Tào Tặc

Chương 681: Mậu Tử bạo động

Toà nhà của Phục Hoàn khói lửa ngút trời.

Nhưng Hứa Đô không có bị ảnh hưởng, ít nhất nhìn ở bên ngoài có vẻ rất yên bình.

Lưu Quang ra ngoài thẳng đến Hoàng Thành. Phố Dục Tú cách Hoàng Thành không xa, lân cận đều có người ở, đa số đều là các nhà quyền quý trong triều. Trên đường đi, không có gặp bất kì trở ngại nào, thuận thuận lợi lợi đến Hoàng Thành.

Ngọ Môn, đóng chặt.

Lúc này, Hoàng Thành đang trong giờ giới nghiêm cấm đi lại vào ban đêm.

Lưu Quang cũng biết, ông ta muốn kêu mở cửa Ngọ Môn hình như không có khả thi. Vì thế quay đầu ngựa, đi thẳng phía trước.

Bàng Môn Tư Mã trong Hoàng Thành là người của Lưu Quang.

Đó cũng là sau khi Lưu Quang chính thức tiến vào triều đình cố gắng tranh giành được một số lợi ích. Thông qua Bàng Môn Tư Mã này để duy trì sự liên lạc giữa trong và ngoài thành. Nhưng hiện nay, Lưu Quang cũng không dám chắc Bàng Môn Tư Mã kia còn nghe mệnh lệnh của mình không. Mặc kệ ra sao, cũng phải thử một chút rồi nói.

Cũng may, Bàng Môn Tư Mã đã mở cửa cung ra.

Lưu Quang xuống ngựa, chạy qua cửa cung và tiến vào hoàng cung.

Bố cục của hoàng cung Hứa Đô quá nhỏ so với hoành thành Lạc Dương, nguyên nhân bởi vì Hứa Đô có vị trí hạn chế, từ đầu đến cuối không thể tu sửa và xây dựnghoàng thành Hứa Đô lộng lẫy như hoàng thành Lạc Dương. Tào thị ra tay với Phục Hoàn cũng cho thấy bọn họ sẽ không bỏ qua cho Hán đế. Có lẽ sẽ không giết Hán đế nhưng thủ đoạn cần thiết thì không thể tránh được. Bản thân Lưu Quang là dòng họ Hán thất, cũng là người mà Hán đế rất tin tưởng, vào lúc này phải đến bên cạnh Hán đế, cho dù là chết cũng muốn giữ gìn sự tôn nghiêm của Hán thất.

Phục kích ở Đông Bất Canh, nói trắng ra chính là xé rách tấm màn che cuối cùngmối quan hệ giữa Hán thất và Tào thị

Như vậy đối với tập đoàn Tào thị mà nói, tuyệt đối không thể nuốt giận.

Nếu là Tào Tháo, chưa chắc còn có đường sống để quay về. Nếu là Tào Bằng, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.

Với uy danh thắng lớn ở Kinh Châu, tất nhiên Tào Bằng có bản lĩnh sấm chớp.

Đáng tiếc, vận mệnh của Phục Hoàn quá ngắn, từ đầu đến cuối cũng chưa thành đại sự. Nếu là Lưu Quang, chắc chắn không thể dễ dàng ra tay. Phục kích ở Đông Bất Canh giống như là một cái cớ để Tào thị ra tay, sao bọn họ lại dễ dàng buông tha?



Cũng may vợ con đã đi xa!

Tâm hồn của Lưu Quang đã không còn vướng bận gì, trái tim đã chết, đi vào hoàng cung.

Đại điện Kim Loan trong bóng đêm giống như một con thú suy nhược, lẳng lặng nằm ở trong Hoàng thành. Lại nhìn ra xa, cảnh tượng xanh vàng rực rỡ kia, sớm đã không còn thấy bóng dáng, làm cho người ta cảm thấy giống như chỉ là sự kéo dài hơi tàn.

Có lẽ, hình ảnh đó chính là khắc hoạ giang sơn Hán thất!

Khẩu khí mãnh mẽ năm xưa của Trần Thang “Hễ ai phạm đến thiên uy Đại Hán cho dù xa cũng giết” sớm đã không thấy bóng dáng. Lưu Quang nghỉ chân, nhìn chăm chú đại điện Kim Loan ở rất xa một cách chăm chú, một hồi sau than nhẹ một tiếng, liền chuẩn bị đến hậu cung.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến.

-Tử Vũ, rượu rất ngon, sao không uống thử?

Trong lòng Lưu Quang có chút hồi hộp, chỉ trong thoáng chốc đã dựng hết tóc gáy bất chợt ông ta cảm nhận được một sự sợ hãi khó hiểu.

Tiếng nói vừa dứt, phía trước đại điện Kim Loan đen kịt đèn đuốc sáng trưng.

Một thanh niên ngồi ở dãy ghế hàng đầu, trong hai dãy ghế đã được sắp xếp, người thanh niên kia ngồi ở phía sau chiếc ghế dài.

Phía sau y là một trăm binh lính mặc đồ đen.

Một người đàn ông dị tộc to lớn mạnh mẽ, cầm cái vồ bằng sắt trong tay đứng ở sau lưng người thanh niên.

Kiện tốt là ám sĩ, thanh niên trai tráng đó là Sa Ma Kha.

Tào Bằng nâng Kim Tôn (bình rượu bằng vàng) mời, Lưu Quang xem xét mọi nơi, trong lòng nghĩ tối nay đi diện kiến Hán Đế có thể không được rồi.

Ngẫm lại cũng là, Tào Bằng vừa muốn ra tay, làm sao có thể không phòng bị Hoàng Thành.

Chỉ sợ trong Hoàng Thành to như vậy tất cả đều là người của Tào Bằng. Lưu Quang rất rõ ràng, chỉ cần ông ta có hành động khác thường thì lập tức đầu một nơi thân một nẻo. Vì thế, Lưu Quang hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén tâm trạng bối rối, bình tĩnh trở lại.

Ông ta khẽ mỉm cười, tiến về phía trước.

Đến dãy ghế trước mặt mình ngồi xuống…

Một trăm tên ám sĩ ở hai bên im lặng như tờ giống như ma vậy.

Một tên kiện tốt bước lên rót đầy rượu ngọc tương vào kim tôn cho Lưu Quang Kim. Rượu đang nóng, vừa lúc để uống. Lưu Quang cũng không khách khí cầm chén lên uống một hơi cạn sạch. Sau đó buông Kim tôn xuống, lặng yên nhìn Tào Bằng không nói gì.

-Năm đó Tử Vũ tặng tiểu Ngao,tình cảm này đến nay ta cũng chưa quên.

Tiểu Ngao năm đó, bây giờ đã trưởng thành rồi, đã sinh ra nhiều Tiểu Ngao con… Vợ và con ta, đều rất thích.

Một câu không đầu không đuôi của Tào Bằng, làm cho Lưu Quang kinh ngạc.

Năm đó, ông ta tặng cho Tào Bằng mấy con Tiểu Ngao, ngay cả ông ta cũng quên.

Nhưng bây giờ đột nhiên Tào Bằng lại nhắc chuyện này làm cho Lưu Quang có chút ngẩn người, không hiểu ra sao cả. Ông ta không biết, những lời này của Tào Bằng rốt cuộc là có ý gì. Vì thế nên ngậm miệng lại, cũng không trả lời.

- Khi đó, ta từng nghĩ sẽ trở thành tri kỷ của Tử Vũ.

Nhưng tạo hoá trêu người, ngươi ta lại đi đến bước này. Lãnh Phi liên tục ám sát ta, ta biết là có liên quan đến Tử Vũ ngươi. Nhưng ta muốn nói, ta cũng không hận ngươi. Ngươi có chí hướng của ngươi, ta có sự trả thù của ta. Mọi người đều vì gia chủ của mình mà tiến hành các thủ đoạn… Ngoại trừ lúc trước Tử Vũ cấu kết dị tộc, làm ta có chút không vui ra thì những năm gần đây những gì Tử Vũ đã làm ta lại vô cùng thích, thậm chí còn tán thành nữa.

Phải không?

Rốt cuộc Lưu Quang đã mở miệng, cười lạnh một tiếng, mang theo ý châm chọc.

Tào Bằng thở dài,

-Ta nói rồi, lập trường của mọi người không giống nhau, cho nên có mâu thuẫn, có xung đột là chuyện bình thường. Thừa Tướng chinh phạt Cửu Châu, Tử Vũ có thể lấy đại cục làm trọng, không kéo ngã Thừa tướng, ta thay mặt Thừa tướng kính Tử Vũ một ly.

Lời nói này của Tào Bằng thật sự xuất phát từ đáy lòng.

Lưu Quang vào triều cho đến nay tuy rằng thường xuyên mang lại chút phiền toái cho Tào Tháo, nhưng trong những vấn đề lớn, vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh. Thực tế, bản thân Lưu Quang cũng hi vọng loạn thế này sớm chấm dứt. Nhưng điểm khác biệt chính là, ông ta đứng bên Hán thất, còn Tào Tháo… Chung quy là, Lưu Quang trong lúc Tào Tháo chinh phạt phương Bắc, mặc kệ là xuất phát đáy lòng hay là ý nghĩ cá nhân, coi như là phối hợp, không có làm phiền nhiều.

Điểm này, coi như Lưu Quang biết được mức độ nặng nhẹ.

Lưu Quang cười lạnh một tiếng:

-Không phải ta cũng không muốn, thực tế là không có khả năng.

“Không phải ta không muốn gây phiền toái cho Tào Tháo, mà là ta không có năng lực này!”

Tào Bằng lại mỉm cười!

Dường như không muốn tiếp tục nói chuyện này, hắn chuyển câu chuyện, đột nhiên lạnh lùng hẳn lên,

-Đêm khuya Tử Vũ vào cung là muốn diện kiến bệ hạ?

Lưu Quang chăm chú nhìn Tào Bằng:

-Hậu Tướng quân biết rồi còn hỏi.

-Ha hả, Tử Vũ muốn gặp bệ hạ, e là có chút khó khăn.

Nay Hoàn Phục tạo phản, cấu kết các bè phái muốn mưu hại bệ hạ. Cho nên Bằng phụng mệnh trấn thủ Hoàng Thành, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.

Nói cách khác, Tào Bằng đã giam lỏng Hán Đế.

Đang lúc nói chuyện, đột nhiên Tào Bằng khoát tay ra hiệu, Sa Ma Kha đang cầm một hộp gỗ, đến trước mặt Lưu Quang, đặt trên chiếc ghế dài.

-Tử Vũ, sao không mở ra xem?

-Đây là cái gì?

-Mở ra sẽ biết thôi.

Trong lòng Lưu Quangđột nhiên cảm thấy có điềm xấu.

Ông ta do dự một chút, chậm rãi mở hộp gỗ ra…

-A!

Chỉ thấy sắc mặt của Lưu Quang thay đổi rất nhiều, tái nhợt như tờ giấy. Thân mình co rụt về sau, suýt nữa thì té trên mặt đất.

Hoá ra, trong hộp gỗ kia rải một lớp tro.

Một cái đầu máu chảy đầm đìa đặt trong chiếc hộp gỗ, cặp mắt sáng ngời động lòng người, giờ phút này đã tối đen không ánh sáng.

-Hoàng hậu!

Tào Bằng nhắm hai mắt lại.

Trong thâm tâm cũng vô cùng rối rắm.

Nhưng, có một số chuyện hắn nhất định phải làm.

Phục Thọ chỉ là một cô gái yếu ớt. Kiếp trước xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, khi đọc đến đoạn Tào Tháo treo cổ Phục Thọ hắn cũng rất là oán hận. Nhưng đến lúc tựhắn đối mặt với tình huống này thì lại không thể không có lựa chọn ác nghiệt.

Lời nói của Giả Hủ vẫn vọng bên tai hắn.

-Hữu Học, ngươi có tài, cũng có khí phách.

Nếu sinh sớm mười hai năm, có thể tranh phong với Thừa Tướng… Chỉ có điều bây giờ thời đại không cùng ngươi! Đại cục của thiên hạ đã rõ, Thừa Tướng đã chiếm Kinh Tương, việc thống nhất lãnh thổ không ai có thể cản trở. Kể từ đó, Hữu Học nguy rồi.

Đối với Giả Hủ, Tào Bằng vẫn rất kính trọng.

Không giống với việc tôn kính đối với Quách Gia Tuân Úc, hắn kính trọng chính là bản lĩnh độc thiện kỳ nhân, đa mưu túc trí của Giả Hủ này. Tuy nói sách lược khiêm tốn của Giả Hủ bị Tào Bằng phá hư, nhưng rất được Tào Tháo coi trọng. Tuy Giả Hủ không được coi là đường hoàng nhưng biểu hiện vẫn khiêm tốn nhất so với đám người Quách Gia Tuân Úc, Giả Hủ.

Tào Bằng vội thỉnh giáo nói:

-Nhờ tiên sinh chỉ giáo cho?

-Hữu Học, ngươi là cháu trai dòng dõi của Thừa tướng.

Thừa tướng đối với thân tộc xưa nay chiếu cố, nhưng cũng phải coi tình huống, mà tình huống của ngươi lại có sự khác biệt rất lớn so với những người khác, thanh danh của ngươi truyền xa, được sĩ lâm xem trọng, ngươi chiến công hiển hách, là tấm gương của các tướng… Nhưng chính vì nguyên nhân này, thiên hạ chưa định, có lẽ Thừa tướng vẫn chưa có hành động, nếu dẹp yên thiên hạ, chắc chắn Thừa tướng sẽ nghi ngờ. Thử nghĩ, Tây Bắc do ngươi trấn giữ, Kinh Tương do ngươi sở định… Mà nay kho lúa của thiên hạ chia làm hai, lại do một tay ngươi mở ra. Môn sinh của ngươi vô số, sao Thừa tướng lại không sợ?

-Chuyện này…

-Nếu Tử* và Tử Hoàn còn sống, có lẽ Thừa tướng sẽ có chút e dè đối với ngươi.

Dù sao hai người đó cũng có uy danh, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ bằng ngươi, có thể ra quy định. Nhưng Tử Tân Tử Hoàn bỏ mình, Tử Văn bái ngươi làm thầy, Tử Kiến giỏi giang hơn người, trong đó vẫn còn thiếu chút đức hạnh, nên khó thành người tài. Còn Thương Thư, tính tình lạnh lùng, rất thích nịnh bợ, cũng không phải là người thích hợp để lựa chọn…

Kể từ đó, trăm năm sau của Thừa tướng, ai có thể chế ngự ngươi?

Cho nên, hiện nay ngươi nở mày nở mặt nhưng ngày sau hung hiểm vô cùng. Dưới trướng Thừa tướng córất nhiều người tài ba, Diệu Tài Nguyên Nhượng, Tử Hiếu Tử Hoà, những người đó không có danh tiếng sao? Vì sao cứ phải để ngươi xử lý chuyện này?

Trong đó rất tinh nhanh, cần sự suy nghĩ kĩ càng của ngươi.

Những lời này, khiến cho Tào Bằng đổ mồ hôi lạnh.

Ý của Giả Hủ vô cùng rõ ràng.


Tào Tháo phái ngươi đến xử lý Hứa Đô, giải quyết Phục Hoàn… Nói trắng ra, chính là thử ngươi.

Nếu ngươi dẹp êm xuôi, thì có thể lấy được tín nhiệm. Nhưng vấn đề là, thanh danh của Tào Bằng sẽ chịu ô nhục, muốn cướp ngai vàng, cơ bản là không có khả năng; mà nếu ngươi không làm, tiếp theo, chính là Tào Tháo sẽ xuống tay với hắn.

Mượn đao giết người, một hòn đá ném hai chim!

Tào Bằng soạn “Ba mươi sáu kế”, sao có thể không biết sự sâu xa trong đó chứ.

-Vậy là người nào đã hiến kế này?

-Trừ Phụng Hiếu, không ai có thể hiến kế này.

Giả Hủ khẽ mỉm cười nói:

-Tuy nhiên, Hữu Học đừng trách Phụng Hiếu, thực ra hắn cũng muốn tốt cho ngươi. Dù gì công lao của ngươi quá lớn, đẽ khiến cho Thừa tướng cảm thấy áp lực.

Nếu không áp chế, làm sao Thừa tướng yên tâm?

Kế này, cũng là muốn ngươi lựa chọn: Làm lương đống (rường cột)? Hay làm nghịch thần?

Xem như Giả Hủ đã nói hết ý nghĩ rồi!

Nói những lời này đến như vậy, cũng coi như là giải thích rõ ràng rồi.

Đây không giống với tác phong làm việc của Giả Hủ, có thể nói, ông ta có thể nói như vậy với Tào Bằng, coi như đã tán thành Tào Bằng…

-Tào Bằng, ngươi thật sự là Hán tặc.

Lưu Quang nhận ra thủ cấp của Phục Thọ, sau khi trải qua chút bối rối ban đầu thì giận dữ, dũng cảm quên mình, vừa chửi ầm lên, vừa đánh Tào Bằng. Tay áo run lên, tay lấy ra một đoản đao bén.

Nhưng mà Tào Bằng bất động.

Sa Ma Kha đứng một bên theo dõi Lưu Quang rất nghiêm ngặt, nếu Tào Bằng bị Lưu Quang gây hại, Sa Ma Kha mới đúng là không có mặt mũi.

Nhanh chóng chỉ bằng một tay gã đã giữ bả vai của Lưu Quang, Lưu Quang lập tức trật khớp tay. Cũng không thể bước tới trước một bước, đoản đao kia cũng đã rơi xuống đất, phát ra “Boang” một tiếng giòn tan.

Tào Bằng nhìn thoáng qua Lưu Quang, đứng dậy.

-Tử Vũ, nay Hán thất suy yếu, đã không còn cách vãn hồi.

-Ngươi đã vì Hán thất mà hi sinh nhiều, ngay cả vợ con cũng không lo được, còn muốn tuẫn táng theo Hán thất sao?

-Ngươi nói cái gì?

Tào Bằng thở dài, lấy cái móc bằng ngọc ở ngực ra.

Đó là đồ trang sức phối trên đai lưng của con gái, Lưu Quang liếc mắt một cái đã nhận ra, cái móc bằng ngọc này đúng là vợ mình hay đeo.

-Ngươi cho là, hành động của ngươi có thể giấu được chúng ta?

Tào Bằng hít sâu một hơi, đột nhiên giơ hai tay lên,

-Mà nay, hơn nửa giang sơn đã bị Tào thị ta chiếm được. Trong thành Hứa Đô nhất cử nhất động của ngươi, thậm chí khi nào nói ra câu gì, khi nào uống một ngụm nước, chúng ta cũng có thể dễ dàng biết được. Ngươi thực sự nghĩ rằng, sự an bài của ngươi, chúng ta không biết sao?

Lưu Quang không có chú ý đến, Tào Bằng dùng một đại danh từ “Chúng ta”.

Từ “Chúng ta” này, thực tế chính là ám chỉ Giả Hủ. Đã bắt đầu bố trí mật thám ở Kinh Châu, sau khi Giả Hủ trở về Hứa Đô, thay đổi nghiêm trọng hơn, thu thập ngày càng nhiều thông tin. Vì thế, ông ta dưới sự chấp thuận của Tào Tháo, bí mật thành lập một nhóm đặc biệt, tên là Bạch y thân quân. Cái gọi là Bạch y, không phải để chỉ những người trong nhóm mặc áo trắng. Ở Đông Hán, những người mặc áo trắng đa số đều là người dân thường buôn bán nhỏ. Nói cách khác, tính chất của nhóm này, là mượn sức lực của người dân để làm việc.

Tính chất này, cùng với đời sau Cẩm Y Vệ của Đại Minh, vô cùng giống nhau.

Lưu Quang ngẩn ra!

-Ngươi, ngươi, ngươi…

-Yên tâm, chị dâu và các cháu vẫn mạnh khoẻ, ta chưa đụng đến một sợi lông của họ.

Tử Vũ, ngươi làm nhiều quá rồi đó, ta thật sự không đành lòng nhìn ngươi cứ tiếp tục như vậy, kết quả giống như con thêu thân lao vào lửa, biết rõ là chết, còn dám xung phong đi trước. Vinh quang của Hán thất không còn nữa, ngươi cũng đã cố gắng hết sức.

Qua đêm nay, Tướng Lưu Tử Vũ sẽ không còn tồn tại nữa, ngươi đi đâu về đâu, hay là…

Tào Bằng dứt lời, bỗng nhiên gật đầu.

Lưu Quang kích động, liều mạng giãy dụa.

Nào biết đột ngột Sa Ma Kha ra tay, một phát đập vào sau gáy của ông ta đánh Lưu Quang bất tỉnh.

-Kêu Vương Song đưa ông ta đến Cao Dương Đình cùng người nhà đoàn tụ, sau đó bí mật đưa đến đảo Đông Lăng, mời Chu Tĩnh Hải đưa ông ta qua Hán Thành.

Sa Ma Kha nghe vậychắp tay tuân mệnh.

Trước Kim Loan Đại Điện này tất các đều là tâm phúc của Tào Bằng cho nên không sợ bị tiết lộ ra ngoài.

Sa Ma Kha sai người dùng thảm quấn quanh Lưu Quang lại, buộc chặt vào, che miệng lại, sau đó đặt trong rương, tống xuất ra cung ngay trong đêm. Vương Song sớm đã chờ ở ngoài cửa cung, sau khi nhận được mệnh lệnh, dẫn theo ám sĩ lặng yên rời đi. Về phần y làm việc như thế nào, đã không thành vấn đề gì với Tào Bằng. Tào Bằng tin tưởng, Vương Song có thể dàn xếp ổn thoả chuyện này, không cần lo lắng gì thêm cho Lưu Quang cả.

Ra khỏi cửa cung, những người hét hò ở phủ của Phục Hoàn, dần dần im bặt.

Trăng sáng trong, thoạt nhìn ngày mai là một ngày tươi đẹp…

Tào Bằng thở dài, lẩm bẩm:

-Cuối cùng ông đây cũng không phải là một người lòng lang dạ sói, có thể làm, cũng chỉ nhiêu đó thôi.

-Sa Ma Kha!

-Dạ!

-Lập tức phái người, đánh vào Lâm Nghi Hầu phủ… Ta muốn trước khi trời sáng, biến Lâm Nghi Hầu phủ thành đống tro tàn.

Tìm người có tướng mạo giống Lưu Quang, chém khuôn mặt của gã, ném vào trong lửa…

Lâm Nghi Hầu phủ cháy, một nhà Lâm Nghi Hầu chìm trong biển lửa.

-Mạt tướng, hiểu rồi.

Sa Ma Kha không phải thằng ngốc, làm sao không hiểu ý đồ của Tào Bằng.

Thật ra, đối với Tào Bằng cũng được, Tào Tháo cũng được, Lưu Quang chỉ là một con tép. Tuy nhiên nếu đã diễn kịch thì nên phải làm sao cho đừng có sơ hở, đừng để người khác mượn cớ. Về phần Hán Đế… Chắc giờ đang ở trong cung, giống như một con rùa, không dám lộn xộn. Có thể nói, qua đêm nay, Hán Đế sẽ không còn cơ hội tiếp tục tạo phản nữa.

Chỉ tiếc, từ hôm nay thanh danh của mình, chỉ sợ thối rồi!

Nghĩ đến đây, Tào Bằng chỉ biết cười khổ…

***

Cuối tháng năm năm Kiến An thứ mười ba, Hoàng hậu Phục Thọ giả mạo chỉ dụ của vua cho Phục Hoàn bí mật mưu đồ tạo phản.

May mắn Đình Uý Tào Bằng đúng lúc phát hiện âm mưu, dẫn bộ để dẹp yên, giết chết cha con Phục Hoàn Phục Thọ, bảo vệ chu toàn cho Hán Đế.

Bởi vì năm Kiến An thứ mười ba, là năm Mậu Tử.

Cho nên chuyện này, gọi là “Mậu Tử chi loạn”, hay là “Mậu Tử bạo động”.

Đời sau đánh giá: Mậu Tử bạo động là lần cuối cùng mà Hán thất phản kháng Tào Nguỵ. Từ lúc Mậu Tử bạo động thất bại, lực lượng của Hán thất hầu như bị tiêu diệt không còn ai. Cũng bởi lần bạo động này, đại diện cho chính quyền Tào Nguỵ chính thức bước lên vũ đài.

Ngày hôm sau, mặt trời cứ mọc lên như thường lệ.

Không khí bên trong thành Hứa Đô lại khẩn trương hẳn lên.

Từ nhà của Phục Hoànlục soát được một phần danh sách. Phía trước có ghi rõ họ tên, có nhiều hơn trăm người. Có những đại thần trong triều thành Hứa Đô, cũng có các quan chức ngoài thành. Từ Cửu Khanh, cho đến Huyện Uý, diện tích che phủ vô cùng rộng.

Tào Bằng cầm con dấu của Đình Uý, trấn thủ ở Đình Uý.

Ngay lập tức việc tra xét tiến hành mở rộng.

Tám đội Bắc Quân đã bắt đầu hành động, chiếu theo tên trong danh sách xâm nhập vào nhà của cách đại thần, đem các vương công đại thần xưa nay vẫn rất uy nghiêm không thể động vào kéo ra khỏi phòng, giam vào thiên lao.

Cùng lúc đó, đám người Hạ Hầu Uyên, Lý Thông, Mãn Sủng, Trình Dục, Tào Hồng cũng đều nhận được thông báo.

Đây là một chuyện lớn, tuyệt đối không thể khinh thường.

Càng không cần nói, việc này do Tào Bằng đích thân thống lĩnh, đám người Tào Hồng xem như nể mặt Tào Bằng, chắc không dám phớt lờ. Trong nhất thời, binh mã ở khắp nơi được điều động thường xuyên, khiến thế cục đột nhiên trong tình hình đó, trở nên rất khẩn trương.

Mà Tào Bằng ở Hứa Đô cũng không có chần chừ điều gì.

Hắn bày ra thủ đoạn tàn nhẫn chưa bao giờ có, tập hợp tất cả các đại thần bị bắt, không thẩm vấn, trực tiếp trảm hành quyết ngay tức khắc.

Giữa mùa hạ, bãi cỏ lau ngoài thành Hứa Đô, một mảnh tuyết trắng, cảnh sắc động lòng người.

Nhưng ở ngày cuối cùng của tháng năm, mấy trăm đầu người rơi xuống đất, máu tươi đã nhuộm hồng bãi cỏ lau, rất dễ thấy.

Thủ đoạn tàn nhẫn của Tào Bằng cũng khiến cho mọi người run sợ.

Trong cảm nhận của mọi người, cho đến bây giờ Tào Bằng vẫn là một quân tử tao nhã. Nhưng không ngờ lại ác độc như vậy, và tàn nhẫn như thế. Trong lúc nhất thời, những lời nói chỉ trích Tào Bằng nói đến không dứt. Rất nhiều người đứng ra, chửi Tào Bằng, nói Tào Bằng là kẻ phản bội. Thanh lưu danh sĩ, đại thần trong triều đều soạn tấu mắng chửi.

Trên những tờ báo hằng ngày ở Hứa Đô, tất cả đều là những bài báo mắng Tào Bằng.

Cho nên Lư Dục không thể không đến thăm, vẻ mặt cười khổ nói:

-Công tử, chuyện này thật ngoài ý muốn của ta, là… Công tử đã biết, thanh danh của những người này vang dội. Mà trước đây Thừa tướng cũng có dặn dò, đừng có bàn về chuyện yêu ghét, cứ cho đăng báo.

Lần này đã mắc tội, xin công tử hãy thứ lỗi.

Mắng dài dòng lê thê, ngay cả Lư Dục cũng cảm thấy sợ.

Rõ ràng hắn cảm thấy được Tào Bằng hiện nay và Tào Bằng lúc trước ở quận Nam Dương, có sự khác nhau rất lớn.

Thật ra Tào Bằng sớm đã có chuẩn bị, cũng không để ý.

Các ngươi mắng tới mắng đicũng chỉ là những câu như “Quốc tặc”, “Kẻ phản bội Hán”… Sự đa dạng đời sau có thể sánh với sự ác độc của các ngươi. Hắn cũng có đề phòng, cho dù bị mắng câu cẩu huyết lâm đầu, nhưng hoàn toàn không thấy gì.

-Tử gia đã vì chuyện này mà đến đây ư?

Tào Bằng cười nói:

-Đã có nhiều người chết như vậy, tâm trạng của mọi người hậm hực, khó tránh khỏi cần giải phóng. Vả lại cứ cho bọn họ mắng, đợi thêm chút thời gian nữa, tự nhiên sẽ im lặng thôi. Còn ta, ai mắng thì mặc ai, thanh phong phất sơn cương.

Lúc ta ra tay, đã chuẩn bị sẵn rồi.

Lư Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặc dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng thái độ thể hiện của Tào Bằng khiến cho ông ta yên tâm.

Nhưng công tử có biết trước nếu cứ nhận lấy những câu mắng như vậy, rất bất lợi đối với danh tiếng của công tử.

Tào Bằng ngửa mặt lên trời cười rất lâu.

-Tử gia cho rằng, bây giờ ta còn thanh danh sao?

Lư Dục lập tức cứng họng không trả lời được.


Giết Phục Hoàn thì nói, ngay cả Hoàng hậu ngươi cũng giết, thì coi là chuyện gì chứ?

Đúng vậy, làm chuyện này, thanh danh của Tào Bằng coi như thối triệt để!

Tuy nhiên cũng có những người thông minh, vẫn có thể nhìn thấy sự kì lạ trong đó.

Huỳnh Dương, ven hồ Động Lâm.

Một chiếc thuyền hoa chậm rãi đi trên mặt hồ.

Tiếng đàn du dương từ trong thuyền hoa vọng ra, ngân vang ra xa chân trời.

Thái Diễm mặc một chiếc váy dài màu trắng, đang khoan thai đánh đàn như thú vui. Hai bên, ngồi không ít người… Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân, Bộ Loan, Quách Hoàn, Chân Mật,… Còn có Thái phu nhân mặt đều mang vẻ lo âu.

Đúng là rất khó để đợi được tiếng đàn dừng lại.

Hạ Hậu Chân mở miệng nói:

-Lần này phu quân, sao lại lỗ mãng như thế, ngay cả Hoàng hậu cũng giết…

-Chỉ sợ là quân hầu không thể không giết.

-A?

Trên mặt Thái Diễm, vẻ mặt có chút buồn bã.

-Năm đó phụ thân nguyện ý ra làm quan để phụ tá Đổng Trác, ngoại trừ việc Đổng Trác lấy người nhà ra uy hiếp, còn có một nguyên nhân, đó là Đổng Trác đồng ý dốc toàn lực giúp gia phụ biên soạn “Đông quan Hán kỷ”. Gia phụ xem học vấn như sinh mạng, cho nên mới nguyện ý ra làm quan. Nhưng người ngoài nói gia phụ yếu đuối, sợ chết.

Rất nhiều chuyện, chúng ta là người ngoài cuộc, đôi khi cũng không thể biết rõ được.

Nói vậy Quân hầu làm như thế cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ… Tuy rằng rất nhiều người mắng, nhưng người nghĩ được sâu xa trong đó cũng không ít. Chẳng lẽ các ngươi không để ý, các lão tiên sinh ở Phù Hí sơn trang vẫn duy trì sự trầm mặc sao? Theo đạo lý mà nói, Quân hầu làm chuyện vô phụ vô quân này, họ nên đứng ra chỉ trích. Nhưng cho tới bây giờ không ai đứng ra lên tiếng, cho thấy trong đó có vấn đề?

Đột nhiên Hoàng Nguyệt Anh nói:

-Ý của Tỷ tỷ, Phu quân đang bắt chước Tiêu Hà?

Hiện nay Quân hầu đang nở mày nở mặt nhưng lại hung hiểm hơn Tiêu Hà đã chiến thắng năm đó.

Một câu nói khiếnHoàng Nguyệt Anh ngậm miệng lại.

Công lao lấn chủ!

Bốn chữ này thoáng hiện trong lòng Hoàng Nguyệt Anh.

Ngay lập tức nàng hiểu vì sao Tào Bằng có thái độ khác thường, làm ra chuyện hung tàn như thế…

Nếu không làm vậy, đại hoạ sẽ không xa nữa!

-Nguyệt Anh!

-Dạ?

-Chúng ta đi Hứa Đô đi.

-A?

Thái Diễm cười nói:

-Chỉ e lúc này là thời điểm Quân hầu buồn khổ nhất.

Mà các ngươi đều ở Huỳnh Dương, không thể an ủi hắn. Chi bằng chúng ta kết bạn đi du ngoạn ở Hứa Đô.

Các ngươi đến đó có thể khiến cho tâm trạng của Quân hầu vơi bớt đi.

Ta và tiểu muội cũng có thể đi giải sầu… Cả ngày cứ ở tại Huỳnh Dương này đúng là có chút không thú vị.

Đôi mắt dừng ở trên người Hoàng Nguyệt Anh.

Hoàng Nguyệt Anh suy nghĩ chút, gật đầu nói:

-Tỷ tỷ nói rất đúng… Nhưng mà, tốt nhất nên nói chuyện này cho bà bà biết. Đã nhiều ngày qua, bà bà vẫn luôn lo lắng, cũng vì Phu quân nóng ruột nóng gan đó.

-Vậy thì cùng nhau trở về.

-Rất tốt, rất tốt!

Quách Hoàn vỗ tay cười,

-Nói ra, cũng đã lâu, chưa gặp Phu quân.

Đám người Hoàng Nguyệt Anh lập tức cười khanh khách, chỉ có điều ánh mắt kia, lại có chút mờ ám làm cho Quách Hoàn, lập tức đỏ mặt.

***

Không nói đến nhóm nương tử quân ở Huỳnh Dương bắt đầu gióng trống khua chiêng, bắt tay trở về Hứa Đô.

Những ngày Tào Bằng ở Hứa Đô đúng là có chút khổ sở.

Giết Phục Thọ, gần như hắn đã đeo hết toàn bộ bêu danh. Cứ tưởng rằng bị nhân vật quan trọng mắng một trận là xong, nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn không có kết thúc. Tào Bằng có thói quen đọc báo, đó cũng là hắn ở thời đại này, là một thói quen khó bỏ. Còn bây giờ, thậm chí ngay cả báo chí hắn cũng không dám nhìn… Bởi vì mở bài báo ra, tất cả đều là những câu quở trách hắn. Tào Bằng cũng bất đắc dĩ, nhưng cảm thấy, không còn cách nào.

Cũng không biết trong lịch sử khi Tào Tháo làm chuyện này có bị nhiều áp lực không!

Tuy nhiên ngẫm lại cũng chỉ có thể là Tào Tháo, nếu là người khác, chắc đã bị sụp đổ…

Ngày tháng trôi qua trong mắng chửi như vậy.

Các nơi đều gửi báo tấu đến, tất cả nội dung đều có liên quan đến Phục Hoàn. Những người nổi tiếng trong danh sách này trêncơ bản đã bị quét sạch không còn. Tuy nhiên, đám người Hạ Hầu Uyên lại không còn cách nào tự ch, chỉ có thể đưa phạm nhân đến Hứa Đô.

Kể từ đó, trong nhà giam Hứa Đô, đã đầy ắp người.

Sau đó Tào Bằng bất đắc dĩ cho người đóng quân ở ngoài thành Hứa Đô, chuyên phụ trách nhốt những phạm nhân này.

Nhưng xử trí như thế nào?

Lại là một vấn đề.

Tào Bằng mấy lần phái người đến Kinh Châu, xin chỉ thị của Tào Tháo.

Nhưng đều là đá chìm đáy biển, toàn bộ đều không có tin tức.

Tháng sáu, thời tiết ngày càng nóng bức.

Tâm trạng của Tào Bằng bực bội, ngồi trước công đường, nhìn những công văn cứ xếp chồng xếp chồng lên, có chút ngỡ ngàng lúng túng.

-Tướng quân, Đô Đình Hậu cầu kiến.

Tào Bằng ngẩn ra, bỗng nhiên tức giận nói:

-Lão rắn độc đó, rốt cuộc cũng lộ diện?

Lão rắn độc, tất nhiên là Giả Hủ.

Từ lúc Mậu Tử bạo động xong, đột nhiên Giả Hủ như bốc hơi không thấy đâu.

Tào Bằng đã vài lần đến nhà thăm hỏi, lão này đều trốn không thấy đâu, nói cái gì không có ở nhà… Hừ, ta đây là chuyên gia phái người nhìn chằm chằm phủ của lão, xác định sau khi lão đi vào thì không có đi ra.

Lão không có ở trong nhà?

Lừa ai vậy!

Lão già này đúng là biết cách trốn tránh những cơn sóng gió, nên chỉ còn mình Tào Bằng, đứng trên đầu ngọn sóng gió.

Mỗi khi nhớ tới, Tào Bằng liền cảm thấy rất căm tức.

Cho nên trong ngôn ngữ, cũng vô cùng không khách khí, lạnh lùng nói:

-Cho mời!

Không bao lâu, chợt nghe tiếng bước chân vang.

Giả Hủ đi lại mạnh mẽ, tinh thần tràn đầy sức sống bước vào nha thính.

Lão vào nha thính, liền chắp tay cười nói:

-Hữu Học, nghe nói mấy ngày trước ngươi đến tìm ta? Không ngờ lúc đó có chuyện, cho nên không có ở nhà, lại chậm trễ Hữu Học rồi. Không còn cách nào, quá nhiều sự việc, gần đây mỗ cũng gầy yếu đi nhiều, thật sự là có chút mệt mỏi.

Tào Bằng híp mắt chăm chú nhìn Giả Hủ.

Hừ, ông gầy yếu?

Tinh thần của ông so với ta còn tốt hơn nhiều. Ông gầy yếu bà nội bắt ông. Nhìn thấy Giả Hủ, cơn tức giận của Tào Bằng lại nổi lên, hoàn toàn không cần biết Giả Hủ nói gì, sau khi hừ lạnh một tiếng, xoay người không thèm để ý đến.

Nhưng Giả Hủ lại có tư thế như người nhà, không khách sáo chút nào mà

tìm chỗ ngồi xuống, sau đó cười tủm tỉm nói:

-Hữu Học, gần đây khoẻ không?

-Rất khoẻ, mỗi ngày đều bị mắng.

Giả Hủ nghe được, cười ha ha:

-Mùi vị đứng trên lửa ra sao?

-Ông nói đi?

Tào Bằng gần như nghiến răng nghiến lợi.

Giả Hủ cười:

-Đừng lo lắng, nhưng mà có chút không nhìn thấy thời cuộc, ai cũng có lúc hồ đồ, Hữu Học ngươi cần gì để trong lòng. Hôm nay ta đến là có một chuyện muốn bẩm báo, không biết Hữu Học có chịu nghe không?

Trong lúc nói, ông ta nhìn chung quanh bốn phía.

Lập tức Tào Bằng phản ứng lại, xua tay ra hiệu tất cả mọi người lui ra.

Đợi mọi người ra ngoài, đột nhiên Tào Bằng đứng lên, chỉ vào Giả Hủ mắng:

-Ông lão già này, lại muốn đưa ra quỷ kế gì nữa đây?

-Mưu ma chước quỷ sao?

Giả Hủ mỉm cười!

-Nhưng mà mỗ chỉ khuyên bảo mà thôi, sao lại nói là mưu ma chước quỷ?

Còn nữa, Quách Gia mới là thiên tài, những kế sách đưa ra toàn làmưu ma chước quỷ. Còn ta, chỉ đến đây để khuyên Hữu Học một câu.

Hít sâu một hơi, tâm trạng của Tào Bằng có chút bình tĩnh.

Thật ra trong thâm tâm, hắn rất cảm kích Giả Hủ. Nếu không phải Giả Hủ nhắc nhở, suýt nữa hắn đã bỏ qua rất nhiều sự việc. Tuy rằng hiện nay địa vị của hắn có chút xấu hổ, nhưng có thể loại đi rất nhiều tai hoạ.

Suy tính kỹ, đáng lắm!

-Nói đi.

Vẻ tươi cười trên mặt Giả Hủ bỗng tan biến.

Chỉ thấy vẻ mặt của ông ta hơi nghiêm trọng, trầm giọng nói:

-Ta biết những ngày gần đây Hữu Học không được tốt, nhưng Hữu Học không cần để ý. Chỉ cần biết, cho lửa vào quay thì càng ngon, mùi vị cũng rất tuyệt, mọi người càng thêm yêu thích.

-Ồ?

-Gần đây, nghịch tặc ở khắp nơi đều đến Hứa Đô, đã có ngàn người trong dân chúng?

Cũng gần như là thế… Ta không có thống kê, nhưng đoán chắc cũng có ngàn người, chỉ sợ có khả năng vượt qua. Ta cũng đang đau đầu trong chuyện này! Đã nhiều lần cho người đến Kinh Châu hỏi, nhưng rất lâu rồi cũng không có đáp án.

-Không có đáp án.

-Ồ?

-Không có đáp án, thật ra chính là đáp án tốt nhất.

Tào Bằng biến sắc, hai gò má hơi hơi co giật.

Một hồi lâu, hắn cười khổ nói:

-Đô Đình Hậu, ông cảm thấy ta bị nướng còn không đủ ác sao?

Ý của Giả Hủ rất rõ ràng.

Đối với những phạm nhân này chỉ có một chữ: giết!

Nhưng, đây hơn một ngàn người a…

Những người chết trong tay Tào Bằng sớm đã vượt qua ngàn người. Nhưng đó là chiến tranh, khác với tình trạng hiện nay.

Giả Hủ nhìn Tào Bằng, một lúc sau than khẽ:

-Đôi khi có thể, bị nướng độc cũng không đau.

Tào Bằng không khỏi trầm mặc, lâm vào trầm tư.

Đúng với, với tình huống hiện nay đã không cho phép hắn có lựa chọn thứ hai. Đã làm ra nhiều chuyện như vậy rồi, sợ gì mà không làm thêm lần nữa?

Giết người?

Tào Bằng cũng không thèm để ý.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Giả Hủ, hồi lâu mới hạ giọng nói:

-Ý của Đô Đình Hậu, là xem bọn họ mạnh miệng, hay là đao của ta cứng sao?

Giả Hủ cười mà không nói.

Còn Tào Bằng thở dài một tiếng,

-Được rồi, khi đã như vậy, ta đây sẽ làm người xấu cho đến cùng, mặc cho bọn họ mắng đi!