Tiểu Thánh nói: “không gặp. Sao, Tiểu Năng không thấy sao?” Trong lòng Tiểu Thánh đang suy nghĩ: “Tiểu Năng có lẽ là vì thua ta, giận dỗi bỏ đi rồi. Ta nhất định phải đi tìm đem hắn về nhà.”
Một lát sau, Ngộ Không cũng tìm không thấy con trai. Hai sư huynh đệ lo lắng đến quay vòng vòng.
Bấy giờ Tiểu Năng đang ngồi ở trên một đám mây nhởn nhơ, theo gió bay đi.
Bay đến trước một ngọn núi, nhìn thấy có một sơn động, Tiểu Năng từ trên đám mây nhảy xuống. Nó đọc bốn chữ viết trên cửa động: Như Chuỳ Tiên Động.
Nó nghĩ: “đã là tiên động, tất có tiên sư. Ta phải vào động bái kiến.”
Tiểu Năng đẩy cửa động, một tiếng “két”, cửa được đẩy ra. Tiểu Năng đi vào một cách thận trọng từng li từng tí. Bên trong động tối đen, âm u đáng sợ.
Bổng nhiên, Tiểu Năng nghe thấy một tiếng quát lớn: “động phủ Đãi Đồ, Loạn Sấm đâu, bắt đi gặp đại tiên!”
Tiểu Năng vội vàng giải thích: “tôi không phải kẽ xấu, tôi là đến để bái sư!”
Nhưng người trong động không nghe phân bua đem nó trói lại, mang vào trong động.
Chỉ thấy người ngồi phía trên, tuy rằng cách ăn mặc nhà tiên, nhưng tướng mạo không cao: xương cốt nhẹ nhàng giống như một hơi thổi sẽ bay lên, cái miệng nhọn nhọn dễ hút canh lộ hát.
“Ha ha, một con heo mập, hay quá. Ta tên Vù Vù đại tiên, ngươi đến đây có việc gì?”
Tiểu Năng liền trả lời một cách thành thật: “đại tiên, con tên Trư Tiểu Năng, vì muốn học bảy mươi hai phép biến hoá, ra ngoài cầu thầy.”
“Hay lắm, hay lắm.” Đại tiên vội vàng gọi đồ đệ cởi trói cho Trư Tiểu Năng. “Ngươi ở lại chổ của ta, ta sẽ dạy cho ngươi.”
Tiểu Năng vừa kinh sợ vừa vui mừng: “ngài biết bảy mươi hai phép biến hoá không?”
“Còn phải nói!” Vù vù đại tiên chỉ vào hai bên nói, “ngươi không tin, các đồ đệ của ta có thể biến cho ngươi xem.” Ông ta kêu lớn lên một tiếng: “có ai biến thành con ruồi không?”
Một đồ đệ nói: “có con!”
Đây thực ra là một con ruồi tinh, nó lập tức hiện ra nguyên hình____một con ruồi to đầu đỏ, vây quanh Tiểu Năng bay qua bay lại “vù vù vù”
“Ha ha!” Tiểu Năng vỗ tay, “biến thật giống quá!”
Tiếp theo, Ong vò vẽ tinh, Rệp tinh, Đỉa tinh v.v... ở bên cạnh cũng la lên tới tấp: “để con biến thành Ong vò vẽ!” “để con biến thành con Rệp!” “để con biến thành con Đĩa!” Chúng nó liên tiếp hiện ra nguyên hình, ở trên người Tiểu Năng đốt, cắn, bò, Tiểu Năng vội vàng ra sức phủi tay: “được rồi, tôi tin rồi, tin rồi....thật là danh sư xuất cao đồ.” Thế là nó cúi lạy Vù vù đại tiên: con cũng bái ông làm thầy.”
Trong đêm đó, Vù vù đại tiên đến tìm Trư Tiểu Năng, nói với nó: “bảy mươi hai phép biến hoá, mỗi đêm dạy con một phép. Con phải để cho ta đem mõ dài của ta chọc vào người con, con đừng sợ đau, đây gọi là ‘mật trao thần công’. Sau bảy mươi hai ngày liên tục, con muốn thành gì sẽ biến thành cái đó.”
Tiểu Năng ưởn bộ ngực ra: “sư phụ, người yên tâm, vì để học bảy mươi hai phép biến hoá, con không sợ đau đâu!”
Nó liền theo lời dặn dò của sư phụ, nằm xuống một cách ngoan ngoãn. Vị Vù vù đại tiên đó ở trong bóng tối hiện nguyên hình là một con muỗi, chích vào phía sau cổ của Tiểu Năng, hút một cách thoả thích một bụng máu.
Sau khi sư phụ đi rồi, Tiểu Năng cảm thấy phía sau cổ ngứa ngứa, vừa rờ lên, rờ đến một mụn cơm, nó liền nói với mình: “ôi, quả nhiên là nhanh, đây là thần công của sư phụ truyền cho ta!”
Lại nói về Tôn Tiểu Thánh, đi tìm đã mấy ngày rồi, vẫn không tìm thấy bóng hình của Tiểu Năng. Một hôm nó đang ở trong một thung lũng, nghe thấy đám tiểu yêu quái đang nói chuyện: “cái tên ngốc tiểu tử tên gọi Trư Tiểu Năng đó, mấy ngày rồi bị Vù vù đại tiên của chúng ta đốt đến bở hơi tai, còn luôn miệng nói ‘đa tạ ân của sư phụ truyền cho’.”
Tiểu Thánh thầm nghĩ: “thì ra Tiểu Thánh bị lừa ở đây. Phải diệt trừ yêu tinh cho dù khó khăn nào, nhưng ta phải để cho Tiểu Năng biết ta tài giỏi như thế nào, đợi ta nghĩ cách....có rồi!”
Tiểu Thánh biến thành cách ăn mặc nhà tiên, khệnh khạng đi đến trước động yêu, nói với tiểu yêu giữ cửa: “đi nói với Vù vù đại tiên có Oe oe đại tiên họ hàng của ông ấy đến.”
Tiểu yêu không dám chậm trễ, lập tức vào động bẩm báo. Vù vù đại tiên có chút suy nghĩ không ra: “ta đâu có người thân thế này?___mời vào!”
Gặp nhau rồi, Oe oe đại tiên nói một cách tuỳ tiện: “ngươi quên rồi sao? Đường muội muội Tam Biểu Tẩu của ta gã cho Ngũ Ngoại Sanh dượng hai của ngươi.
Vù vù đại tiên bị làm cho rối tung, chỉ đành nói: “ờ, ờ, hèn chi đại ca có thể đến thăm ta.” Ông ta lập tức dặn dò thuộc hạ: “chuẩn bị yến tiệc, cho Oe oe đại tiên tẩy trần!”
Đám tiểu yêu bưng lên từng món từng món. Vù vù đại tiên đích thân nhắc lên hủ rượu, rót cho Oe oe đại tiên một ly đầy.
Oe oe đại tiên vừa nhìn thấy ly rượu, màu đỏ tươi liền cố ý hỏi: “đây là rượu nho phải không?”
Muỗi tinh cười nói: “đại ca nói đùa, đây là máu tươi xấp nhỏ vừa đem về đấy, chúng ta trước tiên cạn một ly.”
“Khoan!” Oe oe đại tiên lắc lắc tay, “nghe nói hiền đệ vừa mới thu nhận một đồ đệ mới, tên gọi Trư Tiểu Năng, có thể để cho ta gặp mặt không?”
“Đại ca muốn gặp, sao lại không được.” Muỗi tinh lập tức lệnh cho tiểu yêu dẫn Trư Tiểu Năng đến.
Tiểu Năng so ra đã ốm hơn nhiều mấy ngày trước, từng cái mụn đỏ trên mình cái này lớn hơn cái kia, nhưng nó vẫn là cung kính hành lễ cùng Muỗi tinh: “bái kiến sư phụ.”
Tiểu Thánh nói ở trong lòng: “hừ, Tiểu Năng cũng thật ngu ngốc.”
Nhưng nó không tiện ở trước mặt nhắc nhở Tiểu Năng. Nó đành nói với Vù vù đại tiên: “hiền đệ, nghe nói trong máu Trư Tiểu Năng này có độc, cho dù muỗi lợi hại bao nhiêu, chỉ cần hút máu của nó, nội trong 5 ngày, tất chết không nghi ngờ gì. Ta chính là đến để nhắc nhở hiền đệ đấy.”
“Á?” Muỗi tinh vừa nghe, giật mình thất sắc, các tiểu yêu cũng chạy loạn xạ thành một vòng.
Tiểu Năng lại tức giận đến nắm tay trừng mắt nhìn về phía Oe oe đại tiên: “cái gì? Trong máu ta có độc sao?”
Đám tiểu yêu chỉ vào Tiểu Năng nói với Muỗi tinh: “đại tiên, ngài đã hút máu độc của hắn, làm sao đây?”
Tiểu Năng lại ngơ ngác: “đã hút máu của ta?”
Vù vù đại tiên vung vung tay về phía đám tiểu yêu: “đừng hoảng sợ, đợi ta vận thần công, đem số máu độc đã hút toàn bộ nôn ra ngoài!”
Chỉ thấy con Muỗi tinh này lung lay thân mình một cách hết sức, tiếp đến ở trong bụng vang lên một tràng tiếng kêu “cục cục cục”, rồi nấc lên mấy cái nấc, liền từ miệng nôn máu ra. Màu sắc máu này đã biến màu đen, càng nôn càng nhiều, trong chớp mắt đã nôn ra một đống to.
Tiểu Năng ở một bên rùng rợn: “đây đều là máu của ta sao? Hắn đã hút ta nhiều máu thế này sao! Đồ tồi!” Nó giận dữ gầm lên, xông về phía Vù vù đại tiên.
Vù vù đại tiên thấy Tiểu Năng liều mạng cùng hắn, vội vàng hiện ra nguyên hình. “ Vù vù” Một con muỗi to bụng nhỏ miệng dài từ trong lưng chừng trời hướng về Tiểu Năng vồ xuống.
Đám tiểu yêu thấy tình hình thế này, cũng lần lượt hiện nguyên hình, trong nháy mắt, Tiểu Năng bị đủ loại sâu độc quấn lấy xoay quanh.
Đang lúc Tiểu Năng ở bên bờ vực khó mà chống đỡ, vọng lại một tiếng thật vang: “oe oe!”
Đám tiểu yêu sợ quá nhảy cả lên: “âm thanh gì vậy?”
Chỉ thấy Oe oe đại tiên lắc thân hình một cái, biến thành một con ếch to mắt vàng lưng xanh. Con ếch này búng đôi chân, vọt lên không trung, hướng về đám yêu tinh lừa gạt Tiểu Năng dũng mãnh vồ xuống.
Muỗi tinh nhìn thấy tình thế không hay, vội vàng cảnh báo đám tiểu yêu: “khắc tinh của chúng ta đến rồi, mọi người mau chạy đi!”
Nói thời gian chậm, thì thời gian lại nhanh, ếch búng một cái rất nhẹ nhàng, cái lưỡi dài thò ra quét một cái, trong thoáng chốc đã cuộn dính Muỗi tinh.
Trư Tiểu Năng đón lấy con muỗi to này căm hận xé thành mấy đoạn.
Ếch to lại biến thành Oe oe đại tiên, ông ta kéo Tiểu Năng đi ra ngoài động, tiếp theo phóng một ngọn lửa, đem động yêu đốt cháy sạch trơn.
Oe oe đại tiên nói với Tiểu Năng: “Tiểu Năng, vì để học bảy mươi hai phép biến hoá, ngươi bái yêu tinh làm sư phụ, đã chịu quá nhiều cực khổ rồi.”
Tiểu Năng lầu bầu nói: “còn phải nói.”
Đại tiên cười nói: “nếu như ngươi đồng ý cúi đầu cho ta, đồng ý gọi ta là sư phụ, ta sẽ dạy ngươi bảy mươi hai phép biến hoá.”
Tiểu Năng vội vàng quỳ xuống cái “ùm”, miệng nói: “sư phụ tại thượng, đồ đệ Trư Tiểu Năng cúi đầu lạy người.”
Thấy Tiểu Năng cúi đầu một cách “đùng đùng”, Tôn Tiểu Thánh biến thành đại tiên muốn bật cười, lại gắng sức kìm lại.
“Thôi được, trước tiên dạy ngươi phép biến người.” Tiểu Thánh lắc mình lại biến, biến thành hình dạng Tiểu Năng, Tiểu Năng thật nhìn Tiểu Năng giả cảm thấy rất thích thú.
Không bao lâu sau, Tiểu Năng đã học được cách biến người, cũng biến thành Oe oe đại tiên. Tiểu Thánh dùng ngón tay chỉ vào cái bụng to bóc trần của nó nói: “biến là biến, chỉ là cái bụng mập quá đi.”
Tiếp đến, Tiểu Năng lại học cách biến thànhcái nhà. Tiểu Thánh nhìn nhìn cái nhà của Tiểu Năng biến thành, rồi nói: “cái nhà trò biến ra cũng mập.” Tiểu Năng nói: “vào ở rộng rãi đấy.”
Lại học biến quả dưa cây cỏ. Tiểu Thánh nói: “bí đỏ của trò biến cũng mập.” Tiểu Năng nói: “sư phụ, bí to càng dễ ăn đấy.”
Sau cùng học biến loài thú loài chim. Tiểu Năng học theo sư phụ biến thành một con chim khách, cũng lại là mập mập như thế.
Bổng nhiên, Tiểu Năng nhìn thấy con chim khách của sư phụ biến thành hướng vào trong suối sâu cắm đầu xuống!
Tiểu Năng sợ quá kêu lên: “sư phụ, người làm sao vậy?”
“Ùm!”Hoa nước vừa toé lên, chim khách đã không còn nhìn thấy nữa, sư phụ cũng không nhìn thấy nữa. Tiểu Năng vừa sắp khóc, chỉ thấy trong suối sâu hoa nước lại nổi lên, Tôn Tiểu Thánh từ trong suối nhảy ra!
“Tiểu Thánh, thì ra là huynh!”
“Hì hì, đệ nên gọi ta là sư phụ đấy.”
Hai người chơi đùa náo loạn một hồi. Tiểu Thánh nói: “chúng ta mau về nhà đi, ba huynh và ba đệ sắp lo chết đấy.”
Cả hai vừa sắp lên đường trở về, Tiểu Năng bổng nhiên chỉ lên trên trời: “Tiểu Thánh, huynh xem kìa!”
Chỉ thấy một đám mây từ xa xa bay đến, trên đám mây có một con chó đang nằm, trong miệng chó đang ngậm một cuộn giấy.