi không khỏi nhỏ giọng truy hỏi. Chuyện vừa nãy làm thiếu niên vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, suy nghĩ vẫn vây trong hình ảnh Phong Vô Kỳ biểu ca làm những chuyện như vậy với Mạc Lạc Nhật ở Liên Ngâm uyển.


Phương diện này hoàn toàn bị Tây Lam Thương Khung gạt bỏ không chỉ dẫn cho Huân nhi, mặc dù có vài thời điểm phụ hoàng cũng đè bé mà gặm hôn, nhưng cũng không làm tới bước cuối cùng. Vì thế, đối với chuyện này Huân nhi vẫn rất mờ mịt. Mà đối với hình ảnh vừa thấy lúc nãy, thiếu niên mới cảm thấy rung động cùng chấn động lớn đến vậy.


“Ta cũng không biết a! Đại ca vừa thấy thiếu niên gọi là ‘Mạc Lạc Nhật’ kia thì đột nhiên nổi giận!”
Nghĩ đến bộ dáng của đại ca lúc này, Phong Diệp hiện giờ tim vẫn còn đập thình thịch. Vỗ vỗ lồng ngực mình, biểu tình thiếu niên có vẻ rất sợ hãi.


“Không biết? Ngươi có phải đã âm thầm làm chuyện gì rồi không?” Huân nhi nghi hoặc nhìn Phong Diệp có vẻ rất chột dạ, ngưng thanh hỏi. Với tính tình ổn trọng thành thục của Phong Vô Kỳ biểu ca, hẳn không có khả năng vô duyên vô cớ mất khống chế như vậy.


Phong Vô Kỳ là một cường giả, là một cường giả hiếm thấy ở Tây Lam, thậm chí là cả Thương Lam đại lục. Ngay cả Huân nhi cũng không thể không thừa nhận, thực lực của Phong Vô Kỳ không giống người thường, có lẽ đã sớm vượt khỏi phạm trù nhân loại bình thường.


Tuy Huân nhi chưa từng thấy Phong Vô Kỳ ra tay, chính là theo trực giác vô cùng nhạy bén của thiếu niên, bé vẫn cảm giác được hơi thở áp bách từ thân hình cao lớn của nam nhân. Đó là áp lực tản ra từ cường giả của Phong Vô Kỳ.


Chính là một nam nhân có tính khống chế mạnh mẽ, vô cùng lý trí cùng thành thục, lúc nhìn thấy thiếu niên Mạc Lạc Nhật sao lại đột nhiên nổi giận, mất khống chế được chứ? Cho dù lúc đó cảm xúc Phong Vô Kỳ biểu ca quá kích động thì cũng không có khả năng đột nhiên nổi giận đi?


Xem nam nhân bình thường luôn trầm trọng uy nghiêm làm người ta tràn ngập cảm giác an toàn kia thế nhưng lại dị thường kịch liệt đối đãi với thiếu niên thanh lệ dưới thân như vậy, Huân nhi không khỏi đỏ mặt tim đập, cơ thể cũng trở nên có chút kì quái.
Sao lại thế này? Mặt nóng quá! Chẳng lẽ phát sốt sao?


Sờ sờ gò má đỏ bừng của mình, Huân nhi lúc này không khỏi có chút tưởng niệm phụ hoàng. Tuy phụ hoàng rời khỏi mình cũng không bao lâu, nhưng có thể nghĩ tuyệt mỹ thiếu niên không muốn rời xa nam nhân tuấn mỹ cao quý như thần chi kia cỡ nào.


Nâng mắt vô tình nhìn về phía Phong Diệp ngồi dối diện, Huân nhi phát hiện, gương mặt Phong Diệp biểu ca thế nhưng đã đỏ tới mức sắp xuất huyết đến nơi. Hiển nhiên, người trở nên kì quái không chỉ riêng gì bé.


Mà Phong Diệp, lúc này thần tình vô cùng ủy khuất, dùng biểu tình điềm đạm đáng yêu nhìn Huân nhi, nhỏ giọng thì thào.


“Ta thực không làm gì đại ca cả mà. Đại ca lợi hại như vậy, ta có thể làm được gì chứ! Nếu thật sự muốn nói làm gì đó thì cũng làm với Lạc Nhật mới đúng a.”


Phong Diệp cũng không dám xuống tay với đại ca, tuy đại ca thực sủng ái mình, bình thường luôn gặp rắc rối, những lúc đó đại ca cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ vỗ đầu mình, trách cứ mình một chút mà thôi. Nếu đại ca thật sự nóng giận thì tuyệt đối cũng đủ làm thiếu niên kinh hồn táng đảm, sợ hãi không dám đối mặt a.


“Lạc Nhật? Ngươi làm gì Lạc Nhật?” Huân nhi không khỏi nhíu mày.
Lạc Nhật cùng Phong Vô Kỳ biểu ca rốt cuộc có quan hệ gì? Lạc Nhật rõ ràng chỉ là một thiếu niên không có sức mạnh gì, ngay cả việc hắn có thể tiến vào Tây Diệp La học viện nghe nói cũng là ngoại lệ của Cáp Lý Tư gia gia.


Mà bắt đầu từ khi gặp Lạc Nhật, Huân nhi cũng không phát hiện hắn có chỗ nào đặc biệt. Nếu nói trên người Lạc Nhật có gì đáng giá làm Huân nhi đặc biệt chú ý thì chính là thanh kiếm bị phong ấn của thiếu niên mang theo bên người. Mà Lạc Nhật, linh hồn hắn tựa hồ cũng không giống nhân loại bình thường. Nhưng cụ thể thế nào thì Huân nhi vẫn chưa thể nói ra có điểm nào bất đồng.


Bất quá, Lạc Nhật hẳn không có bất cứ liên quan nào với Phong Vô Kỳ biểu ca a! Nam hài này vẫn là lần đầu tới Tây Lam đế đô, cũng mới tới Tây Diệp La học viện không lâu, hẳn là không biết Phong Vô Kỳ biểu ca.


Chính là Phong Vô Kỳ biểu ca lại đối xử với hắn như vậy? Hơn nữa theo bộ dáng Phong Vô Kỳ biểu ca thì tựa hồ rất để ý tới thiếu niên này, để ý tới mức bất thường. Thế nên bộ mặt trầm ổn của nam nhân kia mới xuất hiện vết nứt, lộ ra biểu tình phức tạp như vậy.


Mà càng làm Huân nhi nghi hoặc chính là Phong Diệp biểu ca rốt cuộc đã làm gì Lạc Nhật, vì thế mới làm ảnh hưởng đến Phong Vô Kỳ.


“Ta đưa ‘Bỉ Dực’ cho Lạc Nhật, sau đó lừa hắn là kẹo, bảo hắn ăn a.” Vò góc áo, Phong Diệp có chút bất an liếc trộm vẻ mặt Huân nhi biểu đệ, sau đó biết lỗi mà cúi đầu.
“Cái gì? Ngươi lấy ‘Bỉ Dực’ ở chỗ ta từ khi nào?”


Huân nhi không khỏi có chút kinh ngạc nhìn Phong Diệp. Sau khi xác định ‘Bỉ Dực’ đặt trên người mình đã không cánh mà bay, Huân nhi không khỏi tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía Phong Diệp. Huân nhi không cho rằng người ta có thể dễ dàng lấy trộm đồ trên người mà bé không hề phát hiện.


Là vì lúc đối mặt với Phong Diệp bé quá thả lỏng, hay thiếu niên thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu này cũng không đơn giản như về ngoài? Ít nhất, với nhận biết của Huân nhi về người Phong gia thì không có ai bình thường.”


“Cái kia… cái kia… là sáng hôm nay. Chính là cũng không thể trách ta toàn bộ a! Ai kêu Huân nhi biểu đệ đặt nó ở một nơi công khai như vậy, này còn không phải trắng trợn hấp dẫn ta sao! Hơn nữa, người ta còn tưởng là Huân nhi biểu đệ chuẩn bị tặng nó cho ta a! Cho nên… cho nên… ta liền…”


Lúc đầu thiếu niên nói có vẻ rất đúng tình hợp lý, bất quá nói xong lời cuối cùng, Phong Diệp không khỏi bắt đầu chột dạ. Nhất là lúc đối mặt với con ngươi sâu thẳm như màn đêm của tuyệt sắc thiếu niên, Phong Diệp lại không khỏi chột dạ cúi đầu.


“Nơi công khai?” Nếu bé nhớ không nhầm, bé đặt ‘Bỉ Dực’ trong một cái hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, định hôm sau mang tới cho Nhã di xem.


Kết quả, bởi vì sáng nay phụ hoàng đột nhiên nhận được tin tình báo, sau đó nói lập tức phải hồi cung xử lý chuyện quan trọng, vì thế Huân nhi mới uể oải hồi lâu. Kết quả liền quên bén mất cái hộp kia.


Chính là, không phải trước lúc ngủ mình đặt nó bên đầu giường sao? Đó là là nơi công khai à? Nhìn Phong Diệp, Huân nhi không khỏi hắc tuyến! Hơn nữa, Phong Diệp biểu ca thế nhưng lại đưa nó cho Lạc Nhật ăn? Bất quá…


“Cho dù Lạc Nhật ăn ‘Bỉ Dực’, thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Phong Vô Kỳ biểu ca?” Chẳng lẽ, Lạc Nhật cũng giống như Hồn Quy ngày đó, nhào tới quấy rối Phong Vô Kỳ sao? Chính là cho dù như vậy, Phong Vô Kỳ biểu ca cũng không tới mức tức giận đi?


“Diệp nhi cũng không biết! Hôm nay ta cùng nhị ca từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy một thiếu niên thanh lệ đứng bên ngoài Cấm Hồn Cư. Sau đó Diệp nhi thực cao hứng chạy tới bắt chuyện, dù sao hắn là đệ tử đầu tiên ta thấy dám tới Cấm Hồn Cư a. Vì thế, Diệp nhi khó tránh có chút hưng phấn!”


Nói tới đây, gương mặt búp bê đáng yêu của thiếu niên lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, ánh mắt lại lóe sáng chớp chớp.


“Huân nhi biểu đệ, Lạc Nhật nói hắn tới tìm ngươi a! Sau đó Diệp nhi nghĩ tới ‘Bỉ Dực’ lấy ở chỗ Huân nhi biểu đệ sáng nay. Vốn Diệp nhi còn thực mong chờ, nào ngờ sau khi Lạc Nhật ăn ‘Bỉ Dực’, thế nhưng không thèm nhìn tới ta đang đứng trước mặt, ngược lại nhào vào lòng nhị ca mà cọ a cọ!”


Nói tới đây, thiếu niên buồn bực. Sao lại có thể như vậy a? Rõ ràng người cho Lạc Nhật ăn ‘Bỉ Dực’ là mình a!


Thiếu niên lúc ấy thực buồn bực nhìn Lạc Nhật ôm chặt thắt lưng nhị ca không buông, thấy tác dụng của ‘Bỉ Dực’ dần dần phát huy trên người thiếu niên, lặp lại tình cảnh mà Hồn Quy gặp phải ngày đó. Nào ngờ…


“Nào ngờ, đúng lúc đó, đại ca thế nhưng cũng trở lại! Sau đó đại ca liền thấy một màn kia. Bất quá cũng thực kì quái, đại ca vừa thấy Lạc Nhật thì rõ ràng rất kích động cùng cao hứng nha! Nhưng ngay sau đó lại đen mặt, bộ dáng phẫn nộ bừng bừng. Hơn nữa, lúc ấy đại ca cũng trở nên đáng sợ, còn đánh nhị ca một chưởng. Sau đó mạnh mẽ kéo Lạc Nhật vào Liên Ngâm uyển.”


Nhớ tới bộ dáng của đại ca lúc đó, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết, gương mặt âm trầm tràn ngập sát khí, hiện giờ nghĩ lại, Phong Diệp vẫn còn kinh hãi. Nam nhân kia thật sự là đại ca ấm áp như ánh mặt trời của mình sao?
Hơn nữa, đại ca muốn làm gì Lạc Nhật? Không phải muốn giết người ta đi?


Nhìn bộ dáng tràn ngập sát khí của đại ca, ngay cả nhị ca cũng bị hung hăng đánh một chưởng, kia Lạc Nhật chẳng phải rất nguy hiểm sao? Nói thế nào, Lạc Nhật cũng là tới tìm Huân nhi biểu đệ, mính há có thể không để ý? Tuy với thân hình gầy yếu của mình hiện tại, khẳng định không phải đối thủ của đại ca đang phát bạo.


Không thể cản nổi đại ca, nhưng ít nhất cũng có thể nhặt xác cho Lạc Nhất đi!


Ôm ý tưởng không chịu trách nhiệm như vậy, Phong Diệp lặng lẽ tiến vào Liên Ngâm uyển, tránh ở ngoài cửa sổ phòng đại ca, lén nhìn vào trong. Nào biết lại thấy, đại ca thế nhưng thực thô bạo xé y phục Lạc Nhật, không để ý đối phương giãy dụa mà ấn chặt Lạc Nhật lên giường, sau đó…


Sau đó, Phong Diệp chợt nghe Lạc Nhật phát ra một tiếng thét chói tai rất thảm thiết.


Mà trong phòng, tựa hồ cũng tràn ngập mùi máu tươi khác thường? Nhưng đối với sự thống khổ cùng giãy dụa của thiếu niên Lạc Nhật kia, đại ca lại hoàn toàn không để ý tới, vẫn thực thô bạo không ngừng sáp nhập, va chạm vào cơ thể thiếu niên dưới thân, trong ánh mắt u ám thoáng hiện lên lửa giận cùng điên cuồng.


“Bất quá, Diệp nhi cảm thấy rất kỳ quái chính là, cái tên mà đại ca thâm tình gọi lại là ‘Mạc Tà’?” Thiếu niên kia tuy họ Mạc, nhưng hắn nói, hắn gọi là Lạc Nhật a! Chẳng lẽ, đại ca nhận sai người?


Hơn nữa, khoảnh khắc đại ca tiến vào thân thể thiếu niên, Phong Diệp nhìn thấy, trên cánh tay đại ca đột nhiên hiện ra một ấn ký. Sau đó một thanh kiếm tạo hình cổ xưa lại tràn ngập uy thế quỷ dị trôi nổi từ trong cơ thể đại ca ra, vững vàng đứng phía trên chỗ hai người đang dây dưa.


Mà cũng đúng vào lúc này, Phong Diệp thấy thanh kiếm vốn treo bên hông Lạc Nhật, thế nhưng giống như đột nhiên thức tỉnh, nháy mắt phát ra quang mang chói mắt.


Phong Diệp có một khắc không thể mở mắt, đợi tới lúc tầm mắt khôi phục bình thường, Phong Diệp lại thấy hai thanh kiếm kia thế nhưng đã triền miên dây dưa, giống hệt như hai người đang ở trên giường kia. Này, rốt cuộc là chuyện gì a?
“Phong Chích Viêm bị đánh một chưởng? Thế người đâu rồi?”


Biểu tình kinh dị nghi hoặc của Phong Diệp cũng làm Huân nhi tò mò theo. Bất quá hỏi Phong Diệp biểu ca, người này hiển nhiên không biết. Vậy chỉ còn nam nhân tà mị Phong Chích Viêm kia.
Bất quá, lúc ở Liên Ngâm uyển, Huân nhi không hề phát hiện tung tích nam nhân kia. Hắn đi đâu rồi?


“Nhị ca a? ! Hắn hiện giờ sống chết chui vào lòng Hắc Nguyệt ca ca a, nói là bị nội thương rất nặng, tìm kiếm an ủi a!”