Lão Quân nói: “trước đây phải luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trải qua kỹ thuật đổi mới, bây giờ chỉ cần 3 ngày thì được rồi.”
Nhưng 3 ngày cũng rất khó chịu đựng đấy. Tam muội chân hoả trong lò, nóng đến hai anh em từ đỏ đổi vàng, rồi từ vàng đổi xanh, từ xanh đổi tím.....Tổng cộng đổi hết 7 lần màu sắc, sau cùng đổi đến toàn thân cháy đen.
Ba ngày đã đến, cửa lò vừa mở ra, Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhảy ngay ra ngoài không chờ đợi: “ây da, ngộp thở quá đi!”
Lão Quân dùng một cây bảo kiếm chỉ vào hai anh em, thần hoả phun ra ở đầu kiếm lăn mấy vòng trên người hai anh em, màu đen trên người toàn bộ đều bị trút bỏ.
“Tốt rồi, thân hình thế này, sẽ không còn sợ lửa nữa.” Lão Quân đưa Tiểu Thánh và Tiểu Năng ra cửa, “nếu muốn đối phó bị đóng băng, có thể đi tìm Thái cực chân nhân, cửu dương hoá âm đơn của ông ta rất công dụng.”
Hai bạn nhỏ hướng về lão Quân nói lời cảm ơn, từ biệt xong, lại đi thăm viếng Thái cực chân nhân.
Hai người đang cưỡi mây đi, bổng nhiên nghe thấy từ xa giọng Lôi thần đang phát cáu.
Tiểu Thánh liền muốn đi xem sự việc thế nào.
Tiểu Năng nói: “đừng quản việc không liên quan đến mình, đường đi quan trọng hơn.”
Nhưng Tiểu Thánh nhất định phải quản việc không liên quan đến mình, Tiểu Năng cũng đành phải đi theo cùng.
“Chú Lôi thần,” Tiểu Thánh lên trước chào hỏi nói, “sao đem xe lôi dừng ở đây vậy?”
“Đừng nhắc nữa, ngươi xem,” Lôi thần chỉ xuống dưới một cách không vui, “một cái bánh xe bên này rơi xuống biển rồi, ta phải đi đón bác gió, thầy mưa, mẹ điện, trẻ mây đi phương Bắc làm mưa, thật nguy hiểm!”
Tiểu Thánh liền xung phong: “tôi xuống biển một chuyến, thay ngài vớt bánh xe lên, đảm bảo không lỡ việc.”
Tiểu Năng kéo Tiểu Thánh một cái, nói nhỏ: “thế còn chổ Thái cực chân nhân, có đi hay không?”
Tiểu Thánh nói: “trước tiên đem bánh xe lôi vớt lên rồi hãy nói.”
Đứng ở trên đám mây cao, cúi đầu nhìn xuống, phía dưới là biển Đông cuồn cuộn. Tiểu Thánh cố ý khiêu khích Tiểu Năng: “dám nhãy xuống dưới không?”
Tiểu Năng sao lại đồng ý làm kẽ nhát gan: “này....anh dám tôi cũng dám!”
Thế là do Lôi thần phát lệnh: “này các vị, chuẩn bị____nhảy!”
Tiểu Năng đầu vừa cứng mắt vừa khép, nhảy xuống một cái “vù”....
Đám mây đó quả thực quá cao, rơi xuống thật lâu, rơi đến không còn kiên nhẫn nữa, mới rơi vào trong biển.
Nhưng sao mà cũng tìm không được một bánh xe lôi đó.
Tiểu Thánh có chút nãn lòng, nó nhìn về phía Tiểu Năng. Tiểu Năng đang đợi Tiểu Thánh tiếp tục đi tiếp.
Không ngờ Tiểu Thánh hỏi một câu: “tôi nhớ có ai đó nói “phải có kiên nhẫn” đây là câu nói hay, có phải là ngươi nói không?”
Tiểu Năng suy ngĩ suy nghĩ, “nghĩ không ra. Hay nhất là tôi nói, vì đây là câu nói hay.”
“Thế thì chúng ta đừng vội đi,” Tiểu Thánh đề nghị, “đi tiếp đến chổ Long vương thăm dò một tí vậy.”
Cả hai đến trong Thuỷ tinh cung. Lão Long vương nhìn thấy Tiểu Thánh lớn lên thật giống Tôn Ngộ Không, bổng chốc có chút sợ hãi lo lắng. Không đợi Tiểu Thánh mở miệng, Long vương liền nói: “định hải thần châm chổ tôi chỉ có độc một cây, bị ba ngươi lấy đi rồi, không còn nữa đâu.”
Tiểu Thánh cười nói: “xem tính hà tiện của ngài kìa,” rồi đem việc đến tìm bánh xe xe lôi ra nói.
Long vương nghe xong liên tục lắc tay: “ngươi yên tâm, đồ vật của ta không dễ dàng cho người khác, đồ vật của người khác ta cũng không muốn.”
Tiểu Thánh nói: “ta là đến chổ ngài thăm dò, không có nói ngài muốn lấy đồ vật của người khác mà.”
Đang nói, chỉ nghe phía sau hậu cung vọng ra tiếng vang “oàng ____oàng. Tiếng vang này lúc gần lúc xa, lúc xa lúc gần.
Tiểu Thánh tính hiếu kỳ, kéo Tiểu Năng ra ngoài cung xem, chỉ thấy mộ viên tiểu tướng mặc áo dài trắng đang ở đó luyện tập võ nghệ. Binh khí chổ hắn ngược lại cũng đặc biệt, có thể bay đi bay về, xoay chuyển vòng vòng, chính là vật này xông đến nước biển vang “oàng oàng” đây. Nhưng vì xoay chuyển quá nhanh, làm cho người xem rối cả mắt, nhìn không rõ là một loại đồ chơi gì.
Mãi đến khi tiểu tướng áo dài trắng phát hiện có người lạ, đem binh khí đó thu về trong tay, Tiểu Thánh và Tiểu Năng bấy giờ mới nhìn rõ: đó là một chiếc bánh xe bay như ý. Mà bánh xe này hình dáng cùng bánh xe của chiếc xe lôi rơi ra giống nhau như đúc, lão Long vương còn không biết ngượng nói không muốn đồ vật của người khác đấy.
Tiểu tướng áo dài trắng hùng dũng nói: “ta là Thái tử Tiểu Bạch Long không ai không biết, không ai không rõ, các ngươi là___”
“Chậm chút đi,” Tiểu Thánh cắt ngang lời nói của Tiểu Bạch Long, “không thể nói ‘không ai không biết’, ta chính là chưa nghe nói đến ngươi. Ngươi cần nói thế này: ‘ta là chỉ có Tôn Tiểu Thánh không biết___’”
“Khoan,” Tiểu Năng lại cắt ngang Tiểu Thánh, “còn có phần tôi nữa.”
“Đúng, thế thì cần phải nói thế này: ‘ta là thái tử Tiểu Bạch Long chỉ có Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng không biết’”
Tiểu Bạch Long suy nghĩ rồi nói: “ta cảm thấy hay là như lúc đầu nói oai hơn. Bây giờ ta đã biết tên của các ngươi, ta sẽ không hỏi tiếp ‘các ngươi là ai’ nữa. Các ngươi xem, ta đang buồn vì tham gia đại hội đấu pháp không có binh khí vừa tay, trên trời đúng lúc rơi xuống một bánh xe bảo bối này. Cần phải biết. binh khí này của ta ai cũng chưa thấy qua, bản lĩnh này của ta ai cũng chưa luyện qua!”
“Nhưng đây là bánh xe của chiếc xe lôi mà.” Tiểu Năng nói, “ngươi thích loại binh khí này có thể dập cái khác, nhưng xe lôi không thể không có bánh xe.”
Không ngờ Tiểu Bạch Long không nghe điều này, nó để cho bánh xe to nặng lăn long lóc trên ngón tay, nói: “ba tôi thường dạy tôi thế này: ‘ai nhặt được người đó có, không đòi không mà có được.’ các người ai có bản lĩnh lấy được, bánh xe này sẽ thuộc về người đó, thấy thế nào?”
“Được,” Tiểu Thánh xoay tròn tròng mắt, liền nói với Tiểu Bạch Long, “bánh xe có thể làm binh khí có điều bánh xe này quá nhẹ, xữ dụng binh khí này quá mất mặt. Lần trước xe ngựa của Vương mẫu nương nương cũng rơi ra một cái bánh xe, chỉ sợ ngươi khiển không nổi bánh xe nặng thế đó.”
Tiểu Bạch Long hét lớn lên thở phì phì: “bánh xe của Vương mẫu nương nương ở đâu?”
Nhân lúc Tiểu Bạch Long đang ngó chổ này ngó chổ kia, Tiểu Thánh nhẹ nhàng thò ra một ngón tay, đem một viên đá ngầm to bên mình biến thành bánh xe: “ngươi xem, đây không phải sao?”
Tiểu Bạch Long vừa nhìn thấy: “ơ, anh bạn lớn thế này, sao ta chưa thấy qua?____Các ngươi tạm tránh ra!”
Tiểu Bạch Long chỉ một tay nhẹ nhàng nhấc lên, liền đem bánh xe to đó giơ qua khỏi đầu.....múa một vòng, rồi đem bánh xe xe lôi ném cho Tiểu Thánh, nói một cách anh hùng: “cái này nhẹ, các ngươi mang đi về đi, ta chỉ thích nặng.”
“Thế thì sau ngày hội gặp nhé.”
Đương nhiên, đợi sau khi Tiểu Thánh và Tiểu Năng đi rồi, bánh xe to như cũ biến thành đá ngầm...
Tạm không quản việc cha con Long vương nhảy thế nào, chửi thế nào, chỉ nói Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng đem bánh xe xe lôi đưa đến trước mặt Lôi thần, Tiểu Thánh nói: “chú Lôi thần, mau mau đem bánh xe lắp vào đi.”
Tiểu Năng bù vào một câu: “chúng ta còn phải đi tìm Thái cực chân nhân xin Cửu dương hoá âm đơn nữa.”
Lôi thần vừa lắp xong bánh xe, vừa cười nói một cách hơ hớ: “các ngươi không cần đi tìm Thái cự chân nhân nữa rồi, ca khúc giải đông sấm xuân của ta có công dụng như nhau.
Câu nói này làm hai bạn nhỏ vui quá đi: “hay quá, chú mau dạy chúng cháu hát bài hát này đi.
Lôi thần nói: “có điều giọng chú hát không hay, các cháu đừng cười chê. Là hát thế này______
Ha! Ha! Ha!
Một tiếng sấm băng hà tan!
Hi li hoa la!
Thích li ca tra,
Hi li ca tra!
Bài hát này không khó học. Tiểu Thánh và Tiểu Năng rất nhanh học thuộc, liền từ biệt Lôi thần đi về nhà.
Trên đường đi, Tiểu Năng nói: “sau này có thể không sợ hoả nhãn và băng nhãn của anh em nhà họ Dương nữa rồi. Này....lúc tìm bánh xe, tôi không nên nói anh quản nhiều việc không có liên quan đến mình.”
Tiểu Thánh an ủi Tiểu Năng: “đừng nói nữa, tôi cũng có chổ không nên.”
Lại nói về hai người ba của họ, bấy giờ từ rất sớm đã đợi sốt ruột rồi. Ngộ Không trèo lên cây cao thấu trời tiện cho việc quan sát, Bát Giới ở dưới thúc giục không ngừng: “Hầu ca, nhìn thấy chúng nó rồi chưa?”
Khó khăn lắm mới nhìn thấy hai đứa con trai cục cưng về đến. Chúng nó trên đường đi đang hát một cách hăng say:
Hi li hoa la,
Thích li ca tra!
Thích li ca tra,
Hi li hoa la!
“Con trai ngốc, đây là bài hát cổ quái gì vậy?”
Sau khi về đến nhà, vì để có thể trên đại hội đấu pháp chiến thắng đối thủ mạnh, Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng khẩn trương khổ luyện.
Một hôm, hai bạn nhỏ trời vừa sớm đã đi luyện võ rồi. Hai anh bạn già đi đến núi thần tiên danh tiếng vì con trẻ tìm thuốc bổ. Ngoài cửa con sóc đưa thư đến_____Con sóc này dựa vào hai chân dài đẩy thần hành kim mao, trên trời dưới đất, thật là đến như gió đi như điện, là một “thiên bưu sứ” đưa sách đưa thư. Lần này vì đại hội đấu pháp đưa thư mời, lại phải để sóc mệt rồi.
“Tôn Đại Thánh, Tôn Tiểu Thánh có ở nhà không?”
Thấy gọi không có tiếng trả lời, sóc liền đem thư mời nhét vào khe cửa. Nhưng cửa này là do Lỗ Ban người thợ thần tiên đích tay làm, rất kín đáo, ngay cả nước đều không thể thấm được. Nên Sóc đành phải đem thư mời để ở bậc thềm ngoài cửa, khoát lên tay nải nặng trịch, lại đi đến nơi khác đưa thư.
Bấy giờ, một cơn gió nổi lên. Bức thư đó bị thổi bay lên, từ trên trời hạ xuống chập chờn đong đưa. Sau cùng không biết là rơi vào biển đông, hay là biển nam, hay là biển Baltic Địa trung hải....
Đợi đến Tiểu Thánh và Tiểu Năng nhận được tin, đã là 10 ngày sau, họ nhìn thấy Hạc nhi và Hươu nhi chổ lão Thọ tinh, đi ngang qua trước cửa mặt mày ủ ê.
Tiểu Năng liền hỏi: “các ngươi từ đâu về vậy?”
Hạc nhi nói: “đừng nhắc nữa, chúng tôi ở trên đại hội đấu pháp bị người ta đánh bại rồi.”
“Cái gì, đại hội đấu pháp đã mở rồi sao?” Tiểu Thánh bổng chốc nóng đến xuất mồ hôi, “chúng ta sao lại không biết vậy?”
Lộc nhi nói: “đã mở được 10 ngày rồi. Ngày hôm nay là ngày sau cùng.”
Hạc nhi khuyên Tiểu Thánh và Tiểu Năng: “các người đừng đi nữa, hiện tại còn lại là những cao thủ, các ngươi đánh không thắng đâu.”
Ngộ Không và Bát Giới vốn không muốn để cho con trẻ đi, bấy giờ cũng đến thừa cơ níu áo.
Tiểu Thánh nói: “chúng ta có thể đánh bại những cao thủ đó.”
Tiểu Năng nói: “cho dù là thua hay thắng, vẫn thử đi xem mới yên lòng.”
Sau cùng, vẫn là người lớn không cố chấp trẻ nhỏ.
Tiểu Thánh cầm lấy cặp măng đá, Tiểu Năng cầm lấy chày đá, cùng nhau dẫm lên mây: “chúng ta đi!”
Sau khi con trẻ đi rồi, Ngộ Không ở trong nhà quay qua quay lại nói: “ta vẫn có chút không yên tâm, sợ xãy ra việc gì......”
Bát Giới cũng muốn nói câu này, nhưng lại sợ Hầu ca cười chê ông ta không có tiền đồ. Bây giờ thì Hầu ca cũng là bên tám lạng bên nữa cân rồi, Bát Giới liền dứt khoát đề nghị: “thế thì hai chúng ta cũng cùng đi xem!”