Tào Tặc

Chương 679: Đông Bất Canh

Hứa Đô, Lâm Nghi Hầu phủ.

Lưu Quang khoanh tay đứng trong hoa đình, nhìn hoa trước mặt nhiều như gấm, tâm trạng lại vô cùng nặng trĩu, thậm chí có thể dùng từ “tuyệt vọng” để hình dung. Y khẽ khẽ thở dài xoay người chậm rãi bước đi thong thả trong hoa đình.

Thân hình cao ngất trước đây nay lại có chút còng xuống.

- Lão gia, có Phục quốc trượng cầu kiến.

- Mời hắn đến phòng khách nói chuyện.

Lưu Quang chau mày, nói khẽ một câu.

Gia nhân rời đi còn Lưu Quang thì đi thẳng về tới phòng ngủ. Thê tử Lưu Quang là người Lâm Nghi, họ Vương. Ở Nghi Nhân cũng không được coi là một đại gia tộc, mà chỉ là một nhà bậc trung. Tuy nhiên, Vương thị Lưu Quang lại là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Năm Kiến An thứ năm, hai người đã thành thân tại Hứa Đô, có thể nói là hòa thuận, tôn kính lẫn nhau. Vương thị tuy không phải là rất xinh đẹp nhưng cũng là một cô gái rất hiền thục.

Từ lúc gả cho Lưu Quang tới nay đã lo liệu việc nhà, xử lý phủ Lâm Nghi Hầu gọn gàng ngăn nắp.

Đồng thời Vương thị còn sinh được cho Lưu Quang hai con trai một con gái, con cả Lưu Quang năm nay mới năm tuổi, con út vừa mới đầy năm.

Khi Lưu Quang đi vào trong nhà thấy Vương thị đang dỗ con út ngủ.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng kia, trong lòng Lưu Quang lại trào lên tình cảm dịu dàng vô tận. Y đi đến bên mép giường ngồi xuống, đùa vui chút với con rồi sau đó đứng lên thay một bộ y phục. Vương thị tiến lên giúp chỉnh trang lại quần áo cho Lưu Quang, Lưu Quang cũng không nói gì, chỉ đứng đó để mặc Vương thị chỉnh trang.

- Ái thê, qua hai ngày nữa nàng hãy mang con về quê đi.

- Hả?

Tay Vương thị run lên, ngẩng đầu nhìn Lưu Quang, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc khó hiểu. Trong con mắt kia còn có một tia sợ hãi. Tuy rằng nàng cố hết sức để che giấu nhưng lại không làm được, thân hình mềm mại rung lên nhè nhẹ.

- Đã xảy ra chuyện à?

- Ừ!

Lưu Quang ho khan hai tiếng, nhìn Vương thị khẽ nói:

- Phục Hoàn làm việc không thành, khiến tình thế càng trở nên ác liệt. Lão già Tào Tháo đã lệnh cho Tào Bằng ít ngày nữa trở về Hứa Đô, phong làm Đình Úy, thêm chức Hậu tướng quân, hiệp trợ Giả Hủ thống trị Hứa Đô. Không hề nghi ngờ lão già đó đã phát hiện tình huống mới, nên mới phái Tào Bằng quay về.

Phục Hoàn không phải là đối thủ của Tào Bằng.

Ta cũng không thể địch lại hắn. Tào Bằng hiệp trợ Kinh Châu đại thắng thành công trở về, tất nhiên là sẽ rất oai phong! Bề ngoài, hắn lấy cớ là về Hứa Đô dưỡng thương, nhưng trên thực tế lần này hắn trở về chính là xử lý ta và Phục Hoàn.

Vương thị trầm mặc!

Sau một lúc lâu, nàng hạ giọng nói:

- Tử Vũ, sao cùng không cùng nhau rời khỏi nơi thị phi này?

Lưu Quang giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại đen mượt của Vương thị, sau đó ôm chặt nàng vào ngực.

- Ta là dòng họ Hán thất, cuộc đời này không thể thay đổi.

Từ lúc ta sinh ra đã mang họ Lưu, từ nhỏ đã được giáo dục tận trung với Hán thất. Mà nay thiên tử gặp nạn, chính là lúc ta tận trung. Ai cũng có thể rời đi, nhưng riêng ta thì không. Hơn nữa, mục tiêu của ta quá nhiều, cũng không đi được. Ái thê, nghe ta nói, ngay bây giờ nàng hãy rời khỏi Hứa Đô về với ông bà quê nhà, bán gia sản của cải lấy tiền mặt, mang theo con nhỏ rời khỏi Lâm Nghi, tìm một nơi an toàn để ở, chăm sóc con thật tốt..

Đi Lã Hán!

Ừ, nơi đó xa Trung Nguyên, Tào Tháo không rảnh bận tâm tới.

Ta nghe người ta nói, nay Lã Hán thống trị không tồi, các nàng có thể đến đó an cư lạc nghiệp.

- Nhưng....

- Ái thê, đừng do dự nữa.

Hiện giờ Tào Bằng còn chưa đến, cho nên vẫn còn có cơ hội. Đợi khi Tào Bằng trở về, sợ là muốn đi cũng khó khăn. Hãy chăm sóc các con thật tốt cho ta, nuôi bọn chúng lớn khôn. Cả cuộc đời đừng bao giờ đặt trên lên Trung Nguyên nữa, hãy tránh xa mọi thị phi.

Lưu Quang dứt lời, xoay người, đứng ở trước gương đồng, nhìn bóng dáng của mình mơ hồ trong gương.

- Phục quốc trượng đã chờ ở phòng khách, ta phải qua đó.

Nàng hãy chuẩn bị trước đi, chờ thông báo của ta...Huyết mạch Lưu gia ta có kéo dài được không đều nhờ vào phu nhân.

- Phu quân...

Vương thị nước mắt rơi như mưa.

Tuy nhiên Lưu Quang không nhìn lại nàng mà bước ra khỏi phòng ngủ.

Y đi thẳng đến phòng khách, trên mặt lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh. Phục Hoàn ở trong phòng khách sớm đã không còn kiên nhẫn, thấy Lưu Quang tiến vào, gã vội vàng đứng lên nghênh đón, thần sắc kích động.

- Tử Vũ, Tào Bằng đã quay về!

- Ừ, ta đã nghe nói rồi.

Lưu Quang xua tay, ra hiệu Phục Hoàn ngồi xuống, còn y ngồi vào vị trí chủ tọa tại ghế bành, ánh mắt phức tạp nhìn Phục Hoàn, trong lòng khẽ thở dài. Phục Hoàn trung thành với Hán thất, điểm này không hề nghi ngờ, ngày thường cũng luôn tỏ ra lạnh lùng bình thản, nhưng khi vừa nghe cái tên Tào Bằng thì cũng bộc lộ sự rối loạn.

Ngẫm nghĩ cũng là bình thường.

Từ lúc Phục Hoàn và Tào Bằng giao phong, chưa bao giờ Phục Hoàn chiếm ưu thế.

Đứa con đã chết, cánh tay bị chặt đứt, tuyệt con đường làm quan...

Nói Tào Bằng kia tâm cơ thâm trầm, nhưng có đôi khi lại kích động cực kỳ lỗ mãng. Lại nói hắn là kẻ lỗ mãng, lại luôn tính toán không bỏ sót, từng bước liên hoàn, đó là một tên không thể cân nhắc, cũng không thể làm rõ được, đến tột cũng hắn định làm điều gì? Nói Tào Bằng kia không màng danh lợi, nhưng thân lại ở địa vị cao, nói Tào Bằng kia không tham làm quyền lực, nhưng lại có thể làm từng việc nhỏ không tiếc bị “quỷ tân”, bãi quan thôi chức.

Đó là một kẻ phức tạp, cực kỳ khó đối phó!

Nghĩ đến đây, Lưu Quang lại thở dài.

Năm xưa y từng hy vọng trở thành bằng hữu với Tào Bằng, nhưng không ngờ cuối cùng lại phải đối mặt sinh tử. Đây được gọi là gì? Gọi là số mệnh cũng đúng! Là ông trời để Tào Bằng về quy tông nhận tổ, chính là muốn đối phó với mình.

- Quốc trượng, không cần kinh hoảng.

Phục Hoàn ổn định cảm xúc một chút, hung tợn nói:

- Tử Vũ, tại hạ đã quyết định rồi.

- Ồ?

- Chỉ cần lúc này chúng ta động thủ, chắc chắn sẽ khiến Kinh Sở tiếp tục rối loạn.

Đến lúc đó, Tôn Quyền, Lưu Bị và Lưu Chương chắc chắn sẽ hưởng ứng, xuất binh cần vương. Mà nay đại quân của Tào Tháo ở Kinh Châu, khó có thể thoát ra, mà Dự Châu trống không, còn binh lực tại Hà Lạc không đủ, nếu động thủ nhất định có thể thành công.

Ngươi ta cùng bí mật hành động, tên đó sao không thất bại?

Lưu Quang nhíu mày, trong lòng cười lạnh “Tôn Quyền chỉ là chó bảo vệ thành, mà nay Lưu Bị hoảng sợ như chó nhà có tang, về phần Lưu Chương càng không thể tin. Tên kia vốn là một chủ nhân tham lam, nhát gan sợ phiền phức, sao có thể được việc? Mà nay tuy binh mã Tào Tháo đã bị điều về Kinh Châu, nhưng đừng quên, trên Hà Bắc có hơn một trăm ngàn đại quân đóng ở đó, mà Trình Dục kia đang ở Ký Châu, trước sau vẫn lưu ý động tĩnh ở Hứa Đô, càng không cần phải nói trong thành Hứa Đô còn có một Giả Hủ trấn thủ, muốn làm được việc, thật sự là nói dễ hơn làm. Phục Hoàn rất tin tưởng đám người Lưu Bị này, nhưng lại không biết Lưu Bị Tôn Quyền kia cũng có dã tâm, chưa chắc đã thua kém Tào Tháo.”

- Tử Vũ, ta muốn xử lý Tào Bằng.

Ngay khi Lưu Quang đang chìm sâu vào suy nghĩ, Phục Hoàn đột nhiên đứng lên, hung tợn nói.

Ngay khi Lưu Quang đang chìm sâu vào suy nghĩ, Phục Hoàn đột nhiên đứng lên, hung tợn nói.

- Hả?


Lưu Quang hoảng sợ.

- Tào Bằng là tâm phúc của Tào Tháo, hơn nữa địa vị rất cao.

Hắn mới hai mươi sáu tuổi mà chức quan đã lên tới Cửu Khanh, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ trở thành họa lớn, xử lý hắn, chắc chắn Tào Tháo sẽ loạn, mà chúng ta ở Hứa Đô cũng có thể thong dong có thời gian để bố trí...đúng, xử lý hắn.

- Quốc trượng, hãy suy nghĩ kỹ!

Lưu Quang vội vàng đứng lên khuyên bảo Phục Hoàn.

Nhưng giờ khắc này, Phục Hoàn giống như đang nhập vào trạng thái điên cuồng.

- Giết Tào Bằng, thì chắc chắn Kinh Châu sẽ loạn, hơn nữa còn kéo theo toàn bộ tây bắc rung chuyển. Tiểu tặc có danh vọng rất cao, nhưng nếu đã chết, thì đối với Tào Tháo mà nói chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn. Đến lúc đó, chúng ta cầm mật chiếu đứng lên hô hào, chắc chắn anh hùng trong thiên hạ đều hưởng ứng theo. Tử Vũ, ta nghĩ kỹ rồi, phải giết Tào Bằng, nếu không chúng ta sẽ chết.

Không thể nghi ngờ, đột nhiên Tào Bằng trở về Hứa đô đã mang đến cho Phục Hoàn một áp lực rất lớn.

Lưu Quang há miệng định nói nhưng lại nuốt trở vào.

Đúng vậy, giết Tào Bằng đích thực là tạo nên chút phiền toái cho Tào Tháo, nhưng vấn đề là Tào Bằng sẽ dễ dàng để Phục Hoàn xử lý như vậy không?

Ít nhất trong mắt Lưu Quang, chuyện này không hề dễ dàng!

***

Từ lúc nhận được mệnh lệnh, Tào Bằng không dám do dự.

Hắn từ huyện Tây Lăng đến Tương Dương chỉ dừng hai ngày rồi lại dẫn bộ rời đi, đi theo đoàn người còn có Hoàng Trung, Bàng Đức, Sa Ma Kha, còn có Pháp Chính, Tưởng Uyển, Trương Tùng. Lúc trước, khi hắn rời khỏi Hứa Đô, bên người chỉ có mấy phụ tá ít ỏi, nhưng hiện tại thành viên tổ chức của hắn đã đầy đủ hơn, hơn nữa bản thân lại là Hậu tướng quân, Tào Bằng cũng đã đạt được quyền lực mở phủ. Ở Tương Dương hai ngày, hắn sắp xếp lại thành viên tổ chức mình một chút, cũng bố trí an bài vị trí thích hợp cho từng người.

Đầu tiên, Tào Bằng bổ nhiệm Pháp Chính làm Trưởng Sứ phủ tướng quân, Trương Tùng làm Tư Mã tướng quân.

Tưởng Uyển với kinh nghiệm và lý lịch không hề nhỏ, cho nên đảm nhiệm chức Trung Lang, còn Hoàng Trung, Bàng Đức làm Giáo úy, thống lĩnh một đội nhân mã, tổng cộng hơn bốn ngàn người. Sa Ma Kha thì làm nha môn tướng, quản lý thân quân của Tào Bằng.

Văn Võ cũng hộ tống Tào Bằng tới Hứa Đô làm Duyện Chúc Tướng quân, phó tướng nha môn.

Vương Song thì đảm nhiệm vị trí Trung lang, thống lĩnh ám sĩ. Mọi người đều được phong thưởng, ai nấy cũng vô cùng vui mừng. So với lúc Tào Bằng rời khỏi Kinh Châu nay trở về thanh thế đã lớn hơn rất nhiều.

Tôn Thiệu thấy thanh thế ở trong quân vô cùng hiển hách mà tỏ ra rất ngưỡng mộ.

Tào Bằng cũng không ủy nhiệm cho cậu trọng trách gì, nhưng thấy cách an bài của hắn với Tôn Thiệu cũng chứng tỏ đã nỗ lực hết sức.

Đại Kiều phu nhân dẫn theo hai con gái và Tôn Thượng Hương ở trong xe.

- Thượng Hương, muội thật sự không quay về sao?

Tôn Thượng Hương khẽ lắc đầu:

- Nhị ca đã biến thành một người khác, trong lòng không hề có tình thân, mẫu thân khi còn sống thì hắn chăm sóc muội chu đáo, nhưng khi mẫu thân không còn, có trời biết hắn sẽ đối xử với muội như nào? Hắn có thể làm ra những chuyện đó với Thiệu, khó đảm bảo tương lai cũng sẽ đối xử với muội như thế. Trong lòng hắn chỉ có quyền lực, không hề có chút tình thân nào. Nếu đã rời đi, muội sẽ không bao giờ quay về nữa.

Đại Kiều phu nhân trầm ngâm chốc lát, đột nhiên hỏi:

- Thượng Hương, muội thích Tào Đô đốc?

- Hả?

Tôn Thượng Hương đỏ bừng mặt:

- Chị dâu, tỷ nói loạn gì đó? Sao muội có thể thích tên tiểu tặc kia?

Trên mặt Đại Kiều phu nhân nở nụ cười kỳ lạ.

Nhưng chợt nàng khẽ thở dài:

- Thật ra cũng tốt mà, Tào Đô đốc thật sự là người tài, nhưng dù sao cũng đã có vợ, nghe nói trong nhà hắn có hai thê ba thiếp, hơn nữa lại còn có Thái phu nhân, cũng hơi có chút...

Nếu muội theo hắn, khó tránh khỏi bị thiệt thòi.

- Muội không sợ!

Tôn Thượng Hương thốt ra rồi ngay lập tức kịp phản ứng là mình đã sai rồi.

- Chị dâu...

Nàng kéo tay Đại Kiều phu nhân, trong giọng mang ý oán trách, lại giống như làm nũng.

Đại Kiều phu nhân thở dài:

- Thật ra, không làm đại phu nhân cũng không sao cả.

Quan trọng là muội không cảm thấy đau lòng. Chuyện này ta nghĩ muội nên viết thư cho bà bà, để bà bà cho muội vài lời khuyên. Tào Đô đốc là người tốt, nếu thật sự có thể sống bên hắn cũng là một chuyện tốt. Thượng Hương, mặc kệ muội mạnh mẽ như nào, nhưng dù gì cũng là nữ nhân, cần phải học cách nắm bắt cơ hội.

Đại Kiều phu nhân cũng không phải chính thất của Tôn Sách, thậm chí khi Tôn Sách mất, ngay cả vị trí bình thê cũng không đạt được.

Nàng là người từng trải, đương nhiên hiểu rõ tâm sự của Thượng Hương.

Tôn Thượng Hương yên lặng không nói gì, dựa vào thùng xe, lâm vào trầm tư...

Cứ như vậy, đoàn người sau khi rời khỏi Tương Dương thì tiến vào quận trị Nam Dương. Quận Nam Dương hiện nay dường như càng thêm phồn hoa, không có sự hủy hoại của chiến tranh, quận Nam Dương bắt đầu tiến vào giai đoạn phát triển với tốc độ cao.

Quận Nam Dương là một nơi tốt, nhân khẩu lại đông.

Chỉ có điều qua nhiều thời đại, chiến sự không ngừng nên mới xuất hiện cục diện sa sút.

Nhưng hiện tại, Lưu Bị đã bị đuổi đi, mà các đại gia tộc Nam Dương cũng đã đều thần phục Tào Tháo, đương nhiên cũng đã bắt đầu ổn định. Nháy mắt Tào Bằng đã rời xa Nam Dương hơn nửa năm, giờ lại đặt chân lên quận Nam Dương, trong lòng cảm thấy bùi ngùi. Một ngày dừng lại Cức Dương, tiếp kiến hai nhà tộc trưởng Sầm Đặng, rồi lại thiết lập hương án tại bến phía Nam tế điện Phó Dung. Còn Phó Du hiện nay đã làm Giáo úy thủy quân Động Đình, coi như cũng đã có thành tựu nổi bật, nhưng ai nhớ đến một Phó Dung đã liều chết ngăn cản đại quân của Lưu Bị tại bến phía Nam năm đó?

Khi Phó Dung chết, cuộc sống ở Huỳnh Dương hiện nay bình ổn coi như giải quyết xong tâm sự của Phó Dung.

Tào Bằng đích thân sáng tác tế văn, cầu nguyện chiêu hồn anh linh các tướng sĩ năm đó đã chết tại bến phía Nam.

Cức Dương Lệnh Đặng Chi đến tiếp đón.

Sau khi thảo luận cùng Tào Bằng, Đặng Chi quyết định từ chức Cức Dương Lệnh, tiếp nhận chức Đình Úy Chính, hộ tống Tào Bằng trở về Hứa Đô. Đình Úy Chính dưới Đình Úy một bậc, với sự an bài như vậy, Đặng Chi đương nhiên không từ chối. Dù sao Cức Dương quá nhỏ, không đủ để Đặng Chi thi triển tài năng.

Chỉ đi đến địa vị lớn hơn mới có thể có không gian thi triển.

Tào Bằng vô cùng vui mừng khi nhận được sự đồng ý của Đặng Chi.

Phụ tá phủ tướng quân dã thiết lập xong, nhưng vẫn còn cần nhiều trợ thủ nữa. Thân là Đình úy, đương nhiên cần xử lý các loại công văn, quen thuộc luật pháp. Về điểm này, thật sự Tào Bằng không am hiểu lắm. Có Đặng Chi tương trợ đã giảm đi được nhiều phiền toái, an bài như vậy đối với Tào Bằng và Đặng Chi mà nói không thể nghi ngờ có là một kết cục tốt nhất.

Dừng lại ở Cức Dương hai ngày, đoàn người Tào Bằng lại tiếp tục khởi hành.

Hắn không đi Uyển huyện và gặp mặt Thái Thú Nam Dương, chỉ mang theo Đặng Chi chào từ giã ở quận Nam Dương.

Quận Nam Dương cũng không gây khó xử cho Đặng Chi.

Thứ nhất, Đặng Chi này vốn là người của Tào Bằng, là người mà Tào Bằng đã dẫn từ Hứa Đô đến Nam Dương; thứ hai, cũng không cần phải vì một chuyện như vậy mà đắc tội với Tào Bằng. Dù sao, thanh danh của Tào Bằng ở quận Nam Dương rất cao!

Bởi vì Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân đã quay về Hứa Đô trước.

Cho nên Tào Bằng không cần ở lại Vũ Âm mà chỉ dừng lại trấn Trung Dương một ngày, đi thăm tổ trạch mới xây dựng, rồi đoàn người lại tiếp tục trên đường quay về. Dựa theo kế hoạch của Tào Bằng, bọn họ từ huyện Diệp ra khỏi quận Nam Dương, tiến vào Toánh Xuyên.


Tháng năm năm Kiến An thứ mười ba, Tào Bằng rời khỏi Nam Dương đến Vũ Dương.

Vốn là phải ở lại Vũ Dương nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, nhưng không ngờ Giả Hủ lại phái người đưa thư tới, yêu cầu Tào Bằng mau chóng trở về Hứa Đô. Bất đắc dĩ Tào Bằng đành phải suốt đêm khởi hành đến Hứa Đô. Một ngày đêm đi liên tục thật sự khiến mọi người vất vả. Cảnh nội Toánh Xuyên đường sông ngang dọc, lúc thì trèo lên thuyền, lúc thì phải cưỡi ngựa, thật sự là gây sức ép không nhẹ.

- Công tử, nghỉ lại Đông Bất Canh một đêm đi.

Pháp Chính thấy quân tốt mệt mỏi, uể oải liền đưa ra đề nghị.

Không những là các tướng sĩ mệt mỏi, ngay cả mẹ con Kiều phu nhân và Tôn Thượng Hương ở trong xe cũng cảm thấy mệt mỏi. Tào Bằng thấy mọi người quá vất vả nên gật đầu đồng ý.

- Truyền lệnh của ta đêm nay cắm trại tại Đông Bất Canh.

Văn Võ, cầm lệnh bài của ta tới Đông Bất Canh, nói với quan viên Đông Bất Canh để bọn họ chuẩn bị tốt tất cả vật tư.

- Vâng!

Văn Võ lập tức lĩnh mệnh đi, còn Tào Bằng đi đốc soái binh mã tiếp tục tiến lên.

Đông Bất Canh này vốn là cổ danh quốc gia.

Từ khi thành lập Tây Chu, lấy tên là Hầu quốc, sau đó bị nước Sở tiêu diệt.

Sở Linh Vương vì củng cố lãnh thổ phương bắc nên đã xây dựng Trần, Thái, Đông Bất Canh làm đại thành quân sự quan trọng, làm thành chốt hiểm yếu tại biên cương phương bắc.

Trong “Tả truyện” có ghi: nước Sở xây dựng Bất Canh nên mới có Nhị Thành Đông Tây, đóng binh lấy Cự Trung Hạ, cũng là thành Đông ấy.

Đông Bất Canh nằm ở giao giới giữa Nhữ Thủy và Hôi Hà, địa thế hiểm yếu.

Từ góc độ quân sự cho thấy, ba sông vờn quanh, có thiên nhiên làm lá chắn. Toàn bộ thành thị có hình tam giác, xung quanh dài 5,5 km, xây dựng đập lớn để phòng ngừa lũ lụt. Dưới sông có độ sâu có tên gọi là Thạch Mộ Đầm. Tương truyền là nơi táng thân của Sở Bình Vương. Từ khi có Hán tới nay, huyện Định Lăng được thiết lập đối ứng với Đông Bất Canh.

Khi trời sẩm tối, ánh nắng chiều động lòng người.

Tào Bằng đến Đông Bất Canh liền sai người thiết lập doanh trại ở bên Sa Hà.

Đồ quân nhu do quan viên Đông Bất Canh cung cấp, quan lại lớn nhỏ trong thành Đông Bất Canh đều tiến đến nghênh tiếp. Nhưng Tào Bằng thật sự mệt mỏi, không muốn xã giao nhiều vì thế lấy cớ trong người không khỏe để từ chối.

Sau khi doanh địa thiết lập xong thì chôn nồi nấu cơm.

Còn Tào Bằng thì trèo lên Sư hổ thú cùng Sa Ma Kha đi ra khỏi doanh dịa, chuẩn bị thăm thú đập lớn.

Đã sớm nghe nói Đông Bất Canh cảnh sắc rất đẹp, được xưng tụng là Đinh Lăng nhất tuyệt.

Đi vài ngàn dặm, Tào Bằng thật sự mệt mỏi, vừa lúc mượn cơ hội này để thưởng thức phong cảnh để giảm bớt sự mệt mỏi.

Gió từ thượng du Sa Hà thổi tới đã xua tan cái nóng bức của mùa hè.

Đi lên đập lớn, đột nhiên Tào Bằng cảm thấy tâm trạng rất thư thái, hắn nhảy xuống ngựa đứng ở trên đê thưởng thức cảnh đẹp, bất giác vô cùng vui vẻ thoải mái.

Bỗng nhiên hắn nghe tiếng hô “Cứu mạng” vọng tới.

Tào Bằng nhìn lại phía có tiếng kêu, thấy trên sông có hai đứa trẻ đang giãy giụa.

Chắc hẳn do thời tiết nóng bức nên hai đứa trẻ địa phương đã xuống sông bơi lội và gặp nguy hiểm. Tào Bằng không chút do dự vội vàng chạy tới định sẽ nhảy xuống cứu. Tuy nhiên không đợi hắn nhảy xuống, Sa Ma Kha đã thả người nhảy xuống sông. Chỉ thấy y như cá dưới nước nhanh chóng bơi tới hai đứa trẻ kia.

Sa Ma Kha lớn lên ở Hồ Đầu Sơn.

Sở dĩ có tên gọi là Ngũ Khê Man bởi vì đó là nơi có suối nước.

Có thể nói, từ nhỏ Sa ma Kha đã lớn lên trong nước, kỹ năng bơi lội cực kỳ xuất chúng, ngay cả Tào Bằng cũng không bằng.

Y thoải mái cứu hai đứa trẻ mang lên bờ.

Tuy nhiên có lẽ hai đứa bé này bị chìm trong nước quá lâu, lúc lên bờ đã hôn mê bất tỉnh. Việc này không làm khó được Tào Bằng, hắn vội cúi xuống dùng phương thức hô hấp nhân tạo cứu sống hai đứa nhỏ. Khi hai đứa bé kia tỉnh lại liền khóc ầm lên, đúng lúc có vài người đàn ông dáng vẻ là người nhà chạy vội đến.

Thấy hai đứa trẻ không sao thì như trút được gánh nặng.

- Đa tạ tướng quân đã cứu công tử nhà ta.

Người nhà liên tục nói lời cảm ơn, tuy nhiên đám người Tào Bằng lại tỏ ra không để tâm. Thấy hai đứa trẻ đã không còn nguy hiểm, Tào Bằng liền cáo từ rời đi. Hắn không để chuyện này trong lòng, khi quay lại quân doanh thì cũng quên luôn.

Ăn cơm xong, Tào Bằng ở trong đại trướng nghỉ ngơi.

Tiện thể lấy trong hòm sách ra một bộ Thượng Thư, nằm trên sập đọc say sưa.

Đêm, giờ Tuất.

Chợt nghe có Văn Võ báo:

- Công tử, ngoài doanh có một người ông lão cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng.

- Ồ? Là ai!

- Nói là họ Bành, tuy nhiên cũng không báo danh, nhìn khí độ này giống như là làm quan...

Tào Bằng càng nghĩ càng không nhớ mình có người quen ở Đinh Lăng.

Tuy nhiên, nếu đối phương đã đến nhà thì cũng nên thể hiện cấp bậc lễ nghĩa. Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Văn Võ:

- Vậy mời hắn vào.

- Vâng!

Văn Võ lĩnh mệnh đi, một lát sau dẫn theo một ông lão đi vào trong lều lớn trung quân.

- Lão tiên sinh đến đây, không biết có gì chỉ giáo?

Lão già trên sáu mươi tuổi, tóc mai hoa râm nhưng tinh thần lại vô cùng quắc thước.

Trên người mặc hoa phục, có thể thấy được gia cảnh ông lão không hề tầm thường, mà từng cử chỉ đều bộc lộ là người có khí độ quan trường.

Ông lão chắp tay, trầm giọng nói:

- Lão là Bành Phụ, những năm Thái Bình từng làm Nghị Lang.

Hôm nay đến đây, một là cảm tạ tướng quân đã cứu mạng hai cháu nhà ta, thứ hai, là vì cứu mạng tướng quân mà đến.

- Bành Bá?

Cái tên quá xa lạ.

Những năm đầu Thái Bình, lúc đó Tào Bằng còn chưa sinh ra, cho nên cũng không rõ lắm lai lịch của ông lão này.

Trên thực tế, sau khi Hán Linh Đế băng hà, Bành Bá từng làm quan trong triều.

Khi ĐổngTrác nhập kinh đã phế bỏ Thiếu Đế mà lập Hiến Đế, nhưng bị đám người Lư Thực ngăn cản, Đổng Trác có ý giết Lư Thực, Bành Bá đứng ra khuyên can Đổng Trác:

- Lư Thượng Thư là hy vọng của người thiên hạ, nay hại đi, chỉ sợ thiên hạ sẽ phẫn nộ.

Cho nên Đổng Trác mới tha cho Lư Thực.

Khi hai mươi lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Đổng Trác chết tại Trường An.

Bành Bá thấy mỗi chư hầu đều có lòng riêng, đấu đá lẫn nhau, cho nên nản lòng thoái chí trở về quê nhà, cũng chính là Đông Bất Canh.

Tào Tháo nghe vậy ngẩn người rồi chợt hiểu ra, đứa cháu mà theo lời ông lão nói chắc chắn là hai đứa trẻ mà hôm nay hắn đã cứu ở đập lớn. Tuy nhiên, việc nói cứu mạng hắn thì như nào? Tào Bằng cảm thấy nghi hoặc.

Bành Bá nói:

- Đông Bất Canh Lệnh đã sai người phá đập nước tích trữ ở thượng du Sa Hà, chuẩn bị qua giờ tý, nước sẽ ngập toàn bộ Thân Binh Doanh, mà lúc này lại là lũ định kỳ tại Sa Hà, lượng nước cực lớn, một khi thả nước, tướng quân khó lòng thoát chết.

- Ổ!

Tào Bằng lập tức chấn động.

- Vì sao Đông Bất Canh Lệnh lại hại ta?

Bành Bá lộ vẻ do dự, sau một lúc lâu khẽ thở dài, như thể là hạ quyết tâm, khẽ nói:

- Tướng quân có điều không biết, lần này tướng quân quay về Hứa Đô, có không ít người vui mừng, có không ít người sợ hãi.

Đông Canh Lệnh kia chính là tâm phúc của Phụ quốc tướng quân Phục Hoàn.

Phục Hoàn mật lệnh diệt trừ tướng quân, không thể để tướng quân quay về Hứa Đô. Đợi lúc tướng quân nghỉ tại Đông Bất Canh thì Đông Canh Lệnh kia sẽ khẩn cấp hành động, sai người phá đập thượng du, khuyển tử của lão làm Đông Bất Canh Úy, phụng mệnh phá đập, nếu không phải nó báo cho ta biết, lão phu cũng không nắm được việc này, cho nên mới vội vàng tới đây xin tướng quân quyết định.

Bành Bá coi như là lão thần Hán thất.

Chẳng qua là mất đi sự tin tưởng với Hán thất nên mới ẩn cư tại quê nhà.

Nếu không phải Tào Bằng ngẫu nhiên cứu mạng hai đứa cháu của lão, chỉ sợ Bành Bá cũng không chạy tới mật báo.

Tào Bằng vội vàng khom người cảm ơn Bành Bá:

- Nếu không có Nghị Lang, Bằng hôm nay khó tránh khỏi cái chết.

Bành Bá khẽ mỉm cười:

- Tướng quân, vẫn nên chuẩn bị thật tốt, ta sẽ bảo con trai ta dừng tay, còn phía bên Đông Bất Canh Lệnh kia sẽ do tướng quân phụ trách giải quyết. Lão phu chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, xin tướng quân chớ đại khai sát giới, việc này không liên quan tới dân chúng Đông Bất Canh, nếu có truy cứu, xin tướng quân hạ thủ lưu tình.

Tào Bằng vội nói:

- Bằng biết phân nặng nhẹ.