Tào Tặc

Chương 708: Giang sơn nhà ai

- Ý Đại Vương là…

- Ừ!

Tào Tháo nhắm hai mắt, trầm ngâm rồi đứng dậy.

Cũng không để ý tới Tào Bằng vẫn đang ngẩn ra, ông đi thẳng lên lầu. Sau trận ốm nặng tại Kinh Châu, xương cốt đã không còn tốt như trước nữa. Không giống như năm ngoái có thể thảo luận cả ngày cũng không thấy mệt mỏi. Nhưng hiện tại mới thương nghị một chút đã khiến ông mệt mỏi. Sự việc hôm nay rất nhiều nhưng cứ lên lầu nghỉ tạm trước một chút rồi bàn sau.

- Võ Hương Hầu, mời trở về.

Nội thị tiến lên, cung kính nói.

Lúc này Tào Bằng mới kịp phản ứng, không gặp Tào Tháo, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Lão già này sáng sớm tìm mình chính là muốn mình lấy Kiều phu nhân sao? Nếu đúng như vậy, vậy thì hắn không được nhàn nhã rồi.

- Xin hỏi cao tính đại danh?

- A…Võ Hương hầu khách khí, nô tỳ là Việt Bàn, tiện danh của nô tì sao đáng nhắc đến?

- Ồ, Việt Thường Thị …bình thường càng muốn nghe. Gần đây Đại vương ngủ có ngon không? Ăn uống thế nào?

Việt Bàn đưa Tào Bằng rời khỏi Tử Thần Các. Trên đường đi, Tào Bằng thấp giọng hỏi.

Một chiếc bánh bột ngô lặng lẽ rơi vào tay Việt Bàn. Việt Bàn vui mừng mặt mày hớn hở.

Tào Tháo rất đề phòng đối với hoạn quan, đã có vết xe đổ là Thập Thường năm xưa khiến cho ông nảy sinh cảm giác đề phòng khó hiểu với hoạn quan. Nhưng lên làm Ngụy Vương lại không thể thiếu những người này. Vì thế, Tào Tháo quản lý họ vô cùng nghiêm ngặt. Văn võ trong triều tiến đến cũng chưa bao giờ tỏ ra hòa nhã với những hoạn quan này.

Nhưng ngược lại Tào Bằng lại tỏ ra cực kỳ thân thiết.

Việt Bàn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Đại vương lúc ngủ lúc không, thường thường là sau hai canh giờ sẽ tỉnh, nhưng tiếp đó lại rất khó ngủ lại. Trong khoảng thời gian này, Đại vương thường nghỉ tạm ở Tử Thần các, việc ăn uống cũng bình thường, chỉ có điều lượng cơm rất ít. Chỉ một chén cơm canh nhỏ cũng đủ rồi nên nhóm nô tì cũng rất lo lắng.

Tào Bằng nhíu mày.

Tào Tháo như vậy cũng không phải là hiện tượng tốt.

- Làm phiền Thường thị lao tâm lo lắng việc ăn uống, giấc ngủ cho Đại vương, dưỡng đủ tinh thần.

- Đây là bổn phận của nô tì.

Lúc ra khỏi Vương đô đã chính ngọ.

Sự lo âu của Tào Bằng càng nặng trĩu, lại có chút mờ mịt.

Tình trạng sức khỏe của Tào Tháo xem ra rất không tốt, từ giấc ngủ và miếng ăn của ông ta là có thể hiểu.

Nhớ rõ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng có một đoạn tình tiết như vậy.

Sau khi Tư Mã Ý hỏi Gia Cát Lượng thói quen cuộc sống hằng ngày liền kết luận mệnh Gia Cát Lượng không còn bao lâu nữa. Mà trên thực tế cuối cùng Gia Cát Lượng cũng như dự đoán của Tư Mã Ý, quá lao lực mà chết.

Lúc ấy cuộc sống hằng ngày của Gia Cát Lượng với Tào Tháo lúc này cũng giống nhau.

Sau khi Tào Bằng suy nghĩ thật lâu, đột nhiên vòng lại đi đến nơi của Trương Trọng Cảnh. Mặc dù hiện nay Trương Trọng Cảnh không có quan chức, nhưng địa vị cực kỳ cao. Trong triều vốn có ba danh nghĩa: Trương Cơ, Hoa Đà, Chi Tập. Tuy nhiên Chi Tập đã mất, chỉ còn hai người Trương Cơ, Hoa Đà lại càng quan trọng. Không ít đại thần trong triều đã tìm hai người khám và chữa bệnh, tuy rằng không có chức quan nhưng quý phủ luôn luôn ngựa xe như nước.

Tào Bằng và Trương Trọng Cảnh cũng coi như quen biết cũ, đột nhiên đến nhà thăm hỏi, cũng khiến Trương Trọng Cảnh vô cùng kích động.

Hai người ở thư phòng thảo luận thời gian rất lâu, đề tài chủ yếu là tập trung ở tình hình sức khỏe của Tào Tháo.

Trương Trọng Cảnh là thầy thuốc chuyên trách của Tào Tháo, mỗi khi đau đầu thì Tào Tháo lại tìm đến ông.

Theo như Trương Trọng Cảnh nói, tình hình sức khỏe của Tào Tháo không quá lạc quan, chủ yếu là một trận ốm nặng tại Kinh Nam đã khiến sức khỏe của Tào Tháo suy yếu. Vốn chỉ cần điều dưỡng là ổn nhưng Tào Tháo thân là Ngụy Vương, công việc bề bộn, cộng thêm năm ngoái lại chủ trì trận chiến bên sông Hung Nô, hao tổn tâm sức khiến người khác lo lắng.

- Nếu tiên sinh rảnh rỗi thì hãy đi lại nhiều hơn kiểm tra định kỳ sức khỏe cho Đại vương, để tránh có gì bất thường xảy ra.

- Việc này ta hiểu.

Tào Bằng và Trương Trọng Cảnh hàn huyên trong chốc lát rồi cáo từ rời đi.

Vốn Trương Trọng Cảnh muốn giữ Tào Bằng ở lại ăn cơm, nhưng Tào Bằng còn có việc, cho nên chối từ.

Sau khi rời khỏi Trương phủ, Tào Bằng tâm sự nặng nề đi về nhà.

Tuy nhiên đột nhiên hắn nghĩ đến, lần này yết kiến Tào Tháo, dường như đều là chuyện nhà mà không phải là chuyện gì khác. Theo lý mà nói, ít nhất Tào Tháo sẽ nói cho hắn kế tiếp sẽ an bài như nào. Nhưng nghĩ lại, lần nói chuyện hôm nay dường như không hề nhắc tới.

Chẳng lẽ Tào Tháo kiêng kị và đề phòng hắn?

Không thể nào!

Nếu Tào Tháo thật sự có đề phòng với hắn thì sẽ không gỡ cái gì mà “đồng tước thâm khuê tỏa nhị Kiều”.

Hoặc là nói Tào Tháo còn chưa nghĩ nên an bài thế nào?

Ừm, rất có khả năng như thế.

Bằng không, đi tìm Quách Gia hỏi một chút?

Thân là mưu chủ của Tào Tháo, là uân sư Trung Lang Tướng, chắc hẳn Quách Gia cũng biết chút ít tin tức. Tào Bằng nghĩ đến đây, vừa mới định hạ lệnh thay đổi tuyến đường, đã thấy cuối phố dài một con vật cưỡi chạy như bay mà đến, trong chớp mắt đi tới trước mặt.

- Quân hầu, đã xảy ra chuyện!

- Hử?

Tào Bằng cúi xuống nhì, nhận ra người tới là quản gia trong phủ.

Phủ Võ Hương hầu hiện nay khác lúc trước là có thêm Đặng Cự Nghiệp đến quản lý. Toàn bộ từ trên xuống dưới ở Hầu phủ có thêm gần ngàn người, còn không nói đến điền trang ngoài thành, biệt viện Huỳnh Dương cùng với gia sản tại Hứa Đô nhiều vô số. Vô hình trung Tào Bằng đã tích lũy nhiều của cải kinh người.

Nhiều của cải như vậy xác thực cần không ít người đến xử lý.


Ví dụ như phủ Võ Hương hầu tại Nghiệp Thành có hai người tổng quản, quản gia lớn nhỏ hơn mười người.

Người tới tên là Tào Lượng, cũng là một thân tín do Tào Cấp mang từ Huỳnh Dương tới.

- Tào Lượng, có chuyện gì, sao lai kinh hoảng như thế?

- Đại phu nhân…các phu nhân đang đến Đổng Tước đài, nhưng không biết sao một tên lỗ mãng chạy ra ngăn cản các phu nhân. Tiểu phu nhân ra tay giáo huấn bọn họ một chút, kết quả tên lỗ mãng này đã dẫn tới một đám lưu manh… Đại phu nhân biết tình huống không ổn sai tiểu nhân đến thông báo Quân hầu, mời Quân hầu làm chủ.

Tào Bằng lập tức liền nổi giận!

Hắn không nói hai lời cầm dây cương trong tay gia đình, đoạt lấy một cây bạch chá.

- Dẫn đường cho ta.

- Vâng!

Tào Lượng vội vàng lên ngựa đi trước dẫn đường.

Tào Bằng thì dẫn hơn ba mươi Phi Đà nha binh, đoàn người phóng ngựa bay nhanh, trong chớp mắt liền lao ra cửa thành Nghiệp Thành.

Đồng Tước đài ở ngoài Nghiệp Thành mười bảy dặm.

Đồng Tước đài phú tráng lệ đồ sộ. Được liên kết bởi ba đài là Đồng Tước đài, Kim Hổ Đài và Ngọc Long Đài, trở thành một nơi thắng cảnh cực kỳ bắt mắt tại Nghiệp Thành.

Ra khỏi Nghiệp Thành mười dặm, Tào Bằng nhìn thấy hai đội nhân mã giằng co trên quan đạo.

Một bên đúng là gia quyến vợ con mình, Tôn Thượng Hương dẫn trăm tỳ nữ tạo thành đội bảo vệ, cầm đao thương trong tay trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mà đối diện các nàng là một đám người ăn mặc trang đinh, ước chừng hai ba trăm người, cũng cầm côn bổng trong tay, đang quát tháo rất to, thốt ra những lời thô tục.

Tào Bằng đi đầu không nói một lời trong chớp mắt liền tới gần.

Cây bạch chá trong tay vung lên hóa thành một đóa côn hoa đâm vào ngực một trang đinh. Sức lực rất mạnh khiến trang đinh kia lập tức bật ra ngã trên đất, miệng phun máu tươi. Cây gậy bạch chá trong tay Tào Bằng biến ảo thành côn ảnh, chỉ nghe những tiếng “chan chát” không ngừng, đợi khi Tào Bằng đã đến trước đám người Thái Diễm thì phía sau đã có hơn mười người ngã dưới đất kêu rên rỉ, gân cốt đứt gãy không thể đứng lên được.

- Phu quân!

- Sao lại thế này...

Tào Bằng lớn tiếng quát hỏi.

Đã thấy Tôn Thượng Hương chỉ vào đám trang đinh này, lớn tiếng nói:

- Muội và các tỷ tỷ đang chuẩn bị trở về, không hiểu sao đám lỗ mãng này lại ngăn cản chúng muội. Vốn các tỷ tỷ không muốn gây chuyện, muội cũng chỉ giáo huấn bọn chúng nho nhỏ, nào ngờ bọn chúng lại triệu tập người đòi dẫn chúng muội đi.

Sắc mặt Tào Bằng trầm xuống.

Hắn quay đầu ngựa nhìn lại đám trang đinh này.

Ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta hết hồn.

- Chúng ta là người của Hoàn Trung Lang, các ngươi đánh công tử nhà ta, còn muốn bỏ chạy ư?

Một đầu lĩnh ăn mặc như gia thần nhảy ra, cầm thanh đao trong tay, lớn tiếng:

- Có biết Hoàn Trung Lang nhà ta là ai không? Là cửu phụ của thế tử, phong làm Tả Trung Lang Tương. Thức thời thì hãy lập tức xuống ngựa chịu trói đến thỉnh tội trước mặt lão gia nhà ta. Nếu không sẽ bắt các ngươi nhà tan cửa nát, chết không có chỗ chôn.

Hoàn Trung Lang?

Tào Bằng lập tức nhớ ra, Hoàn Trung Lang này tên là Hoàn Lang, nghe nói là tộc huynh của Hoàn phu nhân.

Trước đây từng hiệu lực ở Hải Tây, sau đó lại được triệu về Hứa Đô. Năm ngoái Tào Tháo sau khi được phong làm Ngụy Vương đã phong Hoàn Lang này làm Tả Trung Lang Tướng. Tuy chỉ là hư chức nhưng cũng được hưởng bổng lộc hai ngàn thạch, địa vị không thấp.

Chau mày lại, Tào Bằng nheo mắt.

Hắn nhìn Phi Đà binh bên ngoài, đột nhiên lạnh lùng nói:

- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không đuổi hết đám chó này đi cho ta, chẳng lẽ còn đợi bản Quân Hầu tự mình ra tay?

Còn chưa dứt lời, Phi Đà nha binh đã hò hét phóng ngựa xông đến.

Chỉ là trong tay bọn họ không phải cây gậy bạch chá mà hầu hết đều là đao lớn. Đao rút ra khỏi vỏ, lóng lánh, máu thịt bay tứ tung. Đám Phi Đà nha binh này là huấn luyện có tố chất, hơn nữa lại trải qua trận huyết chiến tại Hà Hoàng, cũng được coi là những nhân vật đi ra từ trong biển máu. Bọn họ ra tay, ai có thể sống sót? Trang đinh này chỉ là một đám đám ô hợp, số lượng tuy nhiều nhưng sao có thể chống được những Phi Đà nha binh này? Trong chớp mắt, tiếng chạy trốn, tiếng kêu gào xin tha mạng vang lên không ngừng.

Tôn Thượng Hương nóng lòng muốn qua tham chiến.

Lại bị Kiều phu nhân giơ tay, kéo lấy ống tay áo, lắc đầu với nàng.

Đúng lúc này, xa xa một đội thiết kỵ lao như bay đến.

- Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?

Là Tôn Thiệu mang theo người chạy đến.

Tào Bằng vừa thấy Tôn Tthiệu, giận tím mặt. Đợi Tôn Thiệu đến trước mặt thì dùng cây gậy bạch chá đánh Tôn Thiệu. Mặc dù Tôn Thiệu giỏi võ nghệ, lại được chân truyền của Mã gia thương, nhưng trước mặt Tào Bằng lại không dám trả đòn, chỉ né tránh đầu.

- Thầy…

- Đồ khốn kiếp này, bảo ngươi đi cùng mẫu thân ngươi, ngươi lại đi đâu?

- Cháu…

- Nếu không phải ngươi không đi theo bảo vệ, mẫu thân ngươi đã bị người ta bắt đi rồi…Nếu đúng như thế, đồ khốn kiếp ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây sao? Đúng là đồ gỗ cứng không thể đẽo khắc, học được bản lĩnh lại không bảo vệ được mẫu thân ngươi, còn dám nói phải kiến công lập nghiệp? Những kẻ đó ở đây, ta cho ngươi ba mươi giây, nếu như một kẻ còn đứng vững, ngươi tự vẫn tạ tội đi.

Tôn Thiệu bị mắng mặt đỏ đến mang tai, theo hướng ngón tay Tào Bằng chỉ, không nói hai lời lập tức cầm một cây côn xông đến đó.

Nói thật, sự việc này cũng không thể trách Tôn Thiệu.

Tâm tính thiếu niên khiến y khó mà đi theo một đám nữ nhân. Cho nên sau khi tới Đổng Tước đài, Kiều phu nhân thấy y gò bó liền bảo y mang người đi du ngoạn đâu đó. Nhưng lại không nghĩ rằng y vừa đi thì lại xảy ra chuyện này. Tôn Thiệu vô cùng tức giận, vọt vào đám người, cây gây trong tay vung lên đánh vô cùng hung hãn.

Sắc mặt Tào Bằng âm trầm không nói một lời.


Lúc này Tôn Thượng Hương mới sợ hãi, đứng ở bên không dám lên tiếng.

- Quân hầu, việc này không trách Tiểu Thiệu được.

Thái Diễm hạ giọng nói:

- Là chúng ta...

- Thái tỷ tỷ, tỷ đừng nói hộ nữa.

Là ta đang dạy nó hiểu trách nhiệm là cái gì. Trước khi đi ta đã đặc biệt nói với nó là phải bảo vệ các người. Mặc kệ các ngươi muốn nó đi theo hay không, nhưng trách nhiệm của nó thì nó phải tuân theo. Ở nhà còn may, ngày nào đó mà ở trong quân, nó tổn hại quân kỷ, kết quả còn là tội chết.

Không biết vì sao, thái độ của Tào Bằng trở nên thay đổi với Tôn Thiệu.

Nếu là ở hôm qua, nhiều nhất hắn chỉ giáo huấn hai câu,chứ sẽ không ra tay. Nhưng hôm nay, đặc biệt sau khi nói chuyện với Tào Tháo, vô tình Tào Bằng đã trở nên nghiêm khắc đối với Tôn Thiệu.

Không đến ba mươi giây, Tôn Thiệu cùng với những Phi Đà nha binh này đánh cho hơn hai trăm trang đinh kia gãy tay gãy chân, khóc thét không ngừng.

Tào Bằng nhìn thoáng qua người đầu lĩnh kia, đột nhiên nói:

- Trở về nói với Hoàn Lang, không nhọc hắn khiến ta tan cửa nát nhà, trước chính ngọ ngày mai, nếu không giao con hắn đến xin lỗi, bố đây sẽ đánh tới quý phủ hắn, đánh cho hắn từ nay về sau không ai nhận ra được nữa. Nói rằng, đây là lời nói của Tào Bằng ta, có bản lĩnh thì phóng ngựa tới đây.

Nói xong, hắn nhìn Tôn Thiệu, lớn tiếng quát:

- Còn không lên ngựa, theo ta trở về.

Tôn Thiệu run sợ không dám phản kháng vội vàng xoay người lên ngựa.

- Về nhà!

Tào Bằng trầm giọng quát, thúc ngựa đi.

Lúc này đã thấy phía Nghiệp thành có một đội sai dịch đến.

Đi đầu là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, thể trạng cường tráng, mày kiếm mắt lãng, bộ râu gọn gẽ dưới cằm, rất có uy nghi.

Nhìn thấy Tào Bằng, nam tử đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vội vàng xuống ngựa.

- Nghiệp Thành lệnh Trình Diên, bái kiến Võ Hương hầu.

Trình Diên này là con út của Trình Dục, nay đảm nhiệm Nghiệp Thành lệnh.

Không chờ Tào Bằng đáp lễ, lại nghe tiếng vó ngựa vang lên, một đội nhân mã lại tới, là Thái Thú Ngụy quận, Giáo Úy Nghiệp Thành Bộ Chất. Giáo Úy Nghiệp Thành này vốn chỉ có hàm Giáo Úy cầm binh, chức vụ không cao. Nhưng từ lúc Nghiệp Thành biến thành Nghiệp Đô, Giáo Úy Nghiệp Thành cũng theo đó mà thăng lên. Cùng theo đó Giáo Úy thành môn Hứa Đô cũng được hưởng bổng lộc hai ngàn thạch, quản lý phòng ngự và trị an Nghiệp Thành.

Trình Diên thấy Bộ Chất đến thì càng thầm kêu khổ.

Gã là nghe người ta nói có người ẩu đả ngoài thành, hơn nữa trong đó có một bên còn liên qua đến Trung Lang Tướng Hoàn Lang.

Trình Diên và Hoàn Lang không có giao tình gì, nhưng cũng coi là đồng liêu, cho nên tới tra xét.

Nào ngờ lai lịch của phía bên kia lại là sủng thần hàng đầu của Tào Tháo, Võ Hương Hầu Tào Bằng.

Trình Diên và Tào Bằng chưa từng gặp nhau, nhưng cha gã lại cực kỳ tán thưởng Tào Bằng.

Đặc biệt những năm gần đây danh tiếng Tào Bằng vang xa, càng khiến cho Trình Diên không thể không cẩn thận đối phó. Bộ Chất chẳng những là môn hạ của Tào Bằng, còn là cậu cả của Tào Bằng, y đến đây nữa thì sự việc càng thêm phức tạp.

Phải nói rằng Giáo úy Nghiệp thành phụ trách trị an.

Sự việc này hẳn là do Bộ Chất phụ trách xử lý.

Nếu Bộ Chất chưa tới, Trình Diên sẽ cố gắng hóa giải việc lớn hóa nhỏ. Nhưng Bộ Chất đến đây, chỉ sợ sự việc còn phức tạp hơn.

Tào Bằng cũng không khách khí gì với Bộ Chất, lập tức mắng chửi một trận.

- Tử Sơn, ngươi quản lý Nghiệp Thành thế nào hả?

Sao để những kẻ lỗ mãng này hoành hành ngang ngược cưỡng đoạt dân nữ? Tên Tả Trung Lang Tướng rắm thối kia, sao bừa bãi như thế? Ngươi có muốn làm Giáo úy Nghiệp Thành nữa hay không? Nếu không muốn thì để ta đi gặp Đại Vương bãi chức Giáo Úy Nghiệp Thành của ngươi đi, ngươi về Huỳnh Dương cày ruộng cho ta.

Mặt Bộ Chất đỏ rực.

Y lập tức hét:

- Người đâu, còn không bắt đám cẩu tặc này cho ta, tiếp đãi tận tình cho ta.

Rồi sau đó, Bộ Chất không nói năng rườm rà cúi người hành lễ với Tào Bằng:

- Xin Công tử yên tâm, việc này Tử Sơn sẽ lấy lại công đạo cho Công tử.

Trình Diên lại thầm kêu khổ, biết rằng việc này sợ rằng không ổn rồi.

Tào Bằng nhìn y, đột nhiên nói:

- Trình Nghiệp Thành, đừng nói ta không nể mặt mũi của ngươi... Mời ngươi cứ đem việc này bẩm báo Đại Vương, nếu Đại vương bảo ta buông tay, thì mỗ sẽ buông tay,nhưng nếu Đại vương không mở lời, xin khuyên Trình Nghiệp Thành chớ nhúng tay vào việc này. Ta biết khó xử, nếu Hoàn Lang tìm ngươi, cứ nói hắn tới tìm ta.

Dứt lời, Tào Bằng giục ngựa đi lướt qua người Trình Diên.

Một câu của hắn đã phá hỏng con đường cầu xin của Trình Diên.

Xem ra vị Tào Diêm Vương này giận thật sự rồi. Cũng thật là, Hoàn Lang ngươi thường ngày hoành hành ngang ngược còn chưa tính, lại còn không biết sống chết trêu chọc vào kẻ giết người này? Đây chính là kẻ mà ngay cả Quốc trượng cũng dám diệt tộc, chỉ một Tả Trung Lang Tướng nho nhỏ ngươi có năng lực gì? Thôi, việc này ta quản không được, cũng không dám quản. Chọc giận vị Tào Diêm Vương này,nói không chừng ngay cả mình cũng bị cuốn theo vào...Thôi đi, cứ làm như không biết gì!

Nghĩ đến đây, Trình Diên vội chắp tay nói:

- Việc này không thuộc quản lý của tại hạ, đã có Giáo Úy quản rồi.

Nếu Bộ Giáo úy đã đến đây thì không có chuyện của hạ quan nữa.

Xin Quân hầu yên tâm, Nghiệp Thành này là Vương đô, không phải là nơi không có pháp luật. Việc này chắc sẽ không được tái diễn nữa.

Không thấy vị Tào Diêm Vương này mắng Bộ Chất giống như mắng đứa cháu sao.

Tuy mình là Nghiệp Thành Lệnh nhưng tốt nhất vẫn nên khiêm nhường một chút thì hơn.

Tào Bằng quay lại liếc Trình Diên, cũng chắp tay:

- Gửi lời hỏi thăm của ta tới lão đại nhân, ngày khác ta sẽ tới nhà thăm hỏi.

Dứt lời, Tào Bằng dẫn người đi.

***

Tào Bằng đi rồi, nhưng Trình Diên và Bộ Chất lại không thể đi.

Nhìn đám trang đinh khóc thét không ngừng này, Trình Diên khoát tay chặn lại, ra hiệu sai dịch đến đó hỗ trợ Bộ Chất bắt người.

- Bộ Giáo Úy...

- Nếu Trình Nghiệp Thành cầu xin hộ thì miễn mở lời.

Từ lúc Tử Sơn quy thuận Công tử tới nay chưa bao giờ bị trách mắng như này. Chuyện hôm nay nếu không làm tốt, Bộ Tử Sơn cũng không dám đi gặp mặt Công tử. Ta cũng biết ngươi khó xử, nếu Hoàn Lang có hỏi, cứ đổ hết lên người ta là được. Từ lúc Đại vương định đô ở Nghiệp Thành tới nay, Hoàn Lang đã hoành hành ngang ngược, ta cũng đang muốn trừng trị rồi.

Những lời này nói ra cũng thể hiện việc này không còn đường sống nữa.

Mặc kệ sau lưng Hoàn Lang là ai, Tào Bằng cũng không bỏ qua. Nghiệp thành sắp có phong ba rồi!

Trình Diên khẽ mỉm cười:

- Bộ Giáo úy hiểu lầm rồi, hạ quan cũng có ý chỉnh đốn Nghiệp Thành.

Tuy nói trị an Nghiệp Thành là trách nhiệm của Bộ Giáo úy, nhưng hạ quan là Nghiệp Thành lệnh, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?