Tào Tặc

Chương 716: Loạn Liêu Đông

Vì thế đám người Chu Kỳ dần dần bắt đầu tại đứng vững gót chân trên triều đường, bộc lộ tài năng phi phàm.

- Tiểu Vương tử đã năm tuổi!

- Ổ?

Tào Bằng thầm run lên, ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ.

Càng lớn càng giống Đại Đô Hộ, vô cùng tuấn lãng...Vương Thượng đặt tên là Tào Niệm. Lần này Kỳ đến đây, Vương thượng có nhờ ta mang theo một bức họa, nói là tìm cơ hội đưa cho Đại Đô Hộ.

Chu Kỳ nói xong lấy trong bọc hành lý ra một bức họa.

Tổng cộng có hơn mười bức, mỗi một bức đều vẽ một đứa trẻ.

Từ một đứa trẻ trong tã lót đến năm tuổi, bức vẽ được vẽ bởi hết tâm sức nên bức nào cũng sống động.

Niệm nhi trong tã lót.

Niệm nhi tập nói.

Niệm nhi tập đi.

Tào Bằng càng xem, đôi mắt ướt lệ.

Nay hắn đã có mười đứa con, giờ thêm Tào Niệm là mười một đứa. Mà trong những đứa con mình, hắn áy náy nhất vẫn là Tào Niệm. Từ lúc Tào Niệm sinh ra đến nay, thậm chí hắn chưa từng được gặp Tào Niệm, lại càng không được thể hiện trách nhiệm của một người cha. Bức vẽ đã gợi nơi mềm mại nhất ở trong lòng Tào Bằng.

Hơn nữa ngày, Tào Bằng mới xem như ổn định cảm xúc.

Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ, hạ giọng nói:

- Lão Chu, phiền ngươi sau khi trở về chuyển lời với Vương Thượng, nói rằng ta rất nhớ nàng, cũng rất nhớ Niệm nhi. Nếu như có thể, hy vọng được gặp mẹ con nàng.

Lã Hán, Quy Hán Thành.

Mùa hè nắng chói chang, Lã Lam trèo lên Vọng Hải Các.

Đây là kiến trúc cao nhất của Hán Thành, gồm có bốn tầng. Đứng trên Vọng Hải Các, có thể nhìn xuống toàn bộ Quy Hán Thành, đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy đường chân trời. Gió thổi tới từ mặt biển, mát mẻ mà dễ chịu.

Thấp thoáng, có tiếng hô hào của người chèo thuyền truyền tới….

-Mẫu thân!

Một giọng nói non nớt từ sau lưng truyền tới, khiến Lã Lam giật mình, nàng vội xoay người lại.

Liền thấy Điêu Thiền nắm tay một đồng tử, sải bước đi vào trong Vọng Hải Các. Mười năm qua đi rồi, Điêu Thiền trông chẳng có vẻ gì là già đi cả, vẫn phong độ mê người như ngày nào. Ba năm trước, Nghiêm phu nhân bệnh qua đời, cũng chỉ còn lại Điêu Thiền và Lã Lam, sống nương tựa vào nhau.

Thời gian chẳng buông tha một ai, những lão thần năm xưa đã theo cả nhà họ Lã vượt biển Đông đến đây, họ đang nhạt dần với triều đình.

Đám người Cao Thuận, Tào Tính, cũng không còn phụ trách lĩnh binh đánh giặc nữa, mà đều giao cả cho Bàng Minh thống soái.

Tào Tính nay làm Vệ tướng quân, bảo hộ an toàn trong cung thành; Còn Cao Thuận, chỉ phụ trách luyện binh, những việc khác, cũng chẳng nhúng tay vào. Lớp tướng lĩnh mới, dần dần trưởng thành lên. Mưu thần tướng lĩnh vài năm trước đã theo Lã Lam đến đây, dần dần bước ra khán đài. Sau khi Lã Lam sinh hạ Tào Niệm, cũng chính thức nắm quyền triều chính.

-Tiểu Nương, Cao thúc thúc thế nào rồi?

-Cao tướng quân chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, đã chẫn trị rồi, không có gì đáng ngại.

-Linh Kỳ, đêm qua ngươi không có nghỉ ngơi. Nếu không phải Tiểu Niệm nói với ta, ta còn cho rằng…ngươi như thế này không được đâu, cả ngày không nghỉ ngơi chút nào, sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ suy sụp, vẫn là nên chú tâm điều dưỡng mới tốt.

-Tiểu nương, không phải bổn cung không muốn nghỉ ngơi, kỳ thật là…

-Cao Cú Lệ rục rịch tiến vào, Công Tôn Thị cũng phong tỏa thông đạo đến Liêu Đông, cắt đứt đường liên lạc của chúng ta với đại lục. Chỉ dựa vào đường biển, suy cho cùng cũng không phải chuyện lâu dài. Chúng ta không có bến tàu, vận chuyển hoàn toàn dựa cả vào thuyền của Chu tướng quân, chung quy cũng có chút rắc rối. Bên phía Chu tướng quân gần đây chiến tranh kinh người, một khi chúng ta bị đứt đường liên lạc với đại lục, ắt rơi vào thế cô quân gồng chiến. Tướng quân Bàng Minh, chỉ sợ cũng khó lòng chống đỡ nổi.

Lúc này, Cao thúc thúc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.


Chỉ cần y còn đó, thì có thể khiến Vị Cung kinh sợ…đúng rồi, Chu Kỳ đến U Châu, đã có tin hồi báo chưa?

-Chưa có tin tức!

Điêu Thiền khẽ thở dài, nắm lấy tay Tào Niệm, đi đến bên cạnh Lã Lam.

-Mẫu thân, bế bế!

Tào Niệm đưa bàn tay nhỏ bé ra, kéo kéo áo của Lã Lam.

Trong mắt Lã Lam thoáng hiện lên một sự yêu thương, khom người xuống, bế Tào Niệm lên, cùng nhìn về phía xa xăm.

-Mẫu thân, người đang nhìn gì vậy?

-Mẫu thân đang nhìn, phía bên kia của biển.

-Nhưng con chẳng trông thấy gì cả.

Tào Niệm bắt chước bộ dạng của Lã Lam, nhìn về phía xa kia rất lâu, sau đó dùng giọng non nớt nói:

-Mẫu thân, Tiểu nãi nãi nói, cha của Niệm Nhi, ở ngay phía bên kia biển. Nhưng tại sao chưa bao giờ cha đến đây thăm Niêm Nhi vậy? Có phải vì Niêm Nhi không ngoan không? Cho nên cha mới không cần Niệm Nhi nữa.

Lời nói non nớt, làm xúc động chốn mềm yếu nhất trong lòng của Lã Lam.

-Niệm Nhi không được nói lung tung, Niệm Nhi rất ngoan, cha sao lại không cần con được chứ? Chẳng qua cha con rất bận, cho nên mới không đến. Đợi qua khoản thời gian nữa, cha sẽ đến thăm Niệm Nhi, đến lúc đó sẽ đi cùng Niệm Nhi, leo lên chiếc thuyền to, chơi đùa cùng con.

-Thật ư?

-Đương nhiên là thật rồi.

Lã Lam miễn cưỡng cười một cái, nhưng trong nụ cười đó, lại bao hàm vẻ bất đắc dĩ.

Nàng ta rất rõ, thân phận và địa vị của Tào Bằng giờ đây càng lúc càng cao, như vậy sẽ càng khó đến Lã Hán hơn. Nhất cử nhất động của hắn, đều bị vô số người dòm ngó, muốn đến đây, hiển nhiên sẽ rất khó khăn. Nhưng lâu như vậy, lại chẳng có chút tin tức, trong lòng Lã Lãm có chút hờn dỗi. Nàng ôm lấy Tào Niệm, chẳng biết từ lúc nào trong mắt đã tuôn ra hai hàng nước mắt.

Điêu Thiền bên cạnh, cũng im lặng không nói.

Nửa buổi trời, nàng chỉ khẽ thở dài, xoay người muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy bên dưới Vọng Hải Các có tiếng xôn xao truyền tới, theo sát đó liền thấy một gã nội thị vội vã chạy lên đây.

-Vương Thượng, Vương Thượng, Chu tướng quân đến rồi!

-Sao?

Lã Lam bất ngờ, vội buông Tào Niệm xuống, lau khô nước mắt trên mặt.

-Chu tướng quân đang ở đâu?

-Ở ngay dưới lầu chờ lệnh….

-Mau mời ông ta vào đây.

Lã Lam chẳng đợi nội thị nói dứt câu, liền mở miệng ngắt lời của gã.

Nội thị không dám chậm trễ, vội vàng chạy xuống, chẳng mấy chốc, Chu Kỳ nhanh chân bước lên Vọng Hải Các.

-Thần Chu Kỳ, bái kiến Vương Thượng.

Điêu Thiền bước lên trước nắm lấy tay Tào Niệm đang chuẩn bị rời đi, liền bị Lã Lam ngăn lại.

-Tiểu Nương, để Niệm Nhi ở lại cùng ta…sau này Lã Hán đây, dù sao cũng sẽ là của nó, để nó hiểu biết thêm một chút, cũng là chuyện tốt.


Điêu Thiền cười cười, liền đi ra.

Tuy nhiên, lúc nàng ta sắp ra khỏi Vọng Hải Các, bỗng nhiên Chu Kỳ sau lưng lên tiếng nói:

-Vương Thượng, lần này thần ở quận Trác, không những đã nhìn thấy Trương tướng quân, còn trông thấy cả Tào Quân Hầu…y, y, giờ y đang đóng quân ở quận Trác, nhậm chức Đại Đô Hộ Ngũ quân, nắm giữ việc quân sự ba châu ở biên cương phía Bắc…y, có thư tín cho Vương Thượng.

Lã Lam nghe xong ngẩn người, tức thì lộ vẻ vui mừng.

-Tào quân hầu hắn, đang ở quận Trác à?

Điêu Thiền cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Liền thấy Chu Kỳ lấy ra một bức thư từ trong lồng ngực, cung kính trình lên cho Lã Lam

-Dưới lầu còn có lễ vật do Đại Đô Hộ nhờ thần mang đến, nói là tặng cho Vương Thượng và Thế Tử.

Không đợi Lã Lam mở miệng, Điêu Thiền lập tức căn dặn nói:

-Mang đồ vật Chu Tướng quân mang đến, đem hết lên đây.

Lúc này Lã Lam cũng chẳng màng đến nghi thức bề ngoài nữa.

Hai tay nàng run rẩy, chậm rãi mở bức thư ra, liền thấy nét chữ vừa lạ lẫm mà lại quen thuộc trên tờ giấy.

-Mẫu thân, sao mẫu thân lại khóc?

Tào Niệm tò mò nhìn Lã Lam, giơ tay ra, muốn lau vệt nước mắt trên mặt của Lã Lam.

Nào ngờ, Lã Lam lại nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Tào Niệm, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng lại cười nói với Tào Niệm rằng:

-Niệm Nhi, cha con đến rồi, cha muốn gặp con…cha, còn mang rất nhiều quà cho Niệm Nhi nữa.

Từng gương quà biếu được khiêng lên đây, theo đó tâm trạng của Lã Lam cũng tức thì chuyển biến khá hơn.

-Tiểu Nương, mau nhìn xem, đây là tơ lụa Lạc Dương mà ngươi thích nhất…còn nữa, đây là đồ chơi tặng cho Niệm Nhi này.

Lã Lam cầm lấy một hộp son, cứ như cô bé vậy hứng khởi nói:

-Tiểu Nương, đây là son của Hoa Hồng lâu ở Đông Đô, ta thích nhất đấy…chàng còn nhớ, ngươi xem, chàng không quên chúng ta, chàng còn nhớ chúng ta thích những gì.

Điêu Thiền đứng bên cạnh, cũng không kìm nổi liền mỉm cười.

Hiếm khi thấy Lã Lam vui như vậy, nhất là từ sau việc khai chiến với Cao Cú Lệ vào năm ngoái, suốt ngày mặt mày u sầu.

-Chu Tướng quân, Đại Đô Hộ còn nói gì nữa?

Chu Kỳ vội chắp tay nói:

-Đại Đô Hộ nói, nay không phải lúc để quyết đấu với Cao Cú Lệ. binh mã các bên, đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ, hơn nữa hai nơi Tịnh Châu và Tào Châu, cũng cần có một quá trình. Vì vậy, Đại Đô Hộ căn dặn, xin thượng Vượng tận lực duy trì thế phòng ngự, ổn định cục diện trước. Về phần thông lộ trên bờ Liêu Đông, cũng không cần lo lắng.

-Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách, lệnh cho Chu Tĩnh Hải Chu tướng quân, điều động năm chiếc thuyền lớn từ núi Úc Châu, chuyên để lui tới giữa U châu và Lã Hán. Đến lúc đó, vật tư mà Vương Thượng cần thiết, cố gắng vận chuyển hết theo đường biển vào Lã Hán.

-Về thời gian cụ thể, đến lúc đó Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách thông báo cho Vương Thượng.

Nào có ai hay, lúc này Lã Lam căn bản chẳng còn tâm trí lo những chuyện này.

Nàng buột miệng nói:

-Chẳng phải A Phúc nói, muốn gặp Niệm Nhi sao?

-Chàng có nói, sẽ gặp Niệm Nhi bằng cách nào không? Là chàng đến đây, hay là để Niệm Nhi qua đó? Ngươi mau nói đi.

Chu Kỳ không nhịn được cười.

-Vương Thượng, Đại Đô Hộ dặn dò, nay người vừa đến quận Trác, nhất thời không tài nào rời khỏi. Một tháng sau, người sẽ tuần tra U Châu, đến lúc đó hy vọng Vương Thượng, đưa thế tử đến thành Cô Trúc. Người sẽ đón thế tử tại thành Cô Trúc, sau đó quay trở lại quận Trác. Đại Đô Hộ còn nói, xin Vương Thượng hãy nhẫn nại thêm khoản thời gian. Trễ nhất là mùa xuân năm tới, người nhất định sẽ dẫn thế tử, đến Quy Hán Thành thăm Vương Thượng.

Lã Lam lập tức mỉm cười.

-Ta nhẫn nại được, ta nhất định có thể nhẫn nại được!

Nàng ta tự lẩm bẩm một mình, ôm lấy Tào Niệm vào lòng, hạ giọng nói:

-Niệm Nhi, con sắp được trông thấy cha con rồi.

Thuyền buôn đạp gió rẽ sóng, lướt đi trên mặt biển rộng mênh mông.

Tháng sáu cuối hạ, khu vực biển ở bán đảo Liêu Đông đã có chút cảm giác mát lạnh. Trên thuyền có cắm một lá cờ rồng đen, chứng tỏ là con thuyền buôn đến từ đại lục. Thông thường mà nói, trên khu vực biển này, Tào Ngụy gần như là không hề có đối thủ. Người có thể chống lại y, chính là thủy quân Giang Đông. Tuy nhiên thủy quân Giang Đông sở trường tác chiến trên sông lớn bao nhiêu, thì ngược lại sức chiến đấu trên biển có chút yếu kém.

Điều này cũng có liên quan đến phương hướng thành lập quân đội của thủy quân Giang Đông.

Tôn Quyền hi vọng an phận ở một chỗ, sử dụng tất cả địa hình có lợi của Đông Nam, dựa vào hào rạch sông ngòi tự nhiên để chống lại Tào Tháo. Do đó sau khi y nắm giữ Giang Đông, y đã ra sức đẩy mạnh phương châm xây dựng quân ngũ sao cho nhỏ nhanh và linh hoạt, để thuận tiện cho việc tác chiến trên sông nước.

Mà phương châm này, vừa hay lại không hẹn mà cùng ý tưởng với Chu Du, hai người nhanh chóng đạt đến sự thống nhất.