Tây Du Hài Hước

-- 10 --

Vừa trở về đường cũ, Tiểu Năng vừa giải thích cho Tiểu Thánh: “lừa dối là Dương Tiễn, chúng ta không thể trách mắng Dương Bất Thâu và Dương Bất Bại được.”

Trở lại đến trước bức hoành vàng, Tiểu Năng dùng bút Kim Tinh lại đem chữ “tiểu” của “Tiểu Thần Tiên” bôi đi, đổi lên một chữ “Lão”.

Tiểu Thánh tán thưởng nói: “sửa rất có lý!”

Đang lúc hai anh em lại chuẩn bị rời khỏi nhà lần nữa, họ nghe thấy phía sau nhà có người nói: “này, ta thấy hai món quà này nhất định có thể làm cho Lý Thiên Vương vừa lòng.”

Từ ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong: thì ra là lão quản gia của Dương Tiễn đang vì chủ nhân lựa chọn lễ vật. Lúc này trong tay ông ta đã chọn được hai món hàng thủ công mỹ nghệ nhỏ: “một món là heo chim trả, một món là khỉ mã não, được đấy, được đấy!”

“Lão quản gia!” Bổng nhiên phía trước vọng lại tiếng kêu: “mau đem nước cho ta súc miệng, ê răng quá đi!”

Lão quản gia liền vội vàng chạy ra khỏi phòng. Tiểu Thánh và Tiểu Năng vội vàng lánh vào trong phòng.

 Tiểu Năng hỏi Tiểu Thánh: “Dương Tiễn trở về rồi, chúng ta làm sao đi ra đây?”

Tiểu Thánh từ lâu đã có dự định: “ngươi biến thành heo chim trả, ta biến thành khỉ mã não.”

Dương Tiễn xúc miệng xong, lại dặn dò lão quản gia: “lễ vật tặng cho Lý Thiên Vương, đem đến cho ta xem.”

Lão quản gia về phòng bê ra một cái mâm, chỉ vào một con heo, một con khỉ trong mâm giới thiệu nói: “con heo, con khỉ này còn biết báo giờ đấy.”

Dương Tiễn rất vừa ý: “tốt, Lý Thiên Vương thích hàng thủ công mỹ nghệ.”

Họ đương nhiên không ngờ đến, hàng thủ công nhỏ trong mâm lại là heo sống khỉ sống!

Tiếp theo, lão quản gia phụng mệnh đi đến nhà Lý Thiên Vương tặng lễ vật.

Trẻ con nhanh mắt, Dương Bất Thâu phát hiện trên bức hoành vàng đã đổi chữ: “ba, xem kìa___”

“Cái gì?” Dương Tiễn ngẫng đầu nhìn bức hoành, “ ‘Lão Thần Tiên Vô Liêm Sĩ’ tức chết quá đi!”

Dương Tiễn nhãy lên đấm một cái “ping”, đem bức hoành vàng nện cho vỡ vụn.

Lại nói về lão quản gia, đi vào Thiên Vương phủ, nhìn thấy Lý Thiên Vương vội vàng nói rõ điểm hay của hai món lễ vật này: “con khỉ mã não này biết nói ‘chúc mừng’, heo chim trả này biết nói ‘phát tài’. Một giờ đồng hồ nói 1 lần, bây giờ sắp đến hai giờ rồi, nó sẽ nói hai lần.”

Lý Thiên Vương có chút không tin.

Không bao lâu sau, đã đến hai giờ.

Khỉ mã não nói trước: “Chúc mừng! Chúc mừng!”

Heo chim trả nói tiếp theo: “Phát tài! Phát tài!”

“Ha ha, thật là một cặp bảo bối hay!”

Sau khi lão quản gia đi rồi, Lý Thiên Vương đem khỉ mã não và heo chim trả ôm ở trong tay một cách yêu quý, chỉ đợi đến 3 giờ, nghe chúng nói 3 lần “chúc mừng”, “phát tài”

Cuối cùng rồi 3 giờ đã đến.

Lại là khỉ mã não nói trước: “Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”

Heo chim trả nói tiếp theo: “Thật ác tâm! Thật ác tâm! Thật ác tâm!”

“Hừ!” Lý Thiên Vương tức giận, hất tay trái một cái, khỉ mã não bị ném xuống một cách tàn nhẫn, một tiếng “ping” vang lên, nhưng không chỉ không vỡ vụn, ngược lại còn bắn lên cao, đập vào trán của Lý Thiên Vương u lên một cục to.

Lý Thiên Vương không dám giơ tay phải lên ném nữa, ông ta đành đem heo chim trả đặt lên trên đất một cách cẩn thận, chuẩn bị lấy sức đạp nát nó. Nhưng ngay trong lúc ông ta giơ chân đạp xuống, heo chim trả đã biến thành con nhím. “Ôi chao wa la!” gót chân của Lý Thiên Vương mọc ra mấy hàng lỗ rất ngay ngắn.

Nhân lúc lộn xộn, Tiểu Thánh và Tiểu Năng rời khỏi Thiên vương phủ.

Tiểu Năng nói: “Lý Thiên Vương thật đáng đời.”

Tiểu thánh đề nghị: “chúng ta lại trở về chổ Nhị Lang Thần, vẫn còn kịch hay để xem đấy.”

Hãy nghĩ xem, Lý Thiên Vương chịu đau khổ to lớn thế, sao đồng ý bỏ qua chuyện này. Ông ta vừa băng lại cái chân bị thương, vừa chưởi mát: “giỏi cho Nhị Lang Thần, đưa lễ vật thế này đến trêu chọc ta, ta phải tìm ngươi tính sổ!”

Còn Nhị Lang Thần vẫn còn trong cơn mê, nghe nói Lý Thiên Vương đã đến, vội vàng ra nghêng đón.

Nhìn thấy Lý Thiên Vương bộ dạng thảm hại tả tơi, Dương Tiễn rất lấy làm lạ: “lão huynh sao thế này, tay chống gậy, chân bó bột, trên đầu một cục u to tướng vậy?”

Lý Thiên Vương nói: “cục u xem đẹp chứ, cũng cho ngươi một cái vậy.” Vừa nói vừa vung một gậy____ “đùng” Trên trán Dương Tiễn tức thì cũng mọc ra một cục u to.

Dương Tiễn bị đánh đến đầu óc lung tung. Đánh thì đánh, liền cũng kêu người đem đến tam tiêm lưỡng nhẫn đao, ăn miếng trả miếng, có qua có lại.

Hai người đấu một hơi hết 3 trăm hiệp.

Lý Thiên Vương nói: “đánh mệt rồi!”

Dương Tiễn nói: “thế thì chửi một lát rồi lại đánh.”

Lý Thiên Vương đồng ý. Hai người ngồi ngay trên đất, đối diện nhau mà chửi.

Lý Thiên Vương chửi trước nói: “ta giúp ngươi làm nhiều việc tráo trở thế đó, ngươi còn tặng cho ta lễ vật thế này sao? Thật là lấy oán trả ơn!”

Nhị Lang Thần kính lại nói: “ ngươi là lòng lang dạ sói. Ngươi còn chê không đủ lễ sao? Ta có lần nào xữ tệ với ngươi không?”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng đang nấp ở nơi tối làm khán giả. Bấy giờ Tiểu Năng nhịn không được chõ mồm nói: “đừng cãi nữa, hai người các ngươi đều không phải hàng tốt!”

Dương Tiễn bấy giờ mới than lên một tiếng: “chúng ta bị lừa rồi, nhất định là hai thằng quỹ nhỏ này giở trò đây! Bắt chúng lại!”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng bình thường thích chơi trò đuổi bắt, bây giờ lại thấy có người lớn đuổi ở phía sau, thì càng hăng hơn.

Cả hai chạy chạy, chạy đến trước một căn nhà, Tiểu Năng nói: “đây là nhà của ai? Cửa cao thế này?”

“Ai nói vậy!” Bên trong có người đang cong lưng đi ra: “ta còn chê cửa thấp đấy.”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng vừa nhìn thấy cái người khổng lồ này, họ có quen, thì ra là Cự Linh Thần.

Cự Linh Thần thở dài nói: “dáng người quá to cũng không hay. Bát thì nhỏ, một bát chỉ có thể ăn một cái, mỗi bữa cơm phải ăn một trăm bát, phiền quá đi. Chậu rữa mặt cũng quá nhỏ, một chậu mới đủ rữa một cái mũi, một khuôn mặt phải chia ra 10 lần rữa. Chậu tắm thì sao, chỉ đủ để vào một cái chân!”

Tiểu Thánh rất đồng tình với Cự Linh Thần, nói: “tôi nghĩ cách giúp ông. Ông có thể đem chậu tắm làm chậu rữa mặt, đem chậu rữa mặt làm bát ăn cơm, sẽ không còn chê bát nhỏ nữa.”

“Không có chậu tắm, ông có thể đến tắm trong dãi thiên hà.” Tiểu Năng nói bổ sung, “dù sao ông dáng người cao to, không chết đuối đâu.”

Cự Linh Thần nói: “cám ơn ý tốt của các cháu, nhưng còn cái bát này dùng vào việc gì đây?”

Tiểu Thánh nói: “có thể để cho chúng cháu nấp ở bên trong, vì Dương Tiễn và Lý Thiên Vương muốn bắt chúng cháu.”

“Được” Cự Linh Thần liền đem cái bát của ông ta úp ở trên bàn, cái bát này nhỏ thì nhỏ, nhưng chứa Tiểu Thánh và Tiểu Năng vẫn còn rộng chán.

Vừa trốn xong, Lý Thiên Vương và Nhị Lang Thần xông vào đến.

Hai người nói: “Cự Linh Thần, hai thằng quỹ nhỏ trốn ở đâu?”

Cự Linh Thần trả lời nói: “ngoài hai người ra, không nhìn thấy thằng quỹ nào.”

Dương Tiễn nói: “có lẽ là ta có thể nhìn thấy.” Vừa nói, trong con mắt chính giữa của ông ta, phóng ra một luồng ánh sáng mạnh, hướng vào 4 góc nhà chiếu qua chiếu lại.

Cự Linh Thần nói với Dương Tiễn: “mấy ngày nay ta cảm thấy ăn không no, không biết là trong bụng có giun đũa không? Ông chiếu giúp ta xem.”

“Tôi bây giờ không có rãnh làm việc này.” Dương Tiễn không muốn để ý đến sự quấy rầy của Cự Linh Thần, tiếp tục sục sạo.

Cuối cùng luồng ánh sáng mạnh này chiếu đến trên bàn, ánh sáng soi rõ chiếc bát đó, Tiểu Thánh và Tiểu Năng phơi bày ra không sót chút nào.

Lý Thiên Vương thò tay muốn nhấc chiếc bát, bị Cự Linh Thần nạt cho một tiếng: “đây là nhà của ai?”

Lý Thiên Vương và Dương Tiễn đành phải lui ra khỏi cửa. Hai người cùng nhau thương lượng một hồi, Nhị Lang Thần dạy cho Lý Thiên Vương ở bên ngoài nói vọng vào: “Tôn Tiểu Thánh! Trư Tiểu Năng, có giỏi ra đây đánh cá độ!”

Cách kích tướng này quả nhiên có tác dụng, hai bạn nhỏ lập tức nhảy ra: “cá độ gì?”

Lý Thiên Vương lấy ra một cái túi lưới: “đây là lưới bắt ma của ta, các ngươi chui vào nếu như chui ra được, thì tính là các ngươi thắng.”

Tiểu Năng nói với Tiểu Thánh: “mắt lưới to thế này còn sợ chui ra không được sao?”

Tiểu Thánh nói: “cứ cho là lưới của ông ta biết co lại đi nữa, chúng ta cũng có thể biến thành côn trùng nhỏ bay ra mà.”

Thế là cả hai tuyên bố: “cá thì cá, chúng ta nhất định thắng!”

Tiểu Thánh và Tiểu Năng chui vào lưới bắt ma. Đợi cho cái đuôi tí xíu của Trư Tiểu Năng chui vào lưới rồi, Lý Thiến Vương cười quái gỡ nói: “đây là các ngươi tự chui vào lưới. Bây giờ hãy nghĩ cách chui ra đi.”

Lý Thiên Vương quăng lên tháp trấn ma trong tay, đem lưới bắt ma từ dưới đáy tháp hút vào bên trong.

Nhị Lang Thần lại phóng ra nhãn quang, nhìn nhìn Tôn Tiểu Thánh và Trư Tiểu Năng đang khốn đốn ở trong lưới bên trong tháp một cách thoả mãn.

“Tốt rồi, đem chúng nó đến chổ Ngọc đế trị tội!”

Bấy giờ lo lắng nhất là Cự Linh Thần, ông ta vội vàng đi về phía Ngộ Không, Bát Giới báo tin.