Tây Du Hài Hước

-- 26 --

“Ta tên là đại tiên Lôi Thôi,” người đàn ông ở dơ đó nói, “nữa giờ nữa cái mặt 1000 năm không rữa của ta sẽ được ghi lại rồi, đệ đệ của ta tên gọi Phản Lôi Thôi, thường hay đối nghịch cùng ta vẫn cứ muốn rữa mặt cho tôi.”

Lần trước, cách đây một ngàn năn, chỉ còn có 1 giờ thôi.

Đại tiên Phản Lôi Thôi bê một chậu nước, đuổi theo đại tiên Lôi Thôi:

“Ca ca, đợi em với!”

 “Đệ đệ, đệ đừng có ép người quá đáng!”

  “Ca Ca, sao anh lại không biết xấu hổ vậy?”

“Đệ đệ, không rữa mặt là tự do của anh, em muốn tướt đoạt tự do của anh, em mới là không biết xấu hổ đấy!”

“Ca ca, anh lôi thôi thế này, có gây ấn tượng, cảnh hưởng đến bộ mặt thành phố không?”

“Đệ đệ…..”

Hai anh em vừa chạy vừa nói.

Sau cùng, đại tiên Lôi Thôi vẫn bị Đại Tiên Phản Lôi Thôi bắt được. Đại Tiên Phản Lôi Thôi đè đầu của anh trai xuống, cưỡng chế rữa mặt.

Công tu luyện 1 ngàn năm của Đãi Tiên Lôi Thôi đã hỏng mất, ông ta đau lòng đến nước mắt giàn giụa.

Truy đuổi một ngàn năm của đại tiên Phản Lôi Thôi đã thành công, ông ta vui quá tung tăng chạy nhảy.

Vừa kể đại tiên Lôi Thôi vừa cầu xin Tiểu Năng: “em tôi sắp đuổi đến rồi, lỗ tai ngươi to, xin để cho ta trốn vào đó nhé.”

Tiểu Năng trầm ngâm suy nghĩ: “một ngàn năm không rữa mặt, thật cũng không phải dễ….”

Tiểu Năng liền đồng ý với đại tiên Lôi Thôi.

Đại tiên Lôi Thôi thu nhỏ người lại, bay vào lỗ tai của Tiểu Năng.

Đại tiên Phản Lôi Thôi lần này chống lôi thôi không được rồi, ông ta bê chậu nước vội vã chạy ngang qua mặt Tiểu Năng.

Nữa giờ đã trôi qua, ghi chép một ngàn năm cuối cùng đã được lập ra.

Đại tiên Lôi Thôi từ trong lỗ tai của Tiểu Năng bay ra, hồi phục nguyên hình, hành lễ cùng hai bạn nhỏ: “đa tạ giúp đỡ, ngày sau cần ta giúp gì, cứ nói ra.”

Nói xong, ông ta đi một cách đắc ý khác thường.

“Xin chờ chút!” Tiểu Thánh kêu gọi nói.

Thì ra, Tiểu Thánh đứng bên cạnh quan sát, phát hiện trên mặt đại tiên Lôi Thôi, đã kết thành lớp rất khó mà lột bỏ đi.

Cả hai chạy lên trước.

Tiểu Thánh dùng tay gõ gõ lên cái mặt một ngàn năm không rữa của đại tiên Lôi Thôi.

Cái mặt đó lại như cái chiên đồng chất lượng âm thanh rất tốt, phát ra tiếng vang:

“Keng_____keng____keng!”

 “Ông có muốn làm vật thí nghiệm của chúng tôi không?” Tiểu Thánh hỏi.

“Được!” Đại tiên Lôi Thôi hoàn toàn đồng ý, “mặc cho ngươi thử thế nào!”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng liền dắt đại tiên Lôi Thôi, lại đến chổ Lão Quân.

“Lão Quân gia gia,” Tiểu Thánh nói một cách vui mừng, “chúng cháu đem đến một vật thí nghiệm sống.”

“Ồ, đại tiên Lôi Thôi!” Lão Quân chậm rãi nói, “trước tiên phải thử xem lớp võ trên mặt ông ta có đủ cứng không.”

Tiểu Năng hỏa tốc về nhà, nôn nóng kéo Trư Bát Giới đến, còn để cho ông ta mang theo cây đinh ba đến.

Bắt đầu kiểm tra độ cứng.

Bát Giới giơ cao cây đinh ba, đại tiên Lôi Thôi ưỡn người không sợ hãi.

Tiểu Năng lại bịt kín con mắt một cách sợ hãi___

Cây đinh ba bổ mạnh lên mặt của đại tiên Lôi Thôi, chỉ thấy sao lửa tung tóe____

Cây đinh ba bị uốn cong, lớp võ cứng trên mặt đại tiên Lôi thôi lại không tổn hại chút nào. Bát Giới sờ vào chổ răng cây đinh ba bị cong, cảm thấy rất ngao ngán. Tiểu Năng ngạc nhiên sờ sờ khuôn mặt của đại tiên Lôi Thôi, quả thật không có gì khác lạ.

Tiểu Thánh lại mời Lôi Công đến.

Lôi Công lấy búa gõ đục, phát ra sấm chớp.

Cũng vậy, sét đánh không nhúc nhích, như cũ khó thể xuyên qua lớp võ mặt của đại tiên Lôi Thôi.

“Không hổ danh là đại tiên Lôi Thôi.” Lão Quân giơ thẳng lên ngón tay cái khen nói, rồi lại chỉ vào đại tiên Lôi Thôi nói với Tiểu Thánh, Tiểu Năng: “các cháu có thể làm rớt lớp võ của ông ta, cũng chính là có thể lau sạch vết dơ của ngôi sao.”

Lão Quân bắt đầu nghĩ cách “khứ xác”.

Trước tiên dùng cao lột da mặt.

Cao lột da mặt này cũng giống như sữa rữa mặt, Tiểu Năng đem nó bôi lên trên mặt của đại tiên Lôi Thôi, sau đó ra sức chà. Chà, chà, chà ra rất nhiều bọt trắng, gần như đều bịt kín cái mặt của đại tiên Lôi Thôi.

Lại dùng bàn chải kim cương.

Tiểu Thánh tay cầm một cái bàn chải sắt to, giống như chùi đít nồi vậy, ra sức chùi. Chùi, chùi, chùi đến đại tiên Lôi Thôi rên lên khe khẽ: “ôi, đã ngứa quá….”

Tiếp theo là bánh xe bay đá mài.

Lão Quân vung tay áo dài, bay ra một cái bánh xe đá mài, ở trong không trung lượn vòng giống như đĩa bay. Ông ta lại dùng hai ngón tay chỉ, bánh xe đó liền bay đến mặt của đại tiên Lôi Thôi, chà lên “phần phật phần phật”, chà đến sao lửa bay tung tóe…..

Tất cả pháp bảo đối với đại tiên Lôi thôi đều hết cách.

Ba người mệt quá ngồi bệt trên đất.

“Các bạn vất vả quá, tạm biệt!”

Đại tiên Lôi Thôi vẫy tay chào, đi ra.

Tiểu Năng than thở nói: “thử nghiệm cả buổi, uổng công quá!”

“Không uổng công, ta đã có cách.”

Tiểu Thánh vừa nói vừa đi ra ngoài, Tiểu Năng lập tức đuổi theo.

 Họ vừa đuổi theo đại tiên Lôi Thôi, vừa nói với ông ta: “dẫn chúng tôi đi gặp em của ông, có được không?”

“Được!” Đại tiên Lôi Thôi quả thực là cầu được ước thấy.

Tiểu Thánh vừa đi cùng đại tiên Lôi Thôi, vừa nói với Tiểu Năng: “lần trước đại tiên Phản Lôi Thôi rữa mặt thành công, nói rõ ông ta đối phó lôi thôi tự có pháp thuật độc đáo, chúng ta phải đi thỉnh giáo cách này của ông ta.”

 Đến chổ ở của đại tiên Phản Lôi Thôi, chỉ thấy môi trường xung quanh đẹp đẻ tĩnh mịch, sạch sẽ, không nhuộm chút bụi nào, quả thật không thấy chút vết tích nào của sự lôi thôi.

Đại tiên Phản Lôi Thôi nhìn thấy đại tiên Lôi Thôi, Tiểu Thánh, Tiểu Năng kết bạn đi đến, vui mừng nói:

“Ca, ca, anh làm sao mà tự mình đến đây vậy?”

“Dù sao ghi chép 1000 năm đã có tên rồi, ta cũng không sợ rữa mặt nữa.” Đại tiên Lôi Thôi vừa nói vừa nhăn mặt.

Tiểu Thánh vội vàng xin lời khuyên: “chúng tôi đang muốn biết, ông rốt cuộc là làm thế nào rữa mặt cho anh trai vậy, da mặt của ông ta cứng như thế, dày như thế ……”

“Được thôi,” đại tiên Phản Lôi Thôi bê đến một chậu nước, nói với Tiểu Thánh và Tiểu Năng, “ta sẽ vì các ngươi biểu diễn một lần rữa mặt, đây là phương thuốc tổ truyền, có bản quyền đấy, đương nhiên không phải là cách rữa thông thường.”

Trước tiên phải tưới ẩm.

Đại tiên Phản Lôi Thôi đem nước trong chậu hắt mạnh vào mặt của đại tiên Lôi Thôi.

Rồi để cho đại tiên Lôi Thôi ngồi lên chiếc ghế kỳ dị chống lôi thôi.

Giống như cách uốn tóc, ở trên đầu đại tiên Lôi Thôi chụp một cái chụp.

Sau đó tăng nhiệt.

Đại tiên Phản Lôi Thôi đem tay trái để ở trên chụp, bắt đầu phát công…..

“Nhìn xem, đây là làm nóng cho ông ta.” Tay phải của đại tiên Phản Lôi Thôi giống như đang nối nguồn điện.

Đợi cái chụp mở ra, Tiểu Thánh, Tiểu Năng kinh ngạc nhìn thấy cái đầu của đại tiên Lôi Thôi giống như cái bánh bao vừa hấp chín đang bốc khói, mồ hôi chảyxuống.

Tiếp theo là đông lạnh.

Đại tiên Phản Lôi Thôi lại đem tay phải để trên chụp, đại tiên lôi Thôi ở dưới chụp lập tức phát rung, như cái sàng cám vậy.

Một lát sau, giở cái chụp lên, thì thấy cục đá hình cái chụp đông cứng trên đầu đại tiên Lôi thôi.

Đại tiên Lôi Thôi bấy giờ hình dáng kỳ lạ, biểu hiện trên mặt của ông ta cũng đông cứng rồi.

Sau cùng, đại tiên Phản Lôi thôi tay cầm cây búa to, nhắm chuẩn vào khuôn mặt của đại tiên Lôi Thôi, hết sức đập xuống, thì thấy cây bạch đàn nở hoa, băng vụn bay ngang……

“Được rồi đấy, hết lôi thôi rồi, các cháu sờ mặt ông ta xem.” Đại tiên Phản Lôi Thôi vỗ vỗ tay, một bộ dạng gọn gàng dứt khoát.