Tào tướng đang chỉ huy binh mã, tấn công mạnh vào rừng thưa.
Triệu Vân bất thình lình nhảy ra, khiến gã giật mình kinh hãi, quay đầu ngóng nhìn. Chỉ thấy Triệu Vân, người mà như hổ, ngựa như rồng, chẳng khác gì một con hổ dữ đang tấn công vào trong quân, một thanh đại thương vung lên, nơi hắn đi qua, không một ai có thể ngăn chặn bước chân của hắn.
Tào tướng nhíu mày, giơ đao phóng ngựa lên nghênh tiếp.
-Tới đây, xưng tên đi!
-Mỗ là Thường Sơn Triệu Tử Long
Lời nói còn chưa dứt, Triệu Vân đã thúc ngựa đến chỗ Tào tướng, đại thương trong tay vung lên, thương sắc ngựa nhanh, chẳng khác gì sét đánh. Bóng cây thương vừa bay lên, đã tới ngay trước mặt, Tào tướng giật mình, vội nâng đao đón chào. Chỉ nghe thấy một âm thanh vang lên, tiếng đao giao đấu, một tiếng giòn vang. Một lực lớn đánh úp lại khiến Tào tướng không khỏi tê tay, suýt nữa thì tuột đao ra khỏi tay.
A
Cũng là viên mãnh tướng!
Cái gọi là hành gia nhất thân thủ, không biết có hay không
Võ tướng đến tầm của Triệu Vân, một trận bốn hiệp có thể thăm dò được mức độ của đối phương.
-Tào tướng, ngươi tên gì?
-Mỗ gia Tào Bành, tới để gặp ngươi đây
Triệu Vân ngẩn ra, lập tức giận tím mặt
-Mạo nhân danh hào chi đồ, ngươi dám ngang ngược?
Lại nói tiếp, tên Tào tướng có phần bị thua thiệt.
Gã đích thị là Tào Bành, chỉ có điều không phải là bằng hữu trong Tào Bằng mà là bành trướng trong Bành. Luận về tuổi tác gã nhiều hơn Tào Bằng sáu bảy tuổi, luận về vai vế, gã cũng cao hơn Tào Bằng một cấp. Tên Tào Bành này là đồ đệ của Tào Tháo, cũng là một tên lãnh tướng. hơn nữa gã và Tào Bằng còn biết…năm đó bà nội của Tào Tháo, cũng chính là Ngô lão phu nhân Tào Đằng khi tới Hứa Xương, Tào Bằng và Tào Bành đi cùng đường với nhau, chỉ có điều Tào Bành tương đối khiêm tốn nên không gây chú ý lắm, khi đó nói chuyện chủ yếu với Tào Bằng là Hạ Hầu Ân.
Bởi cái tên “ Tào Bằng’ này, mà khiến cho Tào Bành tức nghẹn ở trong bụng.
Hai người có tên đồng âm, nên thường hay ở trong tình huống nhầm tên, đã từng có lần, Tào Tháo thiết yến tiệc ở trong phủ, Tào Bằng và Tào Bành đều tham gia. Thế mà có người ở ngay giữa cuộc vui gọi to lên một tiếng “ Tào Bành” Tào Bành không lên tiếng, Tào Bằng lại đứng ra, tạo ra không ít chuyện cười.
Những năm gần đây, cùng với tiếng tăm của Tào Bằng ngày càng vang dội, Tào Bành càng có phần ngượng ngùng hơn.
Nghe được lời lẽ của Triệu Vân, Tào Bành cũng sững sờ, lập tức phản ứng lại, lại nhầm rồi!
Gã rất muốn nói cho Triệu Vân, gã là Tào Bành chứ không phải Tào Bằng, gã hoàn toàn không mạo danh thanh thế, nhưng Triệu Vân thương nhạy ngựa nhanh, đã tới ngay trước mặt, Tào Bành cũng bất đắc dĩ lao tới nghênh tiếp, cùng đứng với Triệu Vân. Lại nói tiếp, võ nghệ của Tào Bành không hề kém, cũng là trình độ của một võ tướng hạng nhất, chỉ có điều tính tình có chút lỗ mãng, nóng tính, đắc tội không ít người, vì thế không được nổi bật, đảm nhận chức giáo úy trong quân. Lần này lại xuất hiện ở dốc Trường Bản, cũng là vì tháp tùng Tào Chân mà tới…Tào Chân phụng mệnh tới Tân Dã nghe lệnh, Tào Bành ở lại trong quân, chờ đợi Cao Lãm điêu động.
Lưu Bị rút khỏi, Cao Lãm lệnh cho Tào Bành làm tiên phong, phụ trách truy kích Lưu Bị
Khi đi tới sườn Trường Bản, thế cục đã hỗn loạn không kiểm soát được. Tào Bành không nói lời thứ hai, liều xông vào chiến trường, tứ phía đều là dân chạy nạn, giết chóc.
Không ngờ, trên đường lại gặp phải cha con Hướng Lang, Hướng Điều người bảo vệ cho Hướng phu nhân và nhị công tử Lưu Lí,
Tào Bành không nhận ra cha con Hướng phụ tử, nhưng nhìn nghi thức, liền biết những người này có thân phận không bình thường, thế là dẫn binh tới bao vây bọn họ ở rừng thưa.
Theo suy nghĩ của Triệu Vân, sau khi hắn xông vào đám loạn quân, Hướng phụ tử sẽ nhân cơ phản kích lại.
Mà Tào quân đang trong lúc hỗn loạn sẽ lơ là và dễ bị tấn công…
Tào Bành tuy dũng mãnh, sát pháp cũng khác thường, nhưng theo Triệu Vân thấy, cũng không ra gì. Một cây đại thương vung lên, còn khiến cho Tào Bằng khôi giáp xiêu vẹo, luống cuống…
Nhưng lạ thay, Hướng phụ tử trong rừng thưa lại chẳng hề có phản ứng gì.
-Tử Long tướng quân tới rồi!
Hướng Điều đang ở độ tuổi hai mươi tư hai mươi lăm, đầu đội khôi sư tử sáng loáng, mình mặc giáp thú, tay cầm Bảo Khắc, ẩu đả cùng Tào quân.
Nghe tiếng gọi của Triệu Vân, Hướng Điều vui mừng.
-Phụ thân, Tử Long tướng quân tới cứu chúng ta rồi, chúng ta xông ra ngoài thôi.
-Từ từ đã
Ngay lúc Hướng Điều đang định xông ra, nghe thấy tiếng một người phụ nữ vang lên.
Thân mặc hoa phục, mĩ nữ eo thắt ngọc bội đi cùng với mấy người hầu cận bước lên phía trước, nàng ta giơ tay ngăn Hướng Lang, nhẹ nhàng nói:
-Nếu lúc này ra ngoài, chắc chắn sẽ chết, Tử Long tướng quân tuy dũng mãnh, nhưng chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng cho chúng ta.
Mà nay hắn ở ngoài rừng kìm hãm Tào quân, chúng ta có thể phá một vòng vây khác mà ra, phụ thân, Tử Long tướng quân rút cục cũng không cùng một lòng với chúng ta mà.
Hướng Thị nói xong, biết là nói trúng quan điểm của Hướng Lang.
Không sai, Triệu Vân trung với Lưu Bị, cũng không phải người của bọn họ.
Đặc biệt là vấn đề của Lưu Bị và Lưu Lí, Lưu Bị đã từng hỏi Triệu Vân. Triệu Vân tuy lấy việc của chủ công là việc của mình, nhưng mạc tướng cũng không có gì để nói, về lí do, cũng không thể trả lời chính xác, nhưng về tư, Triệu Vân cũng khá gần gũi với Cam phu nhân, Quân phu nhân.
Về nguyên nhân, cực kì đơn giản.
Cam phu nhân và Quân phu nhân đi theo Lưu Bị cũng đã khá lâu rồi, mà Triệu Vân lại là cựu thần của Lưu Bị.
Đặc biệt là Lưu Bị chạy đi tìm nơi nương tựa chỗ Viên Thiệu, giai đoạn trận chiến Quan Độ, Triệu Vân phụng mệnh bảo vệ Cam phu nhân và Quân phu nhân, có thể nói là tận tâm tận lực. Nhưng nếu so sánh, hắn và Hướng thị không hề có chút liên lạc nào. Thậm chí hàng ngày, cũng rất ít tiếp xúc qua lại với con cháu Hướng gia.
Hướng Lãng lập tức hiểu được ý tứ của Hướng Thị.
Trong khi đó, Hướng phu nhân nói cũng không sai. Bên ngoài rừng thưa, nguy hiểm vạn phần. chỉ e rằng có Triệu Vân, cũng không thể đảm bảo được toàn bộ? Lúc Triệu Vân gây được sự chú ý của Tào quân, cũng là lúc bọn họ phá được vòng vây. Tuy làm như thế, cũng có chút hơi quá, nhưng vì Lưu Lí, vì an toàn cho bọn họ, cũng không thể cân nhắc.Nghĩ tới đây, Hướng Lãng không do dự thêm, nhìn về Hướng phu nhân gật gật đầu.
-Truyền mệnh ta, phá vòng vây hướng Nam.
-Phụ thân, Tử Long tướng quân vẫn đang ở bên ngoài…
-Ta biết
Trong mắt Hướng Lãng, có hiện lên chút xấu hổ, nhưng được che giấu rất nhanh.
Đế nắm giữ cả một gia tộc, đương nhiên phải có chỗ hơn người. Phải có bản lĩnh và da mặt phải dày, đó đều là những bài học bắt buộc của người làm chủ gia đình. Có lúc, phải quên đi cái gọi là lương tâm, vạch mưu kế vì chính mình. Nếu hắn đã quy thuận Lưu Bị, đương nhiên sẽ tranh giành lợi ích cao nhất. Vậy mà bây giờ gã lại có ý nghĩ tư lợi đó, nhưng đó là con trai của Hướng phu nhân. Vì thế, Hướng Lãng cũng có phần dễ ra tay hơn.
-Đừng nói rườm rà, lập tức phá vòng vây. Tướng quân Tử Long võ nghệ tuy cao cường, nhưng liệu Tào quân có thể ngăn chặn được đường đi của hắn? nếu không nhanh hành động, chỉ e phụ tấm lòng của tướng quân Tử Long.
Hướng Điều tuy nói có vẻ không vừa lòng, nhưng lại không có cách nào để phản đối mệnh lệnh.
Gã thở dài, lập tức chỉ huy người ngựa, phá vòng vây hướng nam. Ngay lúc đó, Triệu Vân vẫn đang ở trong đám loạn quân, giết đến mức khó phân thắng bại. Tào Bành tuy không phải là đối thủ của hắn, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể giành thẳng lợi được. Điều quan trọng hơn, Tào quân tới càng lúc càng nhiều. Mười mấy tên Tào tướng vây lấy Triệu Vân, liên thủ với Tào Bành, Triệu Vân dần dần cũng không chống đỡ được.
-Quân địch phá vây rồi!
-ah
Triệu Vân chợt nghe thấy tiếng gọi ẩm ĩ, trong lòng sửng sốt.
Hắn không nhìn thấy Hướng Lãng đem người xông ra, lẽ nào…
Đây là trên chiến trường, không chấp nhận sự do dự của hắn. Trong nháy mắt, đã nhìn thấy Tào Bằng thúc ngựa lên phía trước, vung đao hướng về phía gò đất nơi Triệu Vân đang đứng. Cùng lúc đó, hai viên Tào tướng giơ thương chạy tới, hung tợn đâm về phía Triệu Vân, Triệu Vân bất ngờ không kịp phòng hộ. suýt tí nữa bị Tào Bành bổ trúng. Dù vậy, hắn vẫn bị thương của một tên Tào tướng gây thương tích. Lưỡi thương xé rách ý giáp, trên vai, còn để lại vết máu sâu, máu tươi theo miệng vết thương túa ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ áo bào của Triệu Vân.
Triệu Vân nổi giận
Hắn hét lớn một tiếng, quay tay quật tào tướng ngã xuống ngựa, sau đó tay phải rút kinh hồng kiếm ra, kiếm chặn lấy thương, đâm thẳng vào Tào Bành.
Tào Bành né mình, trốn đại thương của Triệu Vân.
Nào biết Triệu Vân có hậu chiêu, trong thương pháp này, cũng gọi là thương lí kiếm, cũng là một trong những tuyệt chiêu của Triệu Vân.
Khi Tào Bành né tránh trong nháy mắt, Triệu Vân đột nhiên rút kiếm về, đứng về phía trước thuận lợi hơn. Tào Bằng lại né tránh, nhưng không kịp nữa rồi! Chỉ nghe răng rắc một tiếng, kinh hồng kiếm sắc bén vô cùng, chặt bỏ thủ cấp của Tào Bành. Các tào tướng còn lại, tận mắt nhìn thấy sự thay đổi mà giật mình thất kinh. Triệu Vân lớn tiêng quát: ‘ Chặn ta là chết!
Hắn một tay thương, một tay kiếm, xông vào giữa đám người, tả thương trái kiếm, giết thành một đường máu, cướp đường mà đi.
Tào quân chết nhiều, lại bị tổn thất năm sáu viên đại tướng, không khỏi sợ hãi. Mắt thấy Triệu Vân chạy trốn, không một bóng người đuổi theo.
Triệu Vân từ trong vòng vây phi ra, người đẫm máu.
Có máu của kẻ thù, cũng có máu của mình…từ rạng sáng đến chính ngọ, hắn chém giết đúng một buổi trưa, trong thời gian đó nước và gạo vẫn chưa tới, thể lực không tránh khỏi tình trạng không đủ. Nhưng có điều hắn không vội rời đi, mà tiếp tục tìm Quân phu nhân trong đám loạn quân ấy.
Hướng Lãng phản bội hắn mà đi, khiến gã càng đi vào chỗ chết, nhưng ăn lộc của vua, phải lo những nỗi lo của vua, hắn trung với Lưu Bị…vì thế, cho dù thế nào, cần phải tìm Quân phu nhân và đại công tử Lưu Tụ. Nếu không thì, thật hổ thẹn với sự trọng dụng Lưu Bị đã đối với hắn. Chỉ có điều tận sâu trong thâm tâm, cũng không khỏi có chút lo lắng cho Hướng Lãng, sao gã có thể phản bội hắn mà đi như thế?
Triệu Vân tính ting ngay thẳng, cũng không phải là người ngốc.
Nếu nói, ban đầu hắn không nghĩ ta nguyên do vì sao, lâu như thế, gã cũng không phản ứng lại
Hay là, lại vì chuyện lập vị kia?
Các bác đọc xong nhớ nhấn nút thanks, là một cách đánh dấu chương đã đọc!
(tg: Canh Tân) – tuổi trẻ, tranh đấu, mưu đồ, chính trị, tình bằng hữu…
Quang Minh Kỷ Nguyên (tg: Huyết Hồng) – Huyền ảo top qidian
Sở Hán tranh bá (tg: Tịch Mịch Kiếm Khách) - kịch tính, máu lửa, bất ngờ - yếu tim không nên đọc!
- Xin mời Duong_Dung góp ý, luận bàn, chém gió!
Quang Minh Kỷ Nguyên - Xin mời Duong_Dung góp ý, luận bàn, chém gió!
Sở Hán tranh bá - Xin mời Duong_Dung góp ý, luận bàn, chém gió!
12/12/2012 00:10:35
ralankimoanh
Triệu Vân không muốn tham gia mấy chuyện linh tinh ấy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết những mưu mẹo bên trong. Trên thực tế, từ sau khi Tôn Tuệ mất, cũ có thế lực của Lưu Bị, mới có phe phái của Kinh Tương, vẫn luôn giằng co không ngớt. Trước đây, khi có Tuân Nộ, dựa vào lí lịch và danh tiếng của Tuân Kham, không ai có thể sánh được với gã về gia thế, song phương vẫn duy trì được trạng thái cân bằng.
Nhưng sau khi Tuân Kham chết, Gia Cát Lượng tuy khơi mào Đại Lương, lại không thể có được uy lực như Tuân Kham.
Tuân Kham trước khi chết, cho dù Gia Cát Lượng cầm đầu phe phái Kinh Tương, hay là Trương Phi Trần đến lão thần của Lưu Bị Quân Trúc, đều cực kì tôn kính Tuân Đức. thậm chí bao gồm các vị đại phu khinh sĩ, cũng là duy trì sự tôn kính đối với Tuân Kham.
Thế mà, sau khi Tuân Kham chết, không ai có thể thay thế vị trí của gã.
Đối với sự ra đời của Lưu Thiện và Lưu Lí, lại khiến cho nội thị càng mâu thuẫn.
Triệu Vân không hiểu, Lưu Bị vì sao lại không chịu lập ngôi. Có lẽ, những suy xét của Lưu Bị, đến nay cơ nghiệp vẫn chưa thành, lập ngôi có thể sẽ biến thành trò cười, nhưng vấn đề là, người cho rằng cơ nghiệp chưa thành, nhưng những người làm việc cho người, lại có ý đồ khác.
Người, đều là những động vật có tư lợi.
Cứ cho là thánh nhân đi chăng nữa, cũng không thể tránh được…
Triệu Vân đã từng khuyên Lưu Bị, nên nhanh chóng xác định.
Đồng thời, hắn lấy Viên Thiệu như một ví dụ phản diện, khuyên Lưu Bị nên có chủ ý của riêng mình.
Nhưng lúc đó Lưu Bị đã trả lời:
Tào Tháo chưa lập ngôi, sao ta lại phản nóng vội nhất thời.
Nhưng vấn đề là, Tào Tháo có đủ năng lực, duy trì uy tín của gã trước mặt công thần. Hơn nữa Lưu Bị lấy khoan dung độ lượng nhân đức mà xưng, điều này đã được định, người không thể làm như vậy giống Tào Tháo được. Triệu Vân không thể khuyên Lưu Bị, cũng không thể giữ chuyện này trong lòng.
Nhưng thật không ngờ, cũng không biết ai đã truyền ra ngoài, nói hắn ủng hộ Lưu Thiện.
Nói vậy, cũng vì điều này, nguyên nhân khiến Hướng Lãng không muốn hắn đồng hành cùng.
Chỉ có điều tình hình đến nước này, vẫn còn lo tới mấy chuyện đó ư? Ngay đến tính mệnh cũng không đảm bảo được, lại còn tính toán chi li. Những chuyện man di mọi rợ, quả nhiên không phải có thể so sánh với những chuyện lớn. Triệu Vân trong lòng đầy tức giận, vì thế lúc ra tay sau đó, thay đổi càng lúc càng hung hãn.
Di chuyển hồi lâu trên sườn núi Trường Bản, nhưng không hề tìm thấy tung tích của Quân phu nhân.
Số Tào quân trên sườn núi Trường Bản ngày lúc càng đông, khiến Triệu Vân không dám tiếp tục lưu lại.
Trước kia, hắn từng ở trên sườn núi Trường Bản, giết chết vô số binh tướng Tào quân.
Vậy mà nay cũng giống như trước kia, hắn cũng ở trên sườn núi Trường Bản, ra ra vào vào, cũng là chém giết Tào quân khiến chúng kinh hãi. Triệu Vân vẫn quyết định nên lùi về cầu Đương Dương, hội tụ với Trương Phi. Lúc này, chiến sự trên sườn núi Trường Bản đang đi đến hồi kết. Cùng với đám quân binh không ngừng kéo tới phía bên Tào quân, sự kháng cự bên Lưu Bị ngày càng yếu..
Hơn nữa Dương Cáp và Cao Lãm, lại là hai tình hình khác nhau.
Hắn và Cao Lãm khác nhau ở chỗ có thể nghe lời khuyên bảo của Tào Bằng.
Sau khi Tào Bằng triệu hồi lại kỵ binh hổ báo, khuyên Trương Cáp tận lực lấy chiêu an là chính, giết chóc là phụ cũng là khi Tào Tháo đang tạo dựng thanh danh…những nạn dân rời khỏi gia viên kia, không phải ai cũng can tâm tình nguyện, ngươi giết người càng độc ác, thì sức phản kháng càng kích liệt.
Nhưng nếu ngươi vừa đấm vừa xoa, thì có thể nhanh chóng bình ổn chiến sự.
Nếu chiến sự sắp kết thúc, đối với Triệu Vân mà nói, chẳng có ý nghĩa gì lớn lao cả.
Hắn đã đi khắp dải núi Trường Bản mãi mà không thấy tung tích của Quân phu nhân…nghĩ tới chuyện, Quân phu nhân hoặc đã thăng thiên, hoặc cũng là dữ nhiều lành ít…triệu Vân tự nhận thấy hắn đã cố gằng hết sức. Sau khi phá được vòng vây, hắn thúc ngựa giơ roi mà đi.
Cầu Đương Dương, ngay tại tiền phương
Chỉ cần tới cầu Đương Dương, coi như có thể an toàn rồi!
Triệu Vân mỏi mệt không chịu nổi, gần như là ghé vào trên lưng ngựa, dựa vào ý chí nghị lực, miễn cướng giục ngựa tiến lên.
Từ xa, đã nghe thấy tiếng nước chảy ở sông Đương Dương. Tinh thần của Triệu Vân, cũng không khỏi sung sướng! nhưng chính tại lúc này, đúng lúc này chợt nghe tiền phương truyền đến một tiếng kêu, cự li cách đó không xa, đúng là vị trí ở cầu Đương Dương. Trong lòng Triệu Vân không khỏi sợ hãi, vội vàng lấy lại tinh thần, đưa mắt về phía trước nhìn, thấy ở phía Cầu Đương Dương, khói báo động cuồn cuộn, tiếng la hét càng lúc càng rõ.
Xảy ra chuyện rồi!
Trong lòng Triệu Vân, lập tức thấy kinh hãi.
Bất chấp người mỏi ngựa mệt, thúc mạnh chiến mã phi như bay.
Chưa đợi hắn tới cầu Đương Dương, đã nhìn thấy một đội binh mã chật vật chạy tới, Triệu Vân nhận ra, đó chính là binh mã bên mình, viên quân hầu cầm đầu, cũng không phải ai xa lạ, tên là Phó Sĩ Nhân. Tên Phó Sĩ Nhân này, tự quân nghĩa,cũng có thể được tính là lão thần của Lưu Bị.
Phó Sĩ Nhân là người Quảng Dương U Châu, từ thời còn loạn khăn vàng, Trình Viễn Chí đánh lén Trác quận, đã tìm nơi nương tựa chỗ Lưu Bị.
Hai mươi năm nay, gã cùng Lưu Bị liên tục chiến đấu Nam Bắc, tập chinh tây thảo, chưa lập công lớn nào, nhưng cũng được tính là không hề bỏ trận nào thì phải? tên này vận khí vô cùng tốt, biết bao lần Lưu Bị gặp nạn, gã đều có thể sống lại được, chỉ có điều chẳng có bản lĩnh gì, vì thế vẫn chẳng thăng quan tiến chức gì.
Bây giờ ở trong quân, đảm nhiệm chức hầu quân.
Nhưng, rất nhiều quân Tư Mã, thậm chí là đầu bếp, cũng cực kì tôn kính gã.
Phó Sĩ Nhân và Triệu Vân biết nhau, từ xa đã nhìn thấy Triệu Vân, liền hét lớn nói:
-Tử Long tướng quân, mau đi, mau đi đi…
-Quân nghĩa, chuyện gì vậy?
Triệu Vân tiến đến ngăn chặn đường đi của Phó Sĩ Nhân, thấy khôi giáp Phó Sĩ Nhân xộc xệch, có thể thấy rất thảm hại
-Chủ công thất bại rồi, chủ công thất bại rồi
-Hả
Triệu Vân vừa nghe, liền tức giận
Một tay tóm chặt dây cương ngựa của Sĩ Nhân, lớn tiếng quát hỏi:
-Quân nghĩa, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta rõ ràng xem nào..
Phó Sĩ Nhân quay đầu nhìn, rồi sau đó dồn dập đáp:
-Chủ công bất ngờ đánh chiếm Giang Lăng, ngươi biết chứ
-Ta biết
-Chủ công vốn cho rằng Giang Lăng không khó chiếm
Nào ngờ, Tào Bằng sớm đã lệnh cho tướng Hoàng Trung đoạt Giang Lăng bằng mọi cách…
Chủ công vốn đánh bất ngờ không thành, chuẩn bị tấn công mạnh, nào ngờ đại tướng Tào quân, Tín Nghĩa tướng quân Ngụy Diên Ngụy Văn Trường đột nhiên từ Trương Sơn vượt qua sông Hán Thủy, tập kích phía sau chủ công. Chủ công bị kẹp trước sau đều là Tào quân, may được Trần Đáo tướng chịu chết bảo vệ, quân sư và mười mấy kỵ binh chạy thoát, đến nay vẫn chưa biết đã đi đâu.
Sau khi quân Hoàng Trung và Ngụy Diên hợp nhất, liền công kích Đương Dương
Tam tướng quân không phòng bị, bị đánh không kịp trở tay. Hơn nữa Tào Bằng lại dẫn một nhóm binh mã, cùng lúc phát động tấn công tam tướng quân, đến nay vẫn chưa phá được vòng vây…
Tử Long tướng quân, thế cục đã đổi, mau theo ta. Hiện tại không được nữa rối, chúng ta phải đi về Giang Hạ, bẩm báo nhị tướng quân.
Đầu óc Triệu Vân, lập tức rối loạn hết cả lên
Hắn mở to hai mắt, một lúc sau mới định thần lại được…
Chủ công thất bại rồi? quân sư cũng vậy, tung tích không rõ? Sao có thể thế được?
Nhưng hắn biết, chuyện này có tám chin phần là thật…
Bởi cái tên Ngụy Diên, Hoàng Trung hắn đều đã nghe qua. Trước đây khi cướp Tương Dương, hắn từng giao đầu với Hoàng Trung. Lão Hoàng Trung tuổi tác tuy có lớn một chút, nhưng binh mã thành thạo, cơ bản không giống một lão tốt…
Triệu Vân nhận định, nếu hắn và Hoàng Trung giao đấu, trong vòng ba trăm hiệp khó có thể phân thắng bại, sau ba trăm hiệp, hắn mới có thể thắng được một nước
-Tử Long tướng quân, mau đi thôi, nếu không đi, không kịp nữa đâu!
Phó Sĩ Nhân không ngừng khuyên Triệu Vân, nhưng hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt của Triệu Vân đang dần lạnh lẽo, u ám.
-Quân nghĩa,ơn tri ngộ giữa chủ công và ta, đến lúc này, ta sao có thể rời bỏ chủ công mà đi được?
-Nhưng…
-Nếu ngươi muốn đi, thì đi đi
Triệu Vân thở dài một hơi, xé tấm vải trên chiến bào quấn thật chặt vết thương, thuận thế nắm chặt thương trong tay.
-Ta thà chết trận cũng phải cứu được Dực Đức
Nói xong, Triệu Vân thúc ngựa đi
Phó Sĩ Nhân có lòng khuyên, nhưng sau khi bị ánh mắt lạnh lung của Triệu Vân quét qua một lượt, lời nói tới miệng rồi, cũng nghẹn ở trong cổ họng
Thôi, ngươi muốn chết, ta cũng không ngăn cản ngươi làm gì
Mà nay lại tới cầu Đương Dương, chẳng khác gì tự dấn thân vào cái chết