Dương Bất Thâu đề ra: “4 người làm sao đấu pháp đây? Đồng diễn thi đấu hay là thi đấu đối kháng?”
Trư Tiểu Năng nói: “việc này dễ mà, binh khí dài đấu với binh khí dài, binh khí ngắn đấu với binh khí ngắn.”
Mọi người đều đồng ý. Thế là măng đá đấu với nấm đá, chày đá đấu với gậy lang nha.
Nhưng sau khi đấu qua một hơi, phát hiện đôi bên lực lượng ngang nhau, quyết định không ra thắng thua.
Dương Bất Thâu lại liền nói: “thế này phải so tài biến hoá.”
Tiểu Năng nói: “cái này vui đây, chúng ta biết bảy mươi hai phép biến hoá đấy.”
Nói biến là biến, Dương Bất Thâu lập tức biến thành một cây cao to.
Tiểu Thánh hỏi Tiểu Năng: “ngươi đoán xem, ta sắp biến thành cái gì đây?”
Tiểu Năng đoán một cách rất chắc chắn nói: “ngươi, nhất định là học theo lần trước của ta, biến thành một con voi dùng vòi nhổ cây.”
Tiểu Thánh nói: “hay, ta lại không biến thành voi.”
Nó lắc mình một cái, biến thành một con chim gõ kiến, kêu “lào xào” bay về hướng cây to.
“Đốc đốc đốc! đốc đốc đốc!”
Chim gõ kiến dùng mõ nhọn mổ lên cành cây. Gõ đến là rất mạnh, cũng là rất đau.
“Ui da!” Cây to la lên: “đừng mổ nữa, trên cây này của ta không có sâu đâu!”
Dương Bất Bại đứng ở một bên nhìn thấy, vội vàng đến giúp anh trai. Hắn biến thành một con rắn to, bò lên trên cây một cách “yên lặng lũi thủi”, muốn đến nuốt chim gõ kiến.
Trư Tiểu Năng nôn nóng: “ta phải biến thành cái gì để giúp Tiểu Thánh đây?” Nhưng nó nghĩ không ra rắn sợ gì. Sau cùng quyết định biến thành một con gấu, vì nó biết gấu biết trèo cây.
Con gấu của Tiểu Năng biến thành trèo lên trên cây, giơ lên bàn tay gấu đang sắp đánh rắn, con rắn đó vừa quay đầu lại: “hừ, ngươi còn dám đến trêu chọc ta sao? Đầu rắn vừa lắc, thân rắn vừa vặn, trong chớp mắt liền quấn lên mình gấu, càng quấn càng chặt, “ta phải xiết ngươi đến thở không được!”
Nhìn thấy Tiểu Năng bất lợi, chim gõ kiến của Tiểu Thánh biến thành thẳng hướng bay xuống, nói với rắn: “ta phải mổ mù bốn con mắt của ngươi!”____ Đây là bốn con mắt rắn đấy.
Huynh đệ nhà họ Dương nhìn thấy chiếm không được thế thượng phong, vội vàng hồi phục nguyên hình.
“Được rồi, không so tài biến hoá nữa.” Dương Bất Thâu nói với Tiểu Thánh và Tiểu Năng: “chỉ cần các ngươi thắng được hoả nhãn và băng nhãn của huynh đệ chúng ta, chúng ta sẽ chịu thua.”
Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhịn cười, đồng thanh trả lời: “thế thì thử xem.”
Lại là hoả nhãn của Dương Bất Bại trước tiên. Ngọn lửa hừng hực, thổi táp vào mặt....
Nhưng Tiểu Thánh và Tiểu Năng hoàn toàn không việc gì.
“Ơ, lửa nhỏ quá, lửa nhỏ quá!”
“Đối với hoả nhãn của ngươi có tăng thêm 18 phần cũng không có ích gì!”
Dương Bất Bại nản lòng nói: “anh, có lẽ em ăn nhiều trái cây quá rồi, hoả khí ít đi. Hay là để xem anh vậy!”
Băng nhãn của Dương Bất Thâu quả thực là lợi hại, “soàn soạt, soàn soạt” Hai luồng ánh sáng lạnh phóng ra, đã đem Tiểu Thánh cũng đông thành tượng điêu khắc.
Dương Bất Thâu lại đem băng nhãn chiếu vào Tiểu Năng: “thế nào, còn muốn thử không?”
Tiểu Năng không có chút gì lo sợ: “các ngươi đừng tỏ vẽ, chỉ cần ta hát lên một bài hát, sẽ có thể để cho Tôn Tiểu Thánh và Tiểu Bạch Long lập tức giải đông, có tin không?”
Dương Bất Thâu nói: “ngươi nói khoát, ta không tin.”
“Ai nói khoát?” Tiểu Năng hắng giọng, lớn tiếng hát lên, “Ha ha ha! Sấm Xuân.....Sấm Xuân...”
Huynh đệ nhà họ Dương thúc giục: “hát tiếp đi.”
Tiểu Năng xoa xoa đầu: “hỏng rồi, ta nhớ không ra nữa!”
Không chỉ huynh đệ nhà họ Dương, ngay cả số khán giả xung quanh đều cất tiếng cười vang.
Tiểu Năng lo đến đầu đầy mồ hôi. Hắn đi đến trước mặt Tiểu Thánh đã bị đông cứng: “Tiểu Thánh, ngươi trí nhớ tốt, nhắc ta một câu có được không?”
Nhưng Tiểu Thánh hoàn toàn giống như một bức tượng, ngay cả mắt đều không thể nhúc nhích được nữa.
Đây phải làm sao đây? Tiểu Năng tự đấm vào mình: “oi cái sọ ngốc này của ta, ngốc quá! ngốc quá! Hu hu_____” Nó ngồi trên đất khóc lên.
Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại nhìn thấy Tiểu Năng khóc, lập tức có chút lo lắng.
“Đừng khóc nữa.”
“Mau nín đi!”
Tiểu Năng khóc thúc tha thúc thít: “muốn ta không khóc.....cũng được, các ngươi phải đồng ý với ta một việc.”
Dương Bất Thâu nói: “việc gì?”
“Để ta đổi cùng Tiểu Thánh....., các ngươi sẽ có thể nghe được bài hát giải đông.”
Dương Bất Thâu đành phải đồng ý. Nó nói với đệ đệ: “ta dùng băng nhãn đem Trư Tiểu Năng đông lại, đệ dùng hoả nhãn đem Tôn Tiểu Thánh sưởi ấm lên, chúng ta nghe xem bài hát giải đông này là như thế nào.”
Dương Bất Thâu đồng ý.
Thế là Trư Tiểu Năng ưởn ngực, ôm lấy cánh tay, bộ dáng anh hùng khí phách, để cho Dương Bất Thâu đem hắn đông thành bức tượng.
Tiếp theo, hoả nhãn của Dương Bất Bại ngó về phía Tiểu Thánh.
Tiểu Thánh co duỗi tay chân: “ây da, không thể cữ động cũng không thể nói, thiếu chút nữa ngộp chết rồi. Thôi được, để ta hát.”
Hắn liền gõ vào đôi măng đá hát lên.
Ha! Ha! Ha!
Một tiếng sấm băng hà tan!
Hi li hoa la!
Thích li ca tra,
Hi li ca tra!
Tiểu Thánh vừa cất lên bài hát này, Tiểu Năng và Tiểu Bạch Long một bên người nhỏ nướt. Đợi đến bài hát giải đông này ca xong hai bức tượng cùng nhau ngã sấp xuống!
Dương Bất Thâu nhìn thấy tình hình này, nhẹ nhàng nói với Dương Bất Bại: “xem ra, đành phải chịu thua thôi.”
Bấy giờ có lẽ Nhị Lang Thần Dương tiễn đang ngồi ở trên đài tướng đã tức chết rồi. “Hừ,” ông ta thầm nghĩ, “con trai của ta, sao có thể thua, sao có thể bại được!” Tròng mắt vừa đảo, liền có ngay chủ ý: “ta phải sữ dụng phép phân thân.” Ông ta liền đem hũ rượu bên mình biến thành thế thân của mình, còn người thật dựa vào thuật tàng hình nhẹ nhàng rời khỏi đài tướng, đến bên mình các con trai.
“Không thể nhận thua!” Dương Tiễn ở bên tai con trai dặn dò một cách nghiêm túc nói, “các con phải nói so tài vác núi. Ba sẽ giúp các con.”
Dương Bất Thâu liền nói với Tiểu Thánh, Tiểu Năng: “chúng ta sau cùng lại so tài vác núi vậy.”
Tiểu Thánh bỉu môi nói: “hừ, thật nhiều thủ tục lừa bịp. Thế thì các ngươi vác trước cho chúng ta xem đi.”
Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại sắp thành hàng ngang. Dương Tiễn tàng hình đứng ở sau lưng các con âm thầm đọc câu thần chú lay động. Trong chớp mắt, một ngọn núi cao từ ngoài trời bay đến, được Dương Bất Thâu vác ở trên vai trái một cách chắc chắn.
Dương Bất Thâu nói: “đây là núi Thái Sơn.”
Khán giả đồng thanh reo hò khen hay.
Lại một ngọn núi bay đến, được Dương Bất Bại gánh ở trên vai phải.
Dương Bất Bại nói: “đây là núi Vương Phòng.”
Khán giả lại lần nữa reo hò khen hay.
Nhưng nào ai có biết, Dương Tiễn đang ở sau lưng các con hai tay đón lấy hai ngọn núi to trên tay trái tay phải, cùng nhau diễn như lên dây cót vậy.
Chỉ là giấu không được Tôn Ngộ Không hoả nhãn kim tinh. Ông ta và Bát Giới từ sớm đã ở một bên sân trình diễn nghệ thuật xem rất lâu rồi. Bấy giờ Tôn Ngộ Không nói với Bát Giới: “cái thằng cha Dương Tiễn đang làm trò quỹ, nhưng không thể để cho con chúng ta thất lợi, ta đi giúp chúng nó đây!”
Một con Bướm lượn lờ lượn lờ bay đến bên mình Tiểu Thánh, nhẹ nhàng nói ra tiếng người: “ta là ba con. Đừng có lo, ta làm cho họ có thêm một ngọn núi!”
Tiếng nói vừa nói xong, núi Nga Mi đã xuất hiện ở trên không. Không đợi cho cha con nhà họ Dương kịp có phản ứng gì, 3 ngọn núi này nhằm vào đầu đè xuống. Dương Tiễn lại cũng chèo chống không được, chân vừa mềm ra, liền cùng hai con trai bị đè dưới chân núi.
Nhưng Tôn Tiểu Thánh lại không vui, nó nói với con Bướm: “ba, con không cần ba giúp, ba mau đem núi Nga Mi dọn về đi!”
Tình hình này đã bị Lý Thiên Vương trên đài tướng chú ý đến: “ơ, việc này là thế nào?” Mà ông ta còn cảm thấy kỳ lạ, Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại bị đè ở dưới núi, Dương Tiễn làm ba sao lại còn ngồi ở trên đài tướng một cách bình yên không cữ động. “Này, Nhị Lang Thần, ông đang ngẫn ngơ cái gì vậy?” Lý Thiên Vương vừa nói vừa đẩy Dương Tiễn một cái. Chỉ thấy Dương Tiễn ngã xuống một cách ngây đơ, hiện ra nguyên hình___là một hũ rượu.
Lý Thiên Vương càng giật mình hơn: “Dương Tiễn đi đâu rồi?”
Bấy giờ, Nhị Lang Thần bị đè dưới núi đành phải thu về kỹ thuật tành hình, trả lời một cách lúng ta lúng túng: “tôi ở đây.”
Lý Thiên Vương không hiểu: “ông bạn, ông đang chơi trò gì vậy? Có cần tôi đi cứu ông không?”
Dương Tiễn còn không biết ngượng cầu viện. Tôn Ngộ Không hiện ra nguyên hình nói với ông ta: “nếu không phải là con ta không để cho ta giúp, ta ở đây còn có mấy ngọn núi to khác như núi Nhị Lang, núi Tam Hồ, núi Tây Minh, núi Ngũ Đài, núi Lục Chiến, núi Thất Tinh, núi Bát Công, núi Cửu Hoa.....tuốt tuột chất lên, đè ngươi 500 năm, để xem ngươi còn làm loại việc không triễn vọng này không!” Nói xong khoát tay, hét lên: “núi Nga Mi về chổ!”
Dương Tiễn vừa cảm thấy trên lưng nhẹ đi, liền giãy giụa bò ra ngoài, lại đọc thần chú lay động, muốn đem hai ngọn núi còn lại đuổi đi về.
“Ba, ba xem....”
“Xem cái gì?” Thì ra hai người con trai bị đè đến biến đổi cả hình dạng.
Dương Tiễn đành phải học theo cách của người thợ sắt rèn sắt, để cho hai ngọn núi dập lên dập xuống, đem Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại gỏ một hồi, sửa lại nguyên hình.
Thấy tình hình này, khán giả cười nói ồn ào, bàn luận, bổng nghe Lý Thiên Vương hét nói: “bây giờ tuyên bố cuộc thi kết thúc!”