“Hình như là một con gà.” Tiểu Thánh nói.
“Gà biết bay không?”
“Cái này….”
Chỉ thấy con vật đang bay đó hướng về hai người họ chậm rãi bay đến. Tiểu Năng vội vã chìa đôi bàn tay chờ đón, con vật bay đó liền rơi vào tay Tiểu Năng. Tiểu Năng vừa nhìn, kinh ngạc nói: “ơ, đúng là gà, một con gà gỗ!”
Sợ nó bay mất, Tiểu Năng đem gà gỗ ôm chặt vào lòng.
“Đều nói ngây như tượng gỗ, con gà gỗ này không những không đần, mà còn rất lanh lợi đấy!”
Tiểu Thánh nhìn nhìn, rồi suy đoán nói: “chỉ có người thợ thần tiên Lỗ Ban mới có thể chế tạo ra vật khéo léo này.”
Con gà bị Tiểu Thánh lật ngược mình lại, quả nhiên nhìn thấy trên bụng có viết:
Gà bay hàng không Lỗ Ban chế tạo
Đuôi gà gỗ hất lên, Tiểu Năng lo lắng hô lên: “cẩn thận, nó sắp đi cầu đấy!”
Tiểu Thánh không lo sợ gì, chăm chú nhìn vào đít gà.
Vật bài tiết ra là một tờ giấy gấp đôi.
Trên giấy có viết chữ, tiểu Thánh nói: “thì ra là đại thúc Lỗ Ban ngày hôm nay sinh nhật, mời chúng ta đi ăn mì.”
“Ồ, là mời chúng ta đi ăn mì!” Tiểu Năng vội vàng đem gà thả cho bay đi.
Gà gỗ bay ở phía trước, Tiểu Thánh, Tiểu Năng cùng đi theo một cách vui mừng.
Đến bên ngoài phủ Lỗ Ban.
Chức Nữ hàng xóm của Lỗ Ban đã đến trước một bước, đang dâng tặng cho Lỗ Ban một cuộn gấm hoa.
“Chúng ta không mang theo lễ vật mừng sinh nhật nào…….” Tiểu Năng cảm thấy có chút khó xữ.
“Đừng có lo!” Tiểu Thánh lại có tính toán rồi.
Hai bạn nhỏ đầu cụng đầu, thì thầm cả buổi. Tiểu Năng gật đầu nói: “được đấy, cứ làm như thế.”
“Gà gỗ bay đi nữa ngày rồi, Tiểu Thánh, Tiểu Năng sao vẫn chưa đến vậy cà!” Lỗ Ban đang ngẫng đầu ngóng trông.
“Anh xem, gà bay bay về rồi!” Chức Nữ nói.
Con gà gỗ “vỗ cánh phành phạch” bay vào nhà, bay lượn vòng quanh Lỗ Ban một vòng; Lại bay vào một con gà gỗ, cũng đảo quanh Lỗ Ban một vòng; Rồi lại bay vào một con gà gỗ…..
Ba con gà gỗ ở trong nhà múa nhẹ nhàng.
“Ơ,” Lỗ Ban vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “sao lại có đến 3 con vậy?”
Chúc Nữ đứng một bên vỗ tay: “hay!, hay!”
Bạn đã gặp qua rắn vàng múa, chim khổng tước múa, bạn nhất định chưa gặp qua gà gỗ múa! Gà gỗ múa có chút tương tự giống như con rối múa, vươn cánh co chân, hiện ra cái thật thà chất phác, lộ ra cái vụng về, lại có chút giống như người máy nhảy điệu múa vũ trụ hiện đại, rất đặc biệt, rất trong lành, cứ nhìn đến con mắt lỗ ban không chớp một cái.
Đúng lúc này, 2 con gà gỗ bổng nhiên nghiêng mình rơi xuống đất, còn hiện ra nguyên hình, biến thành Tiểu Thánh, Tiểu Năng.
Còn lại 1 con gà gỗ còn đang múa.
Tiểu Thánh, Tiểu Năng hướng về Lỗ Ban hành lễ chúc mừng.
Tiểu Thánh nói: “để chúc thọ đại thúc, đây là biểu diễn biến hình của chúng cháu.”
Lỗ Ban một tay kéo Tiểu Thánh, một tay kéo Tiểu Năng, liên tiếp nói: “cám ơn, cám ơn!”
Bắt đầu ăn mì.
Các tiên đều đến bên ngoài nhà.
Lỗ Ban bê đến mì trường thọ, sợi mì khí nóng bốc lên, mang theo mùi hương nồng nặc, Tiểu Năng mãi nuốt nước miếng. Mọi người đang sắp ăn mì, bổng nhiên phía trên vọng đến tiếng vang: “tung, tung!.......”
“Tiếng gì vậy cà?” Tiểu Thánh ngạc nhiên nói.
Lẽ nào là Lôi Thần đi qua? Không thể nào, nghe nói Lôi Thần mấy ngày nay đi xuống phàm rồi mà?
Lại thấy trên không nghênh ngang tới tấp rơi tuyết xuống.
Tuyết này rơi thật là không có giờ giấc! Chức Nữ vội dùng tay áo che đầu che mặt.
Tiểu Thánh ngẩng mặt đờ đẩn nhìn, nói trước tiên: “không phải tuyết, là bụi đất!”
Tiểu Năng rất không hiểu: “bầu trời trong sáng thế này, sao mà ở đâu có nhiều bụi thế?”
Cấp tốc cấp cứu đã không kịp nữa rồi, sợi mì trên bàn từ lâu đã đen sì sì, hỗn loạn. Hai bạn nhỏ vừa giật mình vừa tức giận.
Lỗ Ban chỉ về phía trên rồi nói: “Dương Tiễn ở trên tầng trời thứ 7, trước giờ đều là chỉ lo cho mình, không nghĩ đến người khác!”
“Ô, đừng nhắc đến nữa,” Chức Nữ lắc đầu than thở nói, “vải vóc tôi cực khổ dệt ra, vừa phơi khô thì bị con chó của ông ta làm dơ……”
Chúc Nữ mỗi ngày dệt vải, sau đó nhuộm thành gấm hoa ngũ sắc, treo ngoài trời phơi nắng.
Hao Thiên Khuyển nhà Dương Tiễn ở tại tầng trên, thường đứng trong mây, nhón chân đái xuống dưới…..
“Bản đồ” trên mặt gấm hoa, dơ đến không thành hình dạng, Chức Nữ đều không dám lại treo lên nữa.
Tiểu Thánh vừa nghe, nói với Lỗ Ban, Chức Nữ lòng đầy căm phẩn, “đi phân phải trái cùng Dương Tiễn, không thể chịu thiệt mãi!”
“Nói lý?” Lỗ Ban thiếu chút nữa đã cười lên, “thằng cha này có quyển <<Đại từ điển Cong lý>>(chữ cong cong lệch, không phải chữ công công lý_ND), cháu tìm ông ta nói lý, ông ta sẽ vừa lật cuốn <<Đại Từ Điển Cong Lý>> vừa giảng về lý lẽ ngược một cách nước bọt bay ngang, cháu nói không lại ông ta đâu.
“Hừ,” Tiểu Thánh trước giờ thích mềm không thích cứng, nó liền bê bát mì lên, “không đi sửa chữa chổ sai của ông ta, ông ta sẽ ngày càng lệch hơn!”
“Đúng thế, không thể quá thật thà.” Tiểu Năng cũng lại bê lên bát mì, vội vàng đi theo cùng.
Cả hai từ tầng trời thứ 6 bay đến tầng trời thứ 7.
Từ trong biển mây ló đầu ra.
Mở to mắt vừa nhìn, thì gặp hai người thợ thủ công có tiếng đang dùng dây thừng cản một cách “hò dô ta”, đem cục đá vuông rất nặng khiêng vào nhà Dương Tiễn.
Tiểu Thánh trong lòng đã hiểu: “thì ra nhà Dương Tiễn đang sữa chữa.”
Tiền phi nghĩa nguồn gốc không rõ nhiều đường cong cong của Dương Tiễn, tất nhiên là vơ vét không ít. Tiền vơ vét được, để tiêu nó, chỉ có cách sữa chữa nhà là đường đi hay nhất để tiêu tiền.
Dương Tiễn đang sắp ra cửa đi mua vật liệu, nhìn thấy Tiểu Thánh, Tiểu Năng đang bê hai bát mì đến, thật là vui mừng: “ngày hôm nay là ngày tốt, các người đưa mì đến tặng ta ăn?”
Tiểu Năng nói: “đại thúc Lỗ Ban mừng sinh nhật____”
Dương Tiễn cắt ngang lời nói của Tiểu Năng, thò tay một cách đuổi theo không kịp, đón lấy hai bát mì, một bột dạng thèm ăn bị bỏ đói nhốt trong lao 800 năm vừa được thả ra: “xấu hổ quá, xấu hổ quá!”
“Ơ! Bỏ nhiều tiêu bột thế này sao?” Dương Tiễn nhìn thấy bụi đất ở trên bát mì, nói một cách vui mừng: “đúng lúc ta thích ăn cay.”
Nhìn thấy Dương Tiễn bộ dạng ăn như hùm như sói, Tiểu Năng không nhẫn tâm, đang sắp nói ra sự thật, thì Tiểu Thánh nói bên tai một cách nghịch ngợm: “đừng lo, đợi ông ta ăn xong rồi hãy nói.”
Một bát rồi một bát, đợi cho Dương Tiễn ăn xong rồi, Tiểu Năng lập tức nói với ông ta: “đại thúc Dương Tiễn cái này, cái này không phải là tiêu bột, là…….là bụi đất đấy.”
“Á____” Dương Tiễn mở to miệng, ngơ ngẫn người.
Tiếp đến trong bụng ngăn sông lấp biển, mì vừa ăn vào phun trào trở ra, bay chảy xuống dưới.
Ông ta nôn mữa từng đống từng đống to hết cả buổi, thiếu chút nữa nôn ra mật xanh.
Tiểu Thánh giáo huấn nói: “đây gọi là tự làm tự chịu, xem ông sau này còn làm việc thiếu đạo đức không!”