Tuy nhiên khi đám tâm phúc của Tào Bằng liên tục rời khỏi Lương Châu thì áp lực mà Tào Cấp phải chịu càng lúc càng lớn. Đặc biệt khi Bộ Chất rời đi, Tô Tắc chấp thưởng Vũ uy. Mặc dù họ Tô và Tào Bằng cũng có sự qua lại nhưng cũng không mật thiết lắm. Nói cho cùng thì Tô Tắc cũng không phải là tâm phúc của Tào Bằng cho nên Tào Cấp cũng không thể yên tâm. Khi Triệu Cù tới Tây Vực làm Đô Hộ, Đặng Phạm và Đặng Chương rời: khỏi Lương Châu... Một loạt nhân sự bị điều động khiến cho nỗi lo của Tào Cấp càng tăng thêm.
Đúng vào thời điểm này, Mã Siêu lại khởi binh và rợ Khương thì nổi loạn. Áp lực tâm lý của Tào Cấp phải chịu so với bệnh còn nặng hơn. Lão không biết phải đánh trận như thế nào. Nếu như không có Thạch Thao và Từ Thứ kiến nghị để cho Hác Chiêu xuất binh cự địch thì Tào Cấp đã không chịu nổi. Tình hình Tây Bắc càng ngày càng nguy cấp khiến cho Tào Cấp lo lắng, làm cho thân thể càng lúc càng suy sụp.
Cũng may mọi truyện đã trôi qua. Tào Bằng quay lại cũng làm cho Tào Cấp yên tâm.
- Phụ thân cứ yên tâm nghỉ ngơi. Sau khi đỡ mệt, con sẽ đưa phụ thân về Trung Nguyên. Tỷ tỷ sắp lâm bồn. Mẫu thân cũng ở nhà trông ngóng. Phụ thân cần phải bảo trọng mới được. Đại vương sắp hạ chiếu phong phụ thân làm Đại Tư nông. Tới lúc đó quay về Hứa Đô nhậm chức. Nhà chúng ta cũng được xây dựng thâm, lượng người cũng tăng lên cần tới sự quam tâm của phụ thân.
Nói với Tào Cấp mà nói chuyện lương thực, quốc khố thu vào bao nhiêu thì không có ích gì cả. Lão là một người nông dân điển hình, thích nghe nhà mình tăng bao nhiêu ruộng, nhà rộng thêm bao nhiêu...
Quả nhiên khi Tào Bằng nói xong, Tào Cấp liền cảm thấy vui vẻ. Lão mỏi mệt nằm xuống, kéo tay Tào Bằng rồi nói nhỏ:
- A Phúc tới đây thì ta có thể yên tâm mà ngủ một giấc.
- Vâng! Con ở đây.
Tào Cấp từ từ nhắm mắt lại rồi nhanh chóng chìm vào trong giấc mộng. Có thể thấy đã lâu lão không có được một giấc ngủ ngon. Từ khi Mã Siêu khởi binh tới nay, lão phải chịu áp lực rất lớn thì làm sao có thể yên tâm mà kê cao gối. Nhưng bây giờ con của lão tới, trong lòng có người tâm phúc nên lão ngủ rất ngon.
Tào Bằng chờ tới khi Tào Cấp ngủ say liền đắp chăn cho lão. Ra khỏi phòng, hắn vẫy thầy thuốc lại rồi dò hỏi:
- Thân thể của gia phụ bây giờ thế nào?
- Thân thể của Tào Lương Châu cũng không đáng ngại chủ yếu là do quá lo lắng, đêm không ngủ được khiến cho thân thể càng lúc càng yếu. Có điều, thể trạng của Tào Lương Châu rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.
Tới lúc này, Tào Bằng mới coi như trút được gánh nặng mà thở phào.
- Nếu vậy thì ta yên tâm...
Hắn trầm ngâm một lúc rồi thấp giọng nói:
- Vậy phiền tiên sinh để ý, giúp gia phụ điều dưỡng. Ta sẽ nói những người khác không được tới quấy rầy. Tất cả phải điều trị cho tốt, ta sẽ đưa gia phụ về lại Trung Nguyên. Ta không cần biết ngài làm cách nào nhưng tóm lại phải giúp cho phụ than của ta trở lại.
Lúc này, đưa Tào Cấp về không phải là một cách tốt nhất. Chưa nói tới đường xa núi cao... Chỉ với tình hình của Tào Cấp như thế này mà đưa về Hứa Đô chắc chắn mẹ hắn sẽ không thể chịu nổi. Cho nên Tào Bằng quyết định để cho Tào Cấp nghỉ ngơi một thời gian.
Viên thầy thuốc do dự một chút:
- Tướng quân! Cũng không phải là tiểu nhân từ chối. Chuyện nghỉ ngơi cũng không có gì khó. Nhưng hoàn cảnh của Lâm Thao hiện nay thật sự không phù hợp để cho Tào Lương Châu nghỉ ngơi. Theo tiểu nhân thì tốt nhất là để cho Tào Lương Châu rời khỏi Lâm Thao tới một nơi yên tĩnh để có thể nhanh chóng hồi phục.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng. Lâm Thao rất gần với tiền tuyến nên ngày nào cũng liên tục nhận được chiến báo. Trong hoàn cảnh như vậy, Tào Cấp muốn tĩnh dưỡng cho tốt đúng là chuyện không dễ dàng.
Tào Bằng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy hãy thông báo cho thái thú Lũng Tây bảo y chuẩn bị một chút để gia phụ tới tĩnh dưỡng. Việc này phải nhanh lên, ta sẽ thu xếp nhanh chóng. Ngươi cũng chuẩn bị một chút rồi đi cùng với gia phụ.
- Vâng.
Thấy thuốc cũng không dị nghị mà nhanh chóng lui xuống.
Khi Tào Bằng trở lại đại sảnh, còn chưa kịp thở một hơi thì đã nghe Vương Song truyền báo:
- Tần Đình hiệu úy Hác Chiêu, Lương Châu biệt giá Từ Thứ, Lương Châu Tùng sự Hám Trạch đang chờ cầu kiến.
- Mời. - Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng quát.
Không lâu sau đã thấy đám người Từ Thứ, Hác Chiêu đi vào. Đám người đi vào phải tới hơn mười người. Tất cả đều là thân tín của Tào Bằng. Nhìn thấy đám người Từ Thú, Tào Bằng liền mỉm cười. Hắn giơ tay ý bảo mọi người không cần phải đa lễ mà ngồi xuống.
- Ta đến xin thỉnh tội.
- Nguyên Thắng có tội gì?
- Ta bất tài để cho lão đại nhân phải lo lắng mà sinh bệnh, phụ lòng công tử nhờ vả, không thể chăm lo cho lão đại nhân. Xin công tử trách tội.
Hơn mười người cũng quỳ gối mà xin thỉnh tội. Đám người Đặng Ngải đứng bên đều cảm thấy hâm mộ.
Đại trượng phu sinh ra phải được như vậy.
Tào Bằng cười to, bước tới đỡ mọi người dậy. Nói thật, lúc đầu hắn không được vui cho lắm. Ta nói với các ngươi chú ý tới lão gia của ta vậy mà các ngươi để cho lão gia ta trở nên như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ, Tào Bằng lại cảm thấy thoải mái. Mã Siêu cũng không phải là một kẻ đầu đường xó chợ. Chuyện xảy ra bất ngờ cũng không thể trách đám người Từ Thứ.
- Vốn Vương đô úy cũng tới đây nhưng do vẫn chưa khỏe nên phải nhờ ta tới đây xin lỗi.
- Đầu Hổ cũng ở Lâm Thao?
Tào Bằng nghe thấy vậy thì giật mình. Hắn biết Vương Mãi bị thương nhưng không ngờ được gã lại tới Lâm Thao. Có thể nói Vương Mãi bị thương không phải là nhẹ. Nếu không thì với tính của Đầu Hổ tại sao lại có thể rời khỏi thành Long Kỳ? Mà hiện nay, thành Long Kỳ là do Triệu Vân trấn thủ? Tào Bằng cảm thấy không yên tâm liền vội vàng hỏi:
- Đầu Hổ đang ở Lâm Thao? Hắn bị thương thế nào? Có nặng lắm không?
- Ba ngày trước, Vương Đô úy đã về Lâm Thao dưỡng thương. Vết thương thật ra đã khống chế được nhưng vẫn còn hơi yếu. Hà Hoàng gió mạnh không tốt cho sức khỏe vì vậy mà bệnh tình của Vương đô úy mới nặng thêm. Cũng may lão đại nhân dốc sức triệu hồi nên mới ổn định.
Tào Bằng nhíu mày, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn vẫy tay ý bảo Đặng Ngải đi tới.
- Sĩ Tái! Con lấy mười củ sâm mà ta mang tử Hứa Đô tới đây để đưa tới cho Đầu Hổ. Con ở bên hắn nói với Đầu Hổ thúc của ngươi rằng sau khi ta giải quyết xong mọi chuyện sẽ tới gặp.
Đặng Ngải không hề xa lạ với Vương Mãi nên chắp tay tuân lệnh. Tới lúc này, Tào Bằng mới để cho mọi người ngồi xuống. Sau khi trầm mặc một lúc, hắn chơt nhoẻn miệng cười:
- Mọi người! Tào mỗ đã quay lại.
Không khí trong phòng vốn có chút áp lực. Cho dù là Từ Thứ, Hác Chiêu cũng đều cảm thấy nặng nề. Nhưng khi Tào Bằng nói câu đó, tất cả mọi người đều nở nụ cười...
- Chúc mừng công tử trở lại Tây Bắc.
- Lần này ta phụng chiếu nhận chức Tư Lệ hiệu úy, đô đốc Tây Bắc. Việc cần làm là tiêu diệt Mã Siêu, bình định Hà Hoàng để cho Tây Bắc trở lại ổn định. Chuyện này một mình ta không thể làm được, cần phải có sự giúp đỡ của mọi người. Những chuyện trước đây ta đã biết, không thể trách mọi người. Nhưng ta yêu cầu các ngươi hiện tại phải nhanh chóng ổn định tình hình.
- Mạt tướng hiểu rõ.
Tào Bằng lại nói:
- Ta đi trên đường đã sai người tới Hà Tây trước gọi Sĩ Nguyên về. Tuy nhiên trước đó ta có một vài chuyện cần phải thu xếp. Đức Nhuận đại ca. Đầu năm khi ta ở Quảng Lăng có gặp Chu Tĩnh Hải. Hiện nay y quản lý đảo Đông Lăng có phần vất vả. Khi ta trở về, Chu Tĩnh Hải có thình cầu với đệ nhờ giúp đỡ. Y có nói tới tên của huynh nhưng không biết huynh có đồng ý hay không?
Năm nay, Hám Trạch đã hơn ba mươi, gần bốn mươi tuổi. So với thời điểm ở dịch quán Ngô quân thì đã có rất nhiều thay đổi. Thái độ của y trầm lạnh, tao nhã hơn.
Nghe thấy vậy, Hám Trạch ngẩn người rồi cười nói:
- Việc này chỉ cần công tử sắp xếp thì Trạch không có gì phải dị nghị... Có điều cái lão Chu đúng là không chịu tha cho ta. Lúc trước khi ta rời Hải Tây, y nói sớm muộn gì cũng phải lôi ta trở về. Không ngờ y thật sự làm được chuyện đó. Chỉ có điều công tử phái ta tới đảo Đông Lăng chỉ sợ không phải giúp đỡ lão Chu mà thôi.
Hám Trạch quả nhiên là một người thông minh. Tào Bằng mỉm cười rồi gật đầu:
- Phải để Đức Nhuận đại ca bất mãn. Hiện nay lão Chu phải chịu rất nhiều áp lực. Cuối năm ngoái, Tôn Quyền sai trọng thần của mình là Lỗ Túc - Lỗ Tử Kính tới Đan Dương nhân chức thái thú. Lỗ Túc là một người có thủ đoạn lại thêm bên cạnh còn có Lã Mông, Tưởng Khâm và Đinh Phụng. Mấy người đó Chu đại thúc không thể đối đầu được. Mặc dù Trần Kiều là một nhân tài nhưng đáng tiếc lại không giỏi về chiến sự. Ta đã tâu với Đại vương điều Trần Kiều tới Quảng Lăng, thu xếp cho Lệnh Minh làm thái thú Quảng Lăng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Lệnh Minh mặc dù thiện chiến nhưng không giúp được cho Chu đại thúc nhiều lắm vì vậy mới nghĩ tới Đức Nhuận đại ca.
Hám Trạch suy nghĩ một chút rồi hỏi: - Công tử muốn Trạch khởi hành khi nào?
- Càng nhanh càng tốt.
- Vậy Trạch lập tức chuẩn bị. Sau ba ngày sẽ đi đảo Đông Lăng.
Hám Trạch là một người hiểu chuyện nên không nói hai lời, đồng ý ngay. Tào Bằng cũng mỉm cười mà không nói nhiều. Hắn biết rõ Hám Trạch tới đó sẽ giúp cho Chu Thương giảm được áp lực. Có Hám Trạch ở đó, lại thêm Bàng Đức và Tưởng Uyển giúp đỡ cùng với Mãn Sủng thì đảo Đông Lăng vẫn bình yên được trong thời gian ngắn.
Tào Bằng đột nhiên nhắm mắt lại rồi im lặng. Cũng không biết tại sao nhưng đám người Từ Thứ cảm thấy hết sức căng thẳng. Tuổi Tào Bằng càng lớn thêm, quan chức càng lúc càng cao khiến cho bản thân có một cái uy càng lúc càng mạnh. Từ Thứ thầm cái khái. Người thanh niên trước mặt mình đã không còn như khi mới tới Hứa Đô nữa. Bây giờ, hắn hoàn toàn sát phạt, quyết đoán, lòng lang dạ sói.
Tào Diêm Vương đã nổi giận thì vô số đầu lâu rơi xuống đất, máu chảy thành sông...
Chuyện trước kia của Tào Bằng, đám người Từ Thứ nghe nhiều nên đã thuộc. Trước đó mặc dù Tào Bằng có uy danh nhưng vẫn khiến cho mọi người có cảm giác thân thiện. Nhưng sau khi ở Hứa Đô giết chết hơn hai nghìn người khiến cho danh tiếng của hắn trở nên xấu đi mà trên người lại tăng thêm một chút sát khí. Tới nay, nếu có ngươi nghĩ muốn khiêu chiến với Tào Bằng cũng phải nghĩ xem kết quả sẽ như thế nào bởi Tào Diêm vương là một kẻ giết người không nháy mắt. Kết quả như vậy cũng hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của Tào Bằng.
Chuyện giết chóc đó khiến cho danh tiếng của hắn trở nên xấu đi nhưng cũng mang tới rất nhiều điểm lợi.
- Bá Đạo! Tình hình núi Chu Ngữ thế nào?
Hác Chiêu vội vàng đứng dậy, cung kính trả lời:
- Tham Lang Khương! Bạch Mã Khương lúc đầu tấn công mạnh nhưng sau khi bị tổn thất binh mã đã tạm thời ngưng chiến.
- Tốt lắm.
Tào Bằng suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói với Chúc Đạo:
- Ngươi vất vả một chuyến tới Bạch Mã Khương nói cho Đằng Tử Kinh rằng thu binh thì ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Còn nếu không thu, đợi tới khi lão tử sát nhập với Hoàng Trung sẽ xóa tên Bạch Mã Khương.
- A?
Chúc Đạo ngây người nhìn Tào Bằng. Y và Bạch Mã Khương cũng không phải là xa lạ. Trước đây ở Hà Tây đi lại với Hoàng Trung cũng có qua lại cả với Bạch Mã Khương. Chỉ có điều cái tối hậu thư này cũng quá cứng rắn.
Đằng Tử Kinh là một người tính tình nóng nảy có thể chấp nhận được hay sao?
- Ngươi cứ yên tâm. Tên đó là một người thông minh sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
Nếu Tào Bằng đã nói vậy thì Chúc Đạo cũng không cự tuyệt mà chắp tay tuân lệnh.
- Đậu Mậu dùng cái gì để gây loạn?
- Cái này thì trước mắt còn chưa rõ lắm.
Từ Thứ hơi xấu hổ, lên tiếng:
- Đậu Mậu khởi binh hết sức bất ngờ. Nhưng trước đó hắn không hề biểu hiện một chút nào khác thường khiến cho lão đại nhân trở tay không kịp. Từ Thứ sơ suất xin công tử trách tội.
- Ôi! Không phải cứ cái gì cũng trách phạt.
Tào Bằng khoát tay chặn lại mà bồi hồi đứng dậy.
- Mã Như Phong là ai?
- Cái này?
- Ta được nghe hai chuyện. Đặc biệt là Mã Như Phong. Khi ta đến đã tìm kỹ lai lịch của người này thì phát hiện ra không hề được ghi lại. Mã Như Phong. Hừ hừ! Có thể đây là một cái tên giả. Ta biết bản lĩnh của Đầu Hổ. Có thể làm cho Đầu Hổ trúng kế thì người này đúng là có chút tâm cơ. Chắc chắn y không phải là hạng người vô danh được. Trước đây chúng ta vẫn chưa từng nghe nói tới chuyện Mã tặc tàn sát Hà Hoàng bừa bãi, ngay cả lão Khương vương cũng không biết. Bây giờ đột nhiên tại sao xuất hiện?
- Ý của công tử là...
- Điều tra.
Tào Bằng dừng bước, trầm giọng nói:
- Người này và họ Mã chắc chắn có sự liên quan. Thậm chí ta hoài nghi việc Đậu Mậu tạo phản có quan hệ rất nhiều tới người này. Mau đều tra cho ta chân tướng của Mã Như Phong... Phải nhanh chóng tiêu diệt y. Còn về phần Đậu Mậu thì lệnh cho Thái thú Võ Uy Tô Tắc, thái thú Trương Dịch Mạnh Khiển để cho hai người đó tập kết binh mã đóng quân tại huyện Trương Dịch, bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh ta. Lại lệnh cho Hộ Khương Hiệu úy Cổ Tinh, Cô Tang lĩnh binh của Hiệu úy Đậu Hổ tới ngay Địch Đạo chờ lệnh. Ta khắc có trọng trách giao cho.
- Vâng.
- Lệnh cho thái thú Hán Dương Thạch Thao, thái thú Bắc Địa Dương Phụ, Chinh Khương Trung lang tướng, Võ Đình hiệu úy Hạ Hầu Lan đều chuẩn bị binh mã chờ lệnh bất cứ lúc nào. Lại tới quận Hà Tây điều động tinh binh bốn phủ bí mật tới thành Long Kỳ.
Đỗ Thứ ngồi bên nhanh chóng ghi chép lại toàn bộ mệnh lệnh của Tào Bằng. Sau đó, Tào Bằng đống triện lên trên.
- Nguyên Trực! Trận chiến núi Chu Ngữ ta giao cho ngươi và Bá Đạo. Ta không cần biết ngươi dùng cách nào. Nhưng trước khi tới mùa thu phải chốt chết chúng ở núi Chu Ngữ, không được để cho di chuyển nửa bước.
- Ty chức tuân lệnh.
Từ Thứ và Hác Chiêu đều lĩnh mệnh. Tới lúc này, bọn họ không còn sự lo lắng như trước. Dường như việc Tào Bằng tới đây khiến cho mọi chuyện đều giải quyết một cách rõ ràng.
Tào Bằng hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên tươi cười.
- Đi! Theo ta tới thăm Đầu Hổ.
................
Quân Tào ở núi Chu Ngũ đột nhiên trở nên rất mạnh. Hác Chiêu hạ lệnh không lưu lại tù binh hoàn toàn thay đổi phương pháp so với trước đây. Tất cả tù binh người Khương đều bị chém chết trước chân núi Chu Ngữ. Điều đó khiến cho hai Khương nổi giận nhưng đồng thời lại cảm thấy có gì đó sợ hãi.
Quân Tào dường như đến thật. So với lúc trước khi Tào Cấp duy trì thì tác phong hành sự lúc này có thể nói là quân Tào đã đại khai sát giới.
- Chuyện này không hề giống với tác phong của Tào Cấp.
Trong nha huyện huyện Lũng, nét mặt của Mã Siêu hết sức trầm tư. Dưới tay hắn có một thanh niên đang ngồi ngay ngắn, người đó chính là Hồ Tuần lúc trước đã cứu Mã Siêu thoát hiểm. Còn Mã Đại thì ngồi phía trên, nét mặt không giấu được sự lo lắng.
- Chỉ sợ chủ tướng của Lương Châu đã thay đổi.
Hồ Tuân mở miệng nói:
- Hơn nữa nhìn cái tác phong hành sự kia, ta nghi ngờ rất có thể Tào Diêm Vương đã tới đây.
- Tào Bằng?
Mã Siêu ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Hồ Tuân. Đứng có thấy Hồ Tuân còn trẻ mà coi thường. Gã hết sức cẩn thận và thông minh. Quan trọng nhất là gã đã đọc qua binh thư nên mưu lược không hề yếu, phân tích tình hình cũng rõ ràng, biểu hiện năng lực xuất chúng. Mã Siêu tin rằng một thời gian nữa, Hồ Tuân sẽ trở thành quân sư cho mình. Cho nên ngày thường, Mã Siêu đều cố ý bồi dưỡng cho Hồ Tuân.
Hồ Tuân gật đầu rồi nói nhỏ:
- Trước kia Tào Bằng đầu hàng và chịu sự giáo hóa của quân Khương, tất cả mọi người để ý thấy hắn làm việc gì cũng giữ lại một con đường sống. Cũng không một ai phát hiện trong trận chiến với Tây Khương, hắn xử lý tù binh quân Khương như thế nào. Tất cả đều bị giết hết, không để lại một ai. Có điều do hắn xử sự công bằng cho nên mọi người mới không để ý tới sự cứng rắn của hắn. Trong loạn Mậu Tử, người này ra tay, tự mình chặt đầu hai ngàn người cho thấy tâm địa vô cùng ác độc. Hơn nữa ta thấy, trong tình hình này, Tào Tháo không thèm để ý đối với loạn Tây Bắc mà lại gây chiến ở Tịnh Châu. Đó là vì sao? Ta nghĩ không phải y cho loạn Tây Bắc không đáng lo. Mà Tào Tháo tin tưởng vào cái gì? Chỉ có hai nguyên nhân hết sức đơn giản. Một là y kiêu căng, hai là y đã phái người thích hợp tới Lương Châu. Mà vào lúc này, người thích hợp để tiếp nhận Lương Châu nhất chỉ có Tào Bằng.
- Tào Hữu Học.
Mã Siêu không khỏi nghiến răng nghiến lợi, đấm bàn một cái. Cái bàn bằng gỗ lim bị hắn đấm nát, mảnh vụn văng đầy đất.
Mã Siêu hận nhất là người nào? Có lẽ ngoại trừ Tào Bằng ra không còn có người thứ hai nữa.
Mã Đại chần chừ một chút rồi nói nhỏ:
- Đại ca! Đậu Mậu phái người tới.
- Hắn tới đây có chuyện gì?
- Chắc chắn là đòi lương thảo và quân nhu. Có điều lần này hắn tới đây còn có một yêu cầu. Đệ...
Câu nói của Mã Đại hơi có chút ấp úng. Mã Siêu nhíu mày, trầm giọng nói:
- Hắn có yêu cầu gì?
- Hắn...muốn cưới tiểu muội làm thiếp.
-Cái gì?
Mã Siêu đột nhiên nổi giận:
- Đậu Mậu muốn chết?
Mã Siêu hết sức yêu thương Mã Vân Lộc. Lúc trước khi Tào Bằng chém giết người họ Mã chỉ duy nhất có một mình Mã Vân Lộc chạy trốn. Mã Vân Lộc vất vả lắm mới có thể tìm tới được với Mã Siêu.
Lúc đó, nhìn tiểu muội tiều tụy, cũng khiến cho Mã Siêu có ý chí sắt đá phải bật khóc. Vậy mà hiện nay không ngờ Đậu Mậu lại muốn kết hôn với Mã Vân Lộc, hơn nữa chỉ là làm tiểu thiếp thì làm sao mà Mã Siêu có thể chịu được?
Trong lòng Mã Siêu sẽ gả Mã Vân Lộc cho một người đàn ông yêu thương nàng nhất. Nhưng Đậu Mậu lại là một người háo sắc. Lúc trức vì mẹ kế, y sẵn sàng giết chết lão Đế vương để kế vị sau đó bắt mẹ kế vào trướng. Mặc dù chuyện này đối với Khương đế mà nói cũng hết sức bình thường nhưng Mã Siêu lại không thể nào chấp nhận.
Cái tên đó là một tên khốn.