Kể từ khi bước vào mùa đông, thời tiết thay đổi thất thường.
Thoắt đó trời quang mây tạnh, thoắt đó âm u, có vài đận nhìn sắc trời như muốn đổ tuyết, nhưng đến cuối cùng, đến ngay cả nửa bông hoa tuyết cũng không thấy. Nhưng, vào ngày mà Tào Tháo đặt chân đến Tương Dương, thì trận tuyết đầu mùa cuối cùng đã rơi. Những bông hoa tuyết to như lông ngỗng, bắt đầu lả tả rơi xuống kể từ sau buổi trưa, đến tận đêm khua vẫn chưa ngớt. Tào Tháo không ở lại Châu giải, mà vẫn để mẹ con Thái phu nhân ở lại đó. Những chuyện xảy ra ở Tương Dương mấy ngày này, ông ta cũng nghe được không ít. Bao gồm cả việc Tào Bằng thu nhận Lưu Tông làm đệ tử, Tào Tháo cũng rõ như trong lòng bàn tay.
Đối với chuyện này, Tào Tháo cũng không để tâm lắm.
Hành động này của Thái phu nhân, rõ ràng cho thấy là bà ta muốn tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc nhất …
Tào Bằng là một nhân vật được sủng ái bậc nhất dưới trướng ông ta, lại thêm có tài văn chương nổi danh bên ngoài, nên Thái phu nhân sắp xếp như vậy, cũng là việc hợp lẽ.
Từ trước khi đến Kinh Châu, Tào Tháo đã nghĩ xong phương án sắp xếp cho mẹ con Thái phu nhân. Lưu Tông sẽ kế tục tước vị Thành Võ Hầu của Lưu Biểu, phong làm Trung lang tướng, Nghị lang, thêm Chư Dã Giáo tiết, bổng lộc năm trăm hộ, ở lại đóng giữ Huỳnh Dương. Làm thế này cũng coi như là Tào Tháo nể mặt Tào Bằng. “Ngươi xem, ta quan tâm đến học trò của ngươi như vậy cơ mà…”. Đương nhiên, những chức vụ này, về thực chất đều chẳng có chút quyền lực nào cả.
Bất luận là Uy Vũ Hầu, hay Nghị lang, đều chỉ là hư danh mà thôi.
Còn Chư Dã Kỹ cục, thì nghe tên thôi cũng đủ biết, tức là chuyên phụ trách việc chế tạo binh khí, quản lý công xưởng Hà Nhất.
Nhưng vấn đề lại là, Lưu Tông căn bản chẳng hề biết đến những việc này, cũng thể nào nhúng tay vào những công việc cụ thể của công xưởng Hà Nhất, cho nên cũng là một chức danh hão mà thôi.
Tào Bằng định cư ở Huỳnh Dương, ngươi là đệ tử của Tào Bằng, thì cứ ngoan ngoãn mà ở lại đó cho ta.
Những thứ ngươi cần, sẽ không thiếu dù chỉ một cắc. Hơn nữa, ở Huỳnh Dương, đứng dưới danh nghĩa của Tào Bằng, bọn quan lại địa phương sẽ không dám khó dễ gì Lưu Tông.
Mẹ con Thái phu nhân, cũng rất vui mừng vì việc này.
Mặc dù mất đi quyền thế, nhưng vinh hoa phú quý vẫn không tổn thất gì.
Quan trọng là Tào Tháo đã ngầm đồng ý với với để Lưu Tông bái Tào Bằng làm sư phụ, điều này cũng đồng nghĩ với việc thêm một sự bảo đảm cho mẹ con bà ta.
Chỉ có điều, Tào Tháo không được vui.
-Thừa tướng, Hữu Học đã quỳ ở bên ngoài nhiều giờ rồi.
-Ta biết.
Tào Tháo bước đến sau cánh cửa, nhìn qua khe cửa ra ngoài, thấy những bông tuyết to cỡ lông ngỗng đang lả tả bay xuống, phủ trắng cả trời đất. Trong sân viện, Tào Bằng cởi trần, trói mình bằng dây gai, một thân một mình quỳ ở đó, nhìn bộ dạng đó mới đáng thương làm sao…
Cục bất mãn đầy ự trong bụng ông ta, ngay lập tức giảm đi rất nhiều.
Tào Tháo nghiến chặt răng, nói:
-Nếu không dạy dỗ hắn một trận nhớ đời, thì hắn không biết trời cao đất dày.
Lần trước dung túng cho gia quyến của Lã Bố, ta đã tha cho hắn một mạng; nay hắn lại càng bừa bãi, đến ngay cả gia quyến của Lưu Bị, cả con nối dõi của ông ta hắn cũng thả cho đi, thực sự là quá ngông cuồng.
Chuyện Tào Bằng tự dung túng cho gia quyến của Lưu Bị không giấu được Tào Tháo.
Đầu cầu Tương Dương nhiều người như vậy, có Hổ Báo kỵ, cũng có quân lính Tào thông thường, ai dám chắc rằng, trong số đó không có vài người tâm phúc của Tào Tháo? Tào Tháo còn chưa đến Tương Dương, đã nghe được chuyện này rồi. Khi ông ta nghe được tin Tào Bằng tự ý dung túng cho gia quyến Lưu Bị, ông ta giận đến tím mặt!
Nhưng đừng có hiểu lầm, chẳng phải là Tào Tháo xót thương gì bọn người Cam phu nhân.
Tuy rằng ông ta là người rất háo sắc, hơn nữa lại đặc biệt yêu thích vợ người, nhưng phần lớn đều là hai bên tình nguyện, rất ít khi dùng hành động cưỡng ép. Trước kia, ông ta cũng từng bắt giam qua vợ Lưu Bị, đến cuối cùng chẳng phải vẫn trả lại cho hắn đấy sao? Đương nhiên, lúc đó Tào Tháo có lòng muốn mời chào Lưu Bị, không lý gì lại đụng đến vợ Lưu Bị, điều đó Tào Tháo cũng không phải là không biết. Nếu không phải đến nước bất đắc dĩ, ông ta cũng rất ít dùng đến cách tiêu diệt cả nhà người khác như thế. Chớ xem trong “Tam Quốc diễn nghĩa” đụng một cái là chém đầu cả nhà… trên thực tế, khi Tào Tháo còn tại vị, nếu không đến mức bất đắc dĩ, ông ta cũng không hạ lệnh này.
Tào Tháo tức giận, là tức giận Tào Bằng tùy ý làm bậy.
Cho dù có muốn thả vợ con Lưu Bị đi chẳng nữa, thì việc đó cũng nên để ta làm…
Ngươi thì hay lắm, đến báo cũng không thèm báo, mà thả người ngay trên chiến trường. Nếu như ngươi làm thế là vì tham lam nữ sắc, thì ta cũng còn chấp nhận được, nhưng ngươi lại chỉ vì một tên võ tướng, mà lại to gan hành động như thế. Nếu không dạy dỗ cho Tào Bằng một trận, thì sau này há chẳng phải không còn phép tắc gì nữa?
Tào Tháo đã nghĩ sẵn rồi, đến Tương Dương rồi, nhất định sẽ dạy cho Tào Bằng một bài học.
Nào ngờ, chẳng đợi ông ta mở lời, Tào Bằng đã tự đưa xác đến trước cửa. Hơn nữa lại còn mang bộ dạng tự trói thỉnh tội, cởi trần quỳ bên ngoài nữa chứ. Điều này cũng khiến cho tâm trạng của Tào Tháo tốt lên nhiều… Còn tưởng ngươi to gan đến mức nào, hóa ra tên tiểu tử nhà người cũng còn biết sợ.
Cứ như vậy, tâm tư của Tào Tháo cũng thoái mái dần.
Ông ta nói với Hửa Chử đang trực bên cạnh:
-Trọng Khang, nói tên tiểu tử khốn kiếp đó, báo danh mà vào.
Hai năm trở lại đây, cơ hội ra trận của Hứa Chử và Điển Vi càng ngày càng ít. Nhưng cứ mỗi lẫn sắp có trận chiến là hai ông tướng Thiện Ác này lại giống như hai ông thần giữ cửa, tất phải đi theo. Bản thân Tào Tháo cũng thế! Nếu như không có Điển Vi, Hửa Chử thì sẽ cảm thấy rất không an toàn, thậm chí trắng đêm khó ngủ.
Hôm nay vừa hay đúng lúc Hứa Chử trực ban, ông ta bước ra khỏi cửa phòng, cười ha hả đi đến bên Tào Bằng.
-Hữu Học, Thừa tướng bảo ngươi báo danh mà vào.
Thông thường mà nói, thì “báo danh mà vào” là một mệnh lệnh hàm ý xỉ nhục nặng nề. Nhưng, chuyện này đối với Tào Bằng mà nói, trong sân viện nhỏ hẹp này, cũng chẳng có người ngoài nào. Tào Tháo cũng đã giữ thể diện cho hắn, sớm đã hạ lệnh cho các cận vệ xung quanh lui đi cả, chỉ còn bộ hạ tâm phúc bên cạnh mà thôi.
Cho nên, lệnh “báo danh mà vào” này, chẳng qua chỉ là cảnh cáo Tào Bằng mà thôi, chứ không mang tính sỉ nhục.
Tào Bằng quỳ trên nền tuyết đã lâu, quả thực đã bị nhiễm lạnh. Cũng may sức khỏe hắn tốt, những năm gần đây nhờ luyện tập Ngũ Cầm Hí và Bạch Hổ Thất Biến, nên thể chất cũng được cải thiện nhiều, giúp hắn có thể kiên trì đến bây giờ. Cho dù vậy, quỳ trên nền tuyết một thời gian dài, cũng khiến cho mặt hắn trắng bệch, môi tái nhợt. Nghe Hứa Chử nói, hắn vội đứng dậy, nhưng thân người cứng đờ, thiếu nước ngã dập mặt xuống đất.
Hửa Chử chìa tay ra, giữ lấy Tào Bằng.
-Cái tên tiểu tử này, sao lại… Lần nào thả cho ngươi ra, ngươi cũng đều làm rất tốt, nhưng rồi lần nào cũng gây họa.
-Việc này…
-Được rồi, được rồi, mau vào bên trong đi.
Tào Bằng cử động tứ chi một chút, ho khan một tiếng, bước tới trước một bước, đồng thời lớn tiếng nói:
-Mạt tướng Tào Bằng, bái kiến Thừa tướng.
Trong nhà không chút động tĩnh!
-Mạt tướng Tào Bằng, bái kiến Thừa tướng.
Tào Bằng lại bước về phía trước một bước, trong nhà vẫn không chút động tĩnh.
Cứ như thế, Tào Bằng liên tiếp hô liền bảy tiếng, cuối cùng Tào Tháo cũng lên tiếng:
-Đồ khốn kia, còn không mau vào đây.
Tào Bằng sải bước dài hơn đi vào trong nhà. Hai tên tiểu Giáo úy bước lên đón, một người giúp hắn cởi trói, người còn lại thì cầm một chiếc áo bào lót bông, khoác lên người Tào Bằng. Tiểu Giáo úy mang sợi dây gai đặt xuống bên cạnh Tào Tháo, nhìn Tào Bằng nhoẻn cười, đoạn đi ra khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người, Tào Bằng và Tào Tháo.
Tào Bằng đứng ở trong phòng, không ngớt run lên cầm cập. Những bông tuyết trên đầu tan chảy, theo má chảy xuống, rơi xuống đất.
Trong phòng có sáu cái lò than, vô cùng ấm áp.
Tào Tháo nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tào Bằng đột nhiên bật cười ha hả, cầm lên một cái khăn khô ở trên ghế, ném cho Tào Bằng. Tào Bằng vội chụp lấy, lau mặt, rồi lau khô mái đầu ẩm ướt. Hắn cẩn thận đặt chiếc khăn sang một bên, rồi phủ phục trên mặt đất, cung kính nói:
-Tạ ơn thúc phụ không giết.
-Ta nói không giết ngươi khi nào?
-Thúc phu ban khăn lau mặt cho Băng, chính là thể hiện sự yêu quý bảo vệ.
Nếu muốn lấy mạng của Bằng thì hà tất phải làm thế?
-Đó là vì ta muốn cho ngươi chết ra dáng một tí.
Tào Tháo nói dứt lời, không nhịn nổi lại bật cười. Chẳng hiểu vì sao, Tào Tháo chẳng thể giận nổi Tào Bằng, dù chỉ là một chút. Ông ta hít vào một hơi, có vẻ dở khóc dở cười nói:
-Được rồi, bây giờ nói cho ta biết, vì sao lại thả gia quyến vợ con của Lưu Bị?
Ta nghe nói người làm vậy là vì một tên võ tướng?
-Thúc phụ, có được vợ con Lưu Bị thì có tác dụng gì?
-Việc này…
Tào Tháo ngẩn người, gãi gãi đầu:
-Chắc cũng phải có tác dụng gì đó chứ.
-Thúc phụ cũng biết, Lưu Huyền Đức đó bạc tình bạc nghĩa, chính là người đàn ông vô tình nhất trong số những người vô tình trên đời này.
Hắn có thể nói ra những lời “vợ con như quần áo, huynh đệ như tay chân, quần áo rách rồi còn có thể may lại, tay chân gãy rồi là coi như hỏng”, điều đó cho thấy hắn không hề coi trọng vợ con. Người này đúng là hạng kiêu hùng, giỏi mua danh chuộc tiếng, nếu Thừa tướng suy luận theo lẽ thông thường thì e là không có ý nghĩa lắm.
Cho dù là có được gia quyến vợ con hắn đi chăng nữa, cũng không khiến cho hắn khuất phục.
Ngược lại, còn khiến cho Thừa tướng phải chịu miệng đời chửi rủa. Giết thì không hay, không giết thì để cũng không có tác dụng gì… nếu đã như vậy, thì chẳng thà để cho bọn họ đi.
Tào Tháo nhìn Tào Bằng, không có ý phủ định, cũng không nói năng gì.
Tào Bằng lại nói tiếp:
-Thúc phụ có biết người tên Hạ Hầu Tử U không?
-Người ngươi nói đến có phải là Hạ Hầu Lan, Giáo úy thống lĩnh binh mã ở Hà Tây, Hạ Hầu Tử U năm xưa đánh cược với ngươi bị thua, sau đó trở thành gia thần cho ngươi?
-Đúng vậy.
-Dưới trướng Lưu Bị có một viên mãnh tướng, vô cùng kiêu dũng.
Người này tên gọi Triệu Vân, xuất thân là đồng môn với Tử U. Tử U từng nhờ điệt nhi, nếu gặp Triệu Vân, thì tốt nhất là nên khuyên hắn quy hàng… Nhưng mà, cái tên Triệu Vân đó là một người cố chấp, cũng chẳng biết rốt cục hắn nhìn thấy điểm tốt gì của Lưu Bị, mà trung thành tuyệt đối với ông ta. Tiểu điệt thấy hắn võ nghệ cao cường, nên quả thật không nỡ làm hại đến tính mạng hắn. Cộng thêm lời nhắn nhủ của Tử U nữa, tiểu điệt nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có dùng cách này để khiến hắn quy thuận…
Tuy nhiên, việc tiểu điệt tha cho vợ con Lưu Bị còn có một ý nghĩa khác nữa.
Tào Tháo nói:
-Cái thằng nhãi này, đúng là trời sinh được ba tấc lưỡi không xương…ta cũng muốn nghe xem, tài khua môi múa mép của ngươi đến đâu, nói ra lý lẽ gì.
Tào Bằng hít sâu một hơi:
-Theo như tiểu điệt được biết, dưới trướng Lưu Bị cũng không phải ai cũng đồng lòng.
Lưu Bị khởi binh ở Trác quận, quật khởi từ Từ Châu, liên tục chiến đấu ở phương bắc, cuối cùng ngụ lại Kinh Sở. Đám bộ hạ của hắn đến từ năm sông bốn bể, mâu thuẫn lẫn nhau. Hồi trước có Tuân Kham, nên Lưu Bị không cần phải lo lắng những chuyện đó, Tuân Kham đủ sức áp chế các loại mâu thuẫn. Nhưng hiện nay, mưu sĩ chính của Lưu Bị là Gia Cát Lượng, người này đa mưu túc chí, thường tự ví mình như Quản Trọng, Nhạc Nghị, tài hoa trác tuyệt. Chỉ có điều, tuy hắn có tài năng hơn người, nhưng kinh nghiệm non nớt. Sau khi Lưu Bị đến Kinh Sở, chiêu binh mãi mã, thu nạp hiền thần khắp nơi, điều này cũng khiến cho những thủ hạ cũ của ông ta và các nhân sỹ Kinh Tương nảy sinh mâu thuẫn. Trước đây Cam phu nhân sinh hạ được một người con trai, tên là Lưu Thiện, còn Hướng tam phu nhân cũng sinh được một người con trai, đặt tên Lưu Lý.
Cho nên việc chọn ai trong hai người con trai này làm con nối dõi, cũng khiến cho đám thủ hạ của Lưu Bị nảy sinh xung đột…
Nay thả cho bọn họ về, là để họ tiếp tục cuộc tranh đấu dưới trướng Lưu Bị. Bọn họ tranh đấu càng gay gắt, thì chẳng phải thúc phụ người càng có lợi hay sao?
-Chuyện này…
Tào Tháo không khỏi nhíu chặt lông mày, chìm vào trầm tư.
Tào Bằng nói có lý, những chuyện này ông ta cũng đã có nghe qua.
Thậm chí ngay trước khi xuất chinh, Tống Gia còn phân tích tình hính cho ông ta, trong đó có nhắc đến việc này.
Đến nay nghe Tào Bằng nói ra, ông ta cũng cảm thấy có ý tán đồng.
Cho nên, Tào Tháo trầm ngâm giây lát, đoạn ngẩng đầu lên. Thấy Tào Bằng lộ vẻ đắc ý, cơn giận trong lòng Tào Tháo không đánh mà dâng.
-Nếu ngươi đã nói Triệu Vân đó võ nghệ cao cường, chẳng bằng để hắn đến góp sức dưới trướng ta.
-Hả?
Tào Bằng nghe vậy, bèn nhăn nhó:
-Thúc phụ, không phải là con không đồng ý cho Triệu Vân đến làm việc cho người, chỉ có điều hồi nãy con cũng nói rồi đó, cái tên này là một người cố chấp… hắn đầu hàng là vì bất đắc dĩ, nếu dùng hắn vào lúc này thì không hay chút nào. Hơn nữa, tuy Triệu Vân này võ nghệ tương đối giỏi, nhưng vẫn chưa đủ để chống đỡ một phương. Chẳng bằng cứ để hắn lại bên chỗ điệt nhi, để điệt nhi rèn giũa hắn một phen, rồi sẽ để cho thúc phụ sử dụng, thế nào?
Tào Tháo chỉ cảm thấy, cái tên Triệu Vân này nghe có chút quen tai.
Ông ta cũng từng nghe Trương Cáp nói qua, người này thất tiến thất lui ở dốc Trường Bản, chém giết mười mấy tướng Tào, cùng vô số binh lính. Ngoài ra, còn có năm sáu mươi tên Hổ Báo kỵ kỵ sĩ, chết dưới mũi thương của hắn, vậy có thể thấy, Triệu Vân này đích thực là một viên kiêu tướng… Nhưng kiêu dũng thì kiêu dũng, điều đó cũng không có nghĩa là Tào Tháo nhất định sẽ dùng hắn. Bên cạnh Tào Tháo có Điển Vi, Hứa Chử, làm gì cần đến lượt Triệu Vân. Còn dưới trướng ông ta mãnh tướng đầy rẫy, chưa kể đến những người như Trương Liêu, Từ Hoảng, Vu Cấm, Lý Điển, ngay cả người trong nhà cũng có những Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Thuần, Tào Hưu, Tào Chân và Tào Bằng. Đặc biệt là Tào Bằng, cũng là người dũng mãnh vạn người khó địch, cho nên Tào Tháo cũng không coi trọng Triệu Vân lắm.
Ông ta chẳng qua là muốn dằn mặt Tào Bằng một chút, để hắn khỏi quá đắc ý.
Thấy Tào Bằng nhăn nhó khổ sở, Tào Tháo lại vui!
-Thôi, thôi, lúc trước ta đã giành của ngươi một Cam Hưng Bá, đã bị người lẻo nhẻo hồi lâu.
Nay lại đoạt lấy Triệu Vân của ngươi, chẳng phải lại bị ngươi nói lên nói xuống mấy bận hay sao? Nếu ngươi đã muốn rèn dũa hắn, thì cứ để hắn lại đi.
Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là tướng đầu hàng, như lời ngươi nói, đầu hàng ngươi cũng là vì bất đắc dĩ, vẫn cần phải cẩn thẩn một chút mới được.
-Mạt tướng hiểu.
Tào Bằng vòng tay nói:
-Gia phụ dạo trước có cho người đưa thư tin đến, nói Vũ Đô Mã Siêu, mấy năm nay được sự ủng hộ của Trương Lỗ, dần dần hồi phục nguyên khí, binh cường mã mạnh. Cái tên Cẩm Mã Siêu đó cũng là hạng kiêu dũng, tuy dưới trướng gia phụ cũng có nhiều tướng giỏi, nhưng có thể đương đầu được với Mã Siêu thì cũng chẳng được mấy người. Điệt nhi muốn để Triệu Vân đến Lương Châu, giúp gia phụ chống đỡ Mã Siêu. Có sự uy vũ của Triệu Vân, cộng thêm bọn người Nguyên Trực bày mưu tính kế, tất sẽ giúp cho Quan Trung không thể sơ suất gì được.
-Ờ, đây cũng là một cách có thể dùng.
Tào Tháo ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng không có gì là không được, nên bèn gật đầu chấp thuận.
Bên cạnh Tào Bằng có Hoàng Trung và Bàng Đức, là đủ để ứng phó với đám người đó. Mà nay, hắn đã phong cho hai người này làm Hổ kỵ lang tướng và Báo kỵ lang tướng, quan chức tuy là không cao lắm, nhưng nếu xét về quyền lực, thì tương đương với Thất Giáo của Bắc quân. Mà Thất Giáo của Bắc quân, cũng chỉ quản lý hai ngàn người mà thôi.
Còn Hổ kỵ, Báo kỵ, kể từ sau khi Tào quân đến, mỗi đội năm ngàn người, phạm vi quản hạt binh lực còn nhiều hơn so với Thất Giáo của Bắc quân.
Càng không cần nói đến, tính chất của Hổ, Báo kỵ binh thì Thất Giáo của Bắc quân không thể đem ra so sánh được. Nếu nói về coi trọng, thì Tào Tháo coi trọng Hổ, Báo kỵ hơn một bậc.
-Chuyện lần này, cứ vậy thôi.
Tào Tháo ngẫm nghĩ một lát, trầm giọng nói:
-Tuy nhiên, những công lao mà ngươi đã lập được trước đây sẽ không được tính vào, trong lòng ngươi tự hiểu là được.
Ngày mai Tử Hòa sẽ đến Tương Dương, ta đã bãi miễn chức Thái thú Nam Dương của hắn, điều hắn tới Nhữ Nam.
Giáo trù quận Nam Dương, và Giáo cục Nam quận ta đều sẽ sắp xếp lại…Tử Hòa cũng sẽ miễn nhiệm chức vị Đại đô đốc Hổ báo kỵ, ngươi đảm nhiệm chức vụ này thay cho hắn.
Mấy ngày này, ngươi hãy đóng quân bên ngoài thành, đợi điều phái.
Hiện nay Kinh Châu làm mới lại, xây dựng lại từ đống hoang tàn, rất nhiều việc cần phải làm. Ngươi dẫn Hổ báo kỵ tuân tra Nam quận, dẹp yên phỉ tặc, tuyệt đối không để cho bọn chúng gây rối loạn cục thế hiện nay. Đầu mùa xuân sang năm, sẽ có sứ giả từ Ích Châu tới, đến lúc đó ngươi hãy thay ta đón tiếp…
Luyện binh?
Là việc nằm trong bổn phận.
Tào Bằng cũng không lấy làm lạ.
Chỉ có điều, việc Ích Châu phái sứ giả tới lại là chuyện gì đây?